Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

chương 1: cổng dịch chuyển

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái lạnh đột ngột của tuần trước đã qua; mặt trời rực rỡ tỏa sáng trên cao trong khi Clary chạy vội trên khoảng sân trước nhà chú Luke phủ lớp bụi dày, mũ áo khoác kéo lên giữ cho tóc cô không lòa xòa xuống mặt. Thời tiết có thể đã ấm lên nhưng những cơn gió lạnh tạt tới từ dòng East River quả thực vẫn cắt da cắt thịt. Trong gió có hơi hướm của mùi hóa chất nhàn nhạt hòa cùng mùi nhựa đường, xăng dầu của Brooklyn và mùi đường cháy từ xí nghiệp bỏ hoang ở cuối đường.

Simon ngồi ườn trên chiếc ghế tựa đã hỏng lò xo ở hiên trước và đợi cô. Cậu để chiếc DS[] thăng bằng trên hai đầu gối quần bò xanh và đang dùng bút cảm ứng thật lực tấn công cái màn hình. “Ghi điểm,” cậu nói khi cô bước lên bậc tam cấp. “Mình đâm tung đít xe trong Mario Kart đây này.”

[] DS hay còn gọi là máy Nitendo DS, là hệ máy điện tử cầm tay do hãng Nitendo phát triển và sản xuất. - ND.

Clary hạ mũ xuống, lắc tóc khỏi lòa xòa xuống mắt và lần tìm chìa khóa trong túi áo. “Cậu đã ở đâu thế? Mình gọi cho cậu cả sáng nay rồi.”

Simon đứng dậy, nhét cái máy hình chữ nhật vào cặp. “Mình ở nhà Eric. Ban nhạc có buổi tập.”

Clary ngừng vặn ổ khóa - lúc nào ổ khóa cũng kẹt hết – đủ lâu để nhíu mày nhìn bạn. “Ban nhạc có buổi tập? Vậy là cậu vẫn...”

“Trong ban nhạc? Sao lại không chứ?” Cậu bạn tới gần cô. “Đây, để mình giúp cho.”

Clary đứng im trong khi Simon điệu nghệ vặn chiếc chìa khóa với lực vừa đủ, làm cái ổ khóa cũ gỉ cứng đầu chịu mở ra. Tay cậu với làn da lành lạnh, giống nhiệt độ ngoài trời lướt nhẹ qua tay cô. Cô hơi rùng mình. Họ đã thôi cố gắng hình thành mối quan hệ yêu đương vào tuần trước, vậy mà tới giờ cô vẫn thấy bối rối mỗi khi gặp cậu bạn.

“Cám ơn.” Cô cầm lại chìa khóa mà không buồn nhìn bạn.

Trong phòng khách khá nóng nực. Clary treo áo khoác lên mắc trong hành lang trước và bước vào phòng ngủ cho khách, Simon theo sát gót. Cô nhăn mặt. Va li của cô mở tung ở trên giường như cái vỏ sò, quần áo và những cuốn tập vứt bừa bãi khắp nơi.

“Mình tưởng cậu chỉ ở Idris trong hai ngày,” Simon nói, nhìn đống bừa bộn có chút chê trách.

“Đúng thế, nhưng mình chẳng biết cần mang theo gì nữa. Mình chẳng có cái váy nào, mà nếu mình không được phép mặc quần dài ở đó thì sao đây?”

“Sao cậu lại không được mặc quần dài ở đó chứ? Idris là một đất nước khác, không phải một thế kỷ khác.”

“Nhưng những Thợ Săn Bóng Tối rất cổ hủ, và Isabelle luôn mặc váy-” Clary ngừng nói và thở dài. “Chẳng có gì đâu. Chỉ là mình xả tất cả lo lắng về mẹ lên tủ quần áo ấy mà. Nói về chuyện khác đi. Buổi tập ra sao? Vẫn chưa có tên cho ban nhạc hả?”

“Ổn.” Simon nhảy phắt lên bàn ngồi, hai chân đung đưa trên mặt sàn. “Bọn mình đang tính tới một khẩu hiệu mới. Một cái gì đó nghe mỉa mai, như kiểu “Chúng tôi đã thấy hàng triệu khuôn mặt và khiến tới tám mươi phần trăm say như điếu đổ.”

“Cậu đã nói với Eric và những thành viên khác…”

“Rằng mình là ma cà rồng? Không. Cậu đâu thể chêm chuyện đó vào cuộc trò chuyện bình thường được.”

“Có lẽ là không, nhưng các cậu là bạn. Họ nên biết. Và hơn nữa, rồi họ sẽ nghĩ cậu giống một vị thần nhạc rock, giống như ma cà rồng Lester ấy.”

“Lestat,” Simon nói. “Đó là ma cà rồng Lestat[]. Và hắn ta là nhân vật giả tưởng. Dù sao, mình cũng đâu thấy cậu chạy khắp nơi loan tin cho bạn bè rằng cậu là Thợ Săn Bóng Tối đâu.”

[] Ma cà rồng Lestat là nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Anna Rice.

“Bạn bè nào? Cậu là bạn mình.” Cô ngồi lên giường và ngước nhìn Simon. “Và mình đã nói cho cậu biết, đúng không?”

“Vì cậu không còn lựa chọn nào khác.” Simon nghiêng đầu quan sát cô. Ánh đèn ngủ chiếu lên mắt cậu, biến màu mắt cậu thành màu bạc. “Mình sẽ rất nhớ cậu khi cậu đi vắng.”

“Mình cũng nhớ cậu,” Clary nói, dù cô đang nổi da gà vì sự phấn khích đang phập phồng trong lồng ngực khiến cô khó lòng tập trung. Mình sẽ tới Idris! Trí óc cô đang ngâm nga. Mình sẽ thấy quê hương của Thợ Săn Bóng Tối, thấy Thành Phố Pha Lê. Mình sẽ cứu mẹ .

Và mình sẽ ở cùng Jace.

Đôi mắt Simon lóe sáng như thể nghe được suy nghĩ của cô, nhưng giọng cậu lại từ tốn. “Nói cho mình nghe lại xem nào – Vì sao cậu phải tới Idris? Vì sao cô Madeleine và chú Luke không thể lo liệu chuyện này mà không có cậu?”

“Mẹ mình có được thuốc phép đưa mẹ vào trạng thái hiện nay từ một pháp sư - tên là Ragnor Fell. Cô Medeleine nói cô cháu mình phải tìm ra ông ta nếu muốn có thuốc giải. Nhưng ông ta lại không biết cô Madeleine. Fell biết mẹ mình và cô Medeleine nghĩ ông ta sẽ tin mình vì mình rất giống mẹ. Còn chú Luke thì không thể đi cùng mình. Chú có thể tới Idris nhưng rõ ràng chú không thể đặt chân vào Alicante mà không có sự đồng thuận từ Clave, mà họ thì chẳng bao giờ buồn đồng ý rồi. Và đừng nói gì với chú, làm ơn nhé - chú ấy không vui về chuyện không được đi cùng mình. Nếu chú mà không biết cô Madeleine từ trước, mình không nghĩ chú sẽ cho mình đi đâu.”

“Nhưng nhà Lightwood cũng ở đó. Cả Jace nữa. Họ sẽ giúp cậu. Ý mình là, Jace đã nói sẽ giúp cậu, đúng không? Jace không phiền khi cậu đi cùng à?”

“Tất nhiên là anh ấy sẽ giúp mình rồi,” Clary nói. “Và tất nhiên anh ấy không phiền. Anh ấy thấy bình thường.”

Về điểm đó thì cô nói dối đấy.

Clary đã đi thẳng tới Học Viện ngay sau cuộc nói chuyện với cô Madeleine tại bệnh viện. Jace là người đầu tiên cô cho biết bí mật của mẹ, thậm chí trước cả chú Luke. Và anh đứng đó mà nhìn cô, mặt mũi trắng bệch dần theo từng lời cô nói, như thể không phải cô đang giải thích cách cứu mẹ, mà là đang chầm chậm rút cạn máu anh bằng một phương pháp độc ác nào đó.

“Em sẽ không đi,” anh nói ngay khi cô giải thích xong. “Kể cả nếu anh phải trói em lại và ngồi đè lên em cho tới khi ý tưởng điên rồ của em qua đi, em sẽ không tới Idris.”

Clary cảm thấy như bị ăn tát. Cô đã nghĩ anh sẽ vui lòng. Cô đã chạy suốt quãng đường dài từ bệnh viện tới Học Viện để báo tin cho anh, thế mà anh đứng trước cửa nhìn cô bằng cái nhìn ảm đạm của thần chết. “Nhưng anh được đi.”

“Đúng, bọn anh sẽ đi. Bọn anh phải đi. Clave đang triệu tập mọi thành viên của Clave đang nhàn rỗi trở lại Idris dự buổi họp Hội Đồng lớn. Họ sẽ biểu quyết nên làm gì với Valentine và vì bọn anh là người cuối cùng thấy ông ta-”

Clary gạt điều đó sang bên. “Vậy nếu anh đi, sao em lại không được đi cùng?” Sự thẳng thắn trong câu hỏi hình như chọc anh nổi sung hơn. “Vì em ở đây an toàn hơn.”

“Ồ, vậy là ở đây an toàn à? Em suýt chết cả chục lần trong tháng vừa rồi, và lần nào cũng ở ngay New York.”

“Vì Valentine đã tập trung truy tìm hai món Bảo Bối Thiên Thần ở đây.” Jace rít qua kẽ răng. “Giờ ông ta sẽ nhắm tới tới Idris, như chúng ta đều biết-”

“Chúng ta đâu thể biết chắc về bất cứ điều gì.” đúng lúc đó, Maryse Lightwood cất tiếng. Bà đang đứng trong bóng tối của cửa hành lang, khuất khỏi tầm nhìn của cả hai người; giờ bà đang bước tới, tiến vào vùng sáng chói mắt ở hành lang. Ánh sáng tố cáo từng vết hằn của sự kiệt sức trên khuôn mặt bà. Chồng bà, Robert Lightwood, bị dính quỷ độc trong trận chiến tuần trước và lúc nào cũng cần có người ở bên chăm sóc; Clary có thể tưởng tượng ra bà mệt mỏi tới mức nào. “Và Clave muốn gặp Clarissa. Con biết mà Jace.”

“Hội Clave sẽ làm mọi chuyện rối tung lên hết.”

“Jace,” Maryse nói, nghe hoàn toàn giống giọng một phụ huynh. “Nói năng cho cẩn thận.”

“Clave muốn nhiều thứ,” Jace sửa lại. “Chúng ta không cần phải đáp ứng tất cả.”

Maryse lườm anh, như thể bà biết chính xác anh đang nói gì và không hề hài lòng với điều đó. “Clave thường xuyên đúng, Jace ạ. Họ không phải tự dưng muốn nói chuyện với Clary, sau những gì con bé đã trải qua. Những điều con bé có thể nói với họ-”

“Con sẽ nói cho họ biết mọi điều họ muốn,” Jace nói.

Maryse thở dài và hướng đôi mắt màu lam sang Clary. “Vậy theo cô hiểu thì cháu muốn tới Idris?”

“Chỉ vài ngày thôi ạ. Cháu sẽ không gây rối gì đâu,” Clary nói, ánh mắt van nài nhìn cô Maryse, tảng lờ đi cái lườm cháy má của Jace. “Cháu thề.”

“Vấn đề là không phải là cháu có gây rắc rối gì hay không; vấn đề là cháu có muốn gặp Clave khi cháu ở đó không. Họ muốn nói chuyện với cháu. Nếu cháu bảo không, cô không nghĩ chúng ta có đủ thẩm quyền để đưa cháu theo cùng.”

“Không-” Jace mở miệng.

“Cháu sẽ gặp Clave,” Clary ngắt lời, dù ý nghĩ đó khiến cô hơi ớn. Phái viên duy nhất của Clave mà cô biết là Điều Tra Viên, và bà ta không hẳn là người cô thích ở cạnh.

Maryse day day thái dương. “Vậy chuyện đã giải quyết xong.” Nhưng với bà, có lẽ vấn đề chưa đi đến đâu; giọng bà nghe căng và mảnh như dây vĩ cầm bị căng quá trớn. “Jace, tiễn Clary về và tới gặp mẹ trong thư viện. Mẹ muốn nói chuyện với con.”

Bà biến mất trong bóng tối và không nói lấy một lời tạm biệt, Clary nhìn theo, cảm thấy như vừa bị nhúng nước đá. Alec và Isabelle có vẻ rất yêu quý mẹ, và cô cũng biết Maryse không phải người xấu thực sự, nhưng bà chưa cho cô cảm giác ấm áp.

Miệng Jace mím lại thành chỉ. “Giờ xem em đã làm gì nào.”

“Dù cho anh không hiểu nguyên do thì em cũng vẫn phải tới Idris,” Clary nói. “Em cần làm điều đó vì mẹ.”

“Mẹ Maryse quá tin Clave,” Jace nói. “Mẹ luôn tin họ hoàn hảo, mà anh không thể khuyên giải mẹ được, vì-” Anh ngừng ngang.

“Vì những điều Valentine nói.”

Cô mong đợi một sự bùng nổ, nhưng, “Không ai hoàn hảo,” là tất cả những gì anh nói. Anh giơ tay và dùng ngón cái trỏ chọt chọt nút thang máy. “Thậm chí là Clave.”

Clary khoanh tay trước ngực. “Đó thực sự là lý do anh không muốn em đi? Vì nơi đó không an toàn?”

Sự bất ngờ thoáng hiện trên gương mặt anh rồi biến mất rất nhanh. “Em muốn nói gì nào? Còn vì lý do gì mà anh không muốn em đi đây?”

Cô nuốt khan. “Vì-” Vì anh nói với em anh đã không còn cảm giác với em, và anh biết không, nói ra thì thật kỳ nhưng em vẫn còn tình cảm với anh. Và em cá là anh biết.

“Vì anh không muốn em gái nhỏ nhằng nhẵng bám đuôi anh?” Có sự sắc lạnh trong giọng nói của anh, nửa chế giễu nửa gì đó.

Thang máy kêu rổn rảng đi tới. Đẩy cửa sang bên, Clary bước vào và quay nhìn Jace. “Em không tới Idris vì anh sẽ đến đó. Em đi vì em muốn giúp mẹ em. Mẹ chúng ta. Em phải giúp mẹ. Anh không hiểu sao? Nếu em không làm, có thể mẹ sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Ít nhất anh cũng phải giả vờ có quan tâm tới mẹ chứ.”

Jace đặt tay lên vai cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua làn da trần ở rìa cổ áo, làm cho Clary không thể khống chế nổi cơn rùng mình chạy tới tận từng dây thần kinh. Dù không muốn thấy nhưng Clary vẫn nhận ra, giờ hai mắt anh trũng xuống và má hóp thấy rõ. Chiếc áo len đen anh mặc chỉ làm nổi bật những vết bầm tím, và cả hàng lông mi dài đen nữa mà thôi; con người anh là tổng thể của những sự đối lập, một bức hình dùng ba tông màu chính là đen, trắng và xám, với những đường nét chấm phá màu vàng ở đây đó, giống như mắt là một điểm nhấn-

“Hãy để anh làm việc đó.” Anh nhẹ giọng, khẩn khoản nói. “Anh có thể giúp em. Hãy nói xem anh phải đi đâu, phải nhờ ai. Anh sẽ lấy cho em mọi thứ em cần.”

“Cô Madeleine nói với pháp sư rằng em sẽ tới gặp ông ta. Ông ta mong gặp cô con gái chứ không phải cậu con trai của Jocelyn.”

Bàn tay Jace nắm chặt lấy vai cô. “Vậy nói với cô ấy rằng kế hoạch bị thay đổi. Anh sẽ đi chứ không phải em. Không phải em.”

“Jace à-”

“Anh sẽ làm bất cứ điều gì,” anh nói. “Bất cứ điều gì em cần, nếu em hứa ở lại.”

“Em không thể.”

Anh thả cô ra, như thể cô vừa đẩy anh. “Vì sao không?”

“Vì,” cô nói. “Đó là mẹ em, Jace.”

“Và mẹ anh nữa.” Giọng anh nghe lạnh lùng làm sao. “Nhưng, vì sao cô Madeleine không tới nói chuyện với cả hai chúng ta? Vì sao chỉ nói với em?”

“Anh hiểu lý do mà.”

“Vì,” anh nói, càng lạnh lùng hơn, “với cô ấy, em là con gái Jocelyn. Nhưng anh sẽ luôn là con trai của Valentine.”

Anh đóng sầm cửa, ngăn cách hai người họ. Trong giây phút đó cô nhìn anh qua song cửa - những chấn song chia cắt khuôn mặt anh thành hàng loạt những hình thoi được viền kim loại. Một đôi mắt vàng đang nhìn chằm chằm cô qua một mắt hình thoi, sự giận dữ cuồng nộ hiện lên từ sâu thẳm trong đó.

“Jace-” cô mở lời.

Nhưng với một cú nảy và tiếng rổn rảng, thang máy đã bắt đầu hoạt động, đưa cô trở xuống bóng tối im lặng của nhà thờ.

“Trái Đất gọi Clary.” Simon vẫy tay trước mặt cô. “Cậu tỉnh chưa?”

“Rồi, xin lỗi.” Cô ngồi thẳng người, lắc đầu để xua đi cơn mụ mị. Đó là lần cuối cùng cô thấy Jace. Anh không nhấc máy khi cô gọi, vì vậy cô tự mình lên toàn bộ kế hoạch đi Idris cùng nhà Lightwood với việc coi Alec hay lưỡng lự và xấu hổ làm đại diện. Tội nghiệp Alec, bị mắc kẹt giữa Jace và bà mẹ, luôn cố làm điều đúng đắn. “Cậu vừa nói gì?”

“Chỉ là mình nghĩ chú Luke đã về,” Simon nói và nhảy xuống khỏi bàn ngay khi cửa phòng ngủ mở ra. “Và chú ấy đây rồi.”

“Chào Simon.” Giọng chú bình tĩnh, có thể có chút mệt mỏi - chú mặc chiếc áo khoác denim bạc màu, áo sơ mi vải flannel, những sợi buộc giày cũ mòn giấu trong giầy trông như thế chúng cũng từng có một thời đẹp mã, nhưng đó là chuyện của mười năm trước. Gọng kính được chú kéo ngược lên trên mái tóc nâu điểm nhiều sợi bạc hơn Clary nhớ. Chú kẹp dưới nách một gói đồ hình vuông được buộc ruy băng màu xanh lá. Chú giơ cho Clary. “Chú có thứ cho chuyến du lịch của cháu.”

“Chú đâu cần phải làm vậy đâu!” Clary phản đối. “Chú đã cho cháu quá nhiều-”

Cô nghĩ tới đống quần áo chú đã mua cho cô sau khi mọi món đồ đạc của cô đi tong cùng căn hộ. Chú đã mua cho cô chiếc điện thoại cùng những dụng cụ vẽ mới, dù cô không hề hỏi xin. Hầu hết mọi thứ cô có bây giờ đều là quà tặng từ chú Luke. Và thực ra chú còn chẳng tán đồng việc cháu đi cơ mà. Cô nghĩ vậy nhưng không nói thành lời với chú.

“Chú biết. Nhưng chú thấy nó và chú nghĩ tới cháu.” Chú chìa cái hộp cho Clary.

Vật bên trong được bọc trong vài lớp giấy lụa. Clary xé, tay lấy vật gì đó mềm mại như lông mèo. Cô hơi há miệng. Trên tay cô là chiếc áo khoác nhung màu xanh vỏ chai viền vàng, nút áo bằng đồng, mũ rộng, kiểu dáng cổ điển. Cô đặt nó lên lòng, yêu thích vuốt ve chất liệu mềm mại. “Nó giống đồ Isabelle thường mặc,” cô reo lên. “Giống như áo choàng du lịch của Thợ Săn Bóng Tối vậy.”

“Chính xác. Giờ cháu ăn mặc sẽ giống họ hơn,” chú Luke nói. “Khi cháu ở Idris.”

Cô ngước nhìn chú. “Chú muốn cháu trông giống họ?”

“Clary, cháu là một trong số họ.” Nụ cười của chú phảng phất chút buồn bã. “Hơn nữa, cháu biết họ đối xử với người ngoài như thế nào mà. Bất cứ cái gì có thể làm cháu hòa nhập-”

Simon tạo ra âm thanh kỳ lạ và Clary có vẻ mắc lỗi - cô gần như quên mất bạn mình đang ở đó. Cậu đang chăm chú nhìn đồng hồ. “Mình phải đi rồi.”

“Nhưng cậu vừa mới tới!” Clary cự nự. “Mình tưởng chúng ta có thể đi đâu đó chơi, xem phim hay gì chứ-”

“Cậu cần phải xếp đồ.” Simon mỉm cười, sáng lạn như ánh mặt trời sau cơn mưa. Cô gần như đã tin rằng chẳng có gì trên thế giới này có thể làm cậu phiền lòng. “Trước khi cậu đi mình sẽ tới chào tạm biệt.”

“Ôi thôi nào,” Clary phản đối. “Ở lại-”

“Mình không thể.” Cậu quyết định. “Mình đi gặp Maia.”

“À. Tuyệt,” Clary nói. Clary tự nhủ với mình rằng Maia tốt tính, thông minh. Đã thế, cô nàng còn là người sói nữa chứ. Một người sói thích Simon. Và có thể là chuyện phải thế thôi. Có thể một người bạn mới của cậu nên là tới Thế Giới Ngầm. Sau cùng, cậu đã là một phần của cái thế giới đó rồi. Thật sự, cậu không nên ở cạnh một Thợ Săn Bóng Tối như Clary. “Thế cậu đi đi.”

“Ừ.” Trong đôi mắt đen của Simon chứa đựng một điều gì thật khó hiểu. Đó là một điều mới - vì cô, cô luôn luôn hiểu được Simon của ngày trước. Cô tự hỏi liệu đó có phải phản ứng phụ của việc biến thành ma cà rồng hay là một điều hoàn toàn khác. “Tạm biệt,” cậu nói và cúi xuống như định hôn lên má và vén tóc cho cô. Sau đó, cậu dừng lại và rút tay, gương mặt thoáng bối rối. Cô nhíu mày ngạc nhiên nhưng bạn đã đi, sượt qua chú Luke ở ngưỡng cửa. Cô nghe tiếng cửa chính đóng lại vang vọng lại.

“Cậu ấy hành động kỳ quá,” cô nói, ôm chặt lấy chiếc áo khoác nhung để trấn tĩnh. ”Chú có nghĩ đấy là tính cách của các ma cà rồng không?”

“Có lẽ là không,” Chú Luke có chút hứng thú. “Trở thành cư dân của Thế Giới Ngầm không thay đổi cảm nhận của cháu trong các vấn đề. Hoặc với người khác. Cho cậu ấy chút thời gian đi. Cháu đã chia tay với thằng bé mà.”

“Cháu không có. Cậu ấy chia tay với cháu.”

“Vì cháu không yêu Simon. Đó là một tình huống khó và chú nghĩ thằng bé xử lý khá tốt. Vào mấy nhóc tuổi teen khác, có khi chúng sẽ hờn dỗi hoặc đứng dưới cửa sổ nhà cháu nghêu ngao hát với dàn micro nữa ấy chứ.”

“Giờ chẳng ai còn dàn micro đâu chú. Nó thuộc về những năm tám mươi rồi.” Clary lục tục rời giường và mặc thử cái áo khoác. Cô đóng cúc tận cổ, sung sưóng hưởng thụ cảm giác mềm mại của vải nhung. “Cháu chỉ muốn Simon giống như bình thường.” Cô liếc nhìn mình trong gương và thấy ngạc nhiên nhưng hài lòng - màu xanh lá đã làm nổi bật mái tóc đỏ và màu mắt của cô. Cô quay nhìn chú Luke. “Chú nghĩ sao?”

Chú đang dựa lưng vào khung cửa với tay nhét trong túi áo; bóng tối phủ lên gương mặt chú khi chú nhắc tới mẹ cô. “Mẹ cháu cũng có một chiếc áo thế này khi bằng tuổi cháu,” là mọi điều chú nói.

Clary nắm lấy tay áo, ấn ngón tay vào lớp vải mềm mại. Việc chú nhắc tới mẹ cô và sự buồn bã trên nét mặt chú làm cho cô chực khóc. “Tối nay chúng ta sẽ đi gặp mẹ chứ ạ?” cô hỏi. “Cháu muốn tạm biệt mẹ trước khi đi, và nói với mẹ - nói với mẹ chuyện cháu định làm. Rằng mẹ cháu sẽ khỏe.”

Chú Luke gật đầu. “Tí nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện. Và, Clary này?”

“Dạ?” Cô gần như không muốn nhìn chú, nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi cô nhìn chú, sự buồn bã đã biến mất khỏi đôi mắt chú.

Chú mỉm cười. “Không phải lúc nào chuyện cũng cần bình thường.”

Simon liếc nhìn tờ giấy trong tay và rồi nhìn nhà thờ, nheo mắt nhìn mặt trời của buổi chiều tà. Học Viện vươn lên bầu trời xanh cao như một tảng đá hoa cương có những ô cửa sổ hình vòm được bao quanh bởi bức tường đá. Những những máng xối đầu thú từ trên những gờ đắp nổi liếc xuống, như thể đang thách thức cậu dám bước lên cửa trước. Học Viện chẳng còn giống lần đầu cậu thấy một chút nào, lúc đó nó giống một tòa nhà đổ nát, nhưng giờ khi đã là một cư dân Thế Giới Ngầm thì ảo ảnh chẳng còn xi nhê với cậu nữa.

Ngươi không thuộc về đây. Những lời nói đó thật khắc nghiệt, chua như a xít; Simon không chắc đó là tiếng nói của máng xối đầu thú hay giọng của chính tâm trí cậu. Đây là nhà thờ còn ngươi là kẻ bị Chúa từ bỏ.

“Im đi,” cậu thì thầm một cách yếu ớt. “Hơn nữa, tôi không quan tâm tới nhà thờ. Tôi là người Do Thái.”

Một cánh cổng sắt mạ nằm trong bức tường đá. Simon đặt tay lên then cửa, đã nghĩ cậu sẽ bị đau, nhưng chẳng có gì xảy ra. Rõ ràng bản thân cánh cửa không phải là vật thánh. Cậu đẩy cửa mở và đi hết nửa con đường lát đá giờ đã nứt vỡ tới cửa trước thì nghe thấy giọng nói - một vài giọng nói khá quen thuộc - gần đó.

Hoặc có thể là không gần. Cậu suýt quên mất thính giác, cũng như thị giác của cậu, đã nhạy lên đáng kể thế nào kể từ khi Biến Đổi. Giọng nói đó dường như ở ngay trên vai cậu, nhưng khi cậu đi theo con đường hẹp đi vòng quanh Học Viện, cậu thấy nhiều người đang tụ tập cách đó một quãng khá xa, tận cuối khu đất. Ở đây, cỏ mọc um tùm che phủ đến nửa con đường mòn có lẽ từng một thời có những bụi hồng được chăm chút cẩn thận trồng dọc bên. Thậm chí ở đó còn có một chiếc ghế băng đá, nhưng giờ đã bị rêu phủ xanh rì; nơi đây từng đã từng có thời là một nhà thờ thực sự, trước khi những Thợ Săn Bóng Tối trưng dụng nó.

Simon nhìn thấy Magnus đầu tiên, đang đứng dựa người vào bức tường đá rêu phong. Muốn không nhận ra Magnus cũng khó - anh ta mặc chiếc áo phông trắng vẩy sơn kết hợp cùng chiếc quần da bảy sắc cầu vồng. Pháp sư trông nổi bật như cây phong lan trong nhà kính, được bao quanh bởi những Thợ Săn Bóng Tối mặc áo choàng đen: Alec, có vẻ xanh xao và không thoải mái; Isabelle với mái tóc dài bện lại thành hai bím tóc thắt ruy băng màu bạc đứng bên cạnh một đứa nhóc hẳn là Max, cậu út nhà Lighwood. Bên cạnh đó là mẹ họ, giống như một phiên bản cao gầy hơn của cô con gái, với cùng một mái tóc dài đen như thế. Bên cạnh họ là người phụ nữ mà Simon không biết. Lúc đầu Simon cứ tưởng cô ta đã lớn tuổi, vì mái tóc gần như bạc trắng, nhưng khi cô ta quay sang nói chuyện với cô Maryse thì cậu mới nhận ra có lẽ tuổi cô không quá ba lăm hay bốn mươi.

Và rồi cậu thấy Jace, đứng hơi tách biệt, như thể anh không thuộc về nơi này. Anh ta cũng mặc cả cây đen như những Thợ Săn Bóng Tối khác. Khi Simon mặc toàn đồ đen, trông cậu như chuẩn bị tới một lễ tang, nhưng Jace lại trông ngầu và nguy hiểm. Và tóc vàng hơn. Simon cảm nhận được đôi vai đang gồng lên rồi tự hỏi liệu có điều gì - như thời gian hay sự đãng trí - có thể làm cậu bớt ghét Jace không. Cậu không muốn cái cảm xúc đó, nhưng nó vẫn hiện hữu, như một tảng đá đè nặng lên trái tim đã ngừng đập của cậu.

Vụ tụ tập này có gì đó kỳ quái - nhưng rồi Jace quay về phía Simon, như cảm nhận được sự hiện diện của cậu và cậu đã thấy, thậm chí từ khoảng cách xa thế này, vết sẹo trắng mảnh trên cổ họng, ngay trên cổ áo anh ta. Cảm giác không ưa trong ngực cậu phai nhạt thành một thứ cảm xúc khác. Jace khẽ gật đầu chào cậu. “Con sẽ trở lại ngay,” anh nói với cô Maryse theo cách Simon chưa từng dám nói với mẹ. Cách anh ta nói giống như giữa hai người lớn với nhau.

Maryse ra hiệu đồng ý bằng cách quơ tay lơ đễnh. “Tôi không hiểu vì sao anh chậm rề rề thế,” bà đang nói với Magnus. “Bình thường vẫn chậm vậy sao?”

“Cái không bình thường là mức chiết khấu tôi dành cho cô.” Magnus nện gót giày lên tường, “thường tôi tính tiền gấp đôi cơ.”

“Đây chỉ là một Cổng Dịch Chuyển tạm thời. Nó chỉ để đưa chúng tôi tới Idris. Và sau đó tôi muốn anh đóng nó lại. Đó là thỏa thuận của chúng ta.” Cô Maryse quay sang người phụ nữ đứng cạnh. “Và cô sẽ ở lại đây quan sát anh ta thực hiện chứ, Madeleine?”

Madeleine. Hóa ra đây là người bạn của cô Jocelyn. Nhưng giờ thời gian quan sát của cậu đã hết - Jace đang lôi tay Simon xềnh xệch sang bên kia nhà thờ, tránh khỏi tầm mắt của những người khác. Ở đây cỏ dại mọc dày và um tùm hơn đằng kia, con đường cũng lổn nhổn những cây thân bò. Jace đẩy Simon ra đằng sau cái cây sồi lớn rồi thả tay cậu, đảo mắt nhìn quanh như muốn đoán chắc không bị ai bám đuôi. “Được rồi. Chúng ta có thể nói chuyện ở đây.”

Ở đây chắc chắn là yên ắng hơn, tiếng dòng xe cộ xô bồ đi lại trên Đại Lộ York bị Học Viện bề thế ngăn lại. “Anh là người lôi tôi ra đây,” Simon nói. “Tôi nhận được thư của anh nhét dưới khe cửa sổ phòng tôi khi tôi thức dậy sáng nay. Anh không thể dùng điện thoại như người bình thường được à?”

“Nếu tránh được thì tôi sẽ không dùng, thưa chàng ma cà rồng,” Jace nói. Anh đang trầm ngâm quan sát Simon, như thể đang đọc sách. Trên gương mặt anh hiện là sự hòa trộn của hai loại cảm xúc giữa kiểu hứng thú nhàn nhạt và một cảm xúc khác, có lẽ là thất vọng. “Vậy là chuyện vẫn thế. Cậu vẫn đi lại dưới ánh mặt trời ngon lành. Kể cả mặt trời trưa cũng không làm cậu phải bỏng.”

“Đúng,” Simon nói. “Nhưng anh biết điều đó - anh đã ở đó.” Cậu không cần nói rõ “đó” là đâu; nhìn gương mặt cậu con trai kia là Simon, biết anh ta đang nhớ tới dòng hải lưu East River, trong khoang xe tải, mặt trời nhô lên trên mặt nước và Clary khóc lớn. Anh ta vẫn nhớ rõ như Simon vậy.

“Tôi cứ nghĩ chuyện đó chỉ kéo dài một thời gian thôi,” Jace nói nhưng nghe không có vẻ anh có ý đó thật.

“Nếu tôi có cảm giác muốn làm ngọn đuốc sống, tôi sẽ báo anh biết.” Simon chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với Jace. “Nghe này, anh bắt tôi đi vào nội ô chỉ để nhìn tôi như thể tôi là một thứ gì đó nằm trong đĩa đựng vi khuẩn? Lần sau tôi sẽ gửi ảnh cho anh.”

“Và tôi sẽ đóng khung và đặt trên tủ đầu giường,” Jace nói, nghe không có vẻ giờ anh thực sự thích mỉa mai người khác. “Nghe này, tôi gọi cậu tới đây là có lý do. Ma cà rồng, dù ghét nhưng tôi phải thừa nhận, giữa chúng ta có một điểm chung.”

“Mái tóc đẹp tuyệt vời?” Simon gợi ý, nhưng trái tim cậu cũng chẳng đặt nhiều vào câu nói đó. Ánh mắt của Jace chứa đựng cái gì đó khiến Simon càng lúc càng bất an.

“Clary,” Jace đáp.

Simon hạ thấp cảnh giác. “Clary?”

“Clary,” Jace nhắc lại. “Cậu biết đấy: thấp, tóc đỏ, nóng tính.”

“Tôi không hiểu sao Clary lại là điểm chung giữa chúng ta,” Simon nói, mặc dù cậu thừa hiểu. Hơn nữa, bây giờ, và mãi mãi sau này, cậu đều không muốn bàn luận vấn đề này với Jace. Chẳng phải giữa con trai luôn có một luật bất thành văn rằng không bao giờ bàn luận về - cảm xúc sao?

Rõ ràng là không. “Chúng ta đều quan tâm tới Clary,” Jace tuyên bố và nhìn Simon một lúc lâu. “Clary quan trọng với cả hai chúng ta. Đúng không?”

“Anh đang hỏi rằng tôi có quan tâm tới bạn ấy không hả?” “Quan tâm” dường như là một từ đúng nhưng chưa đủ. Cậu tự hỏi liệu Jace có đang trêu cậu không - mà những câu nói đùa của anh ta thường độc địa, dù xét trên mức độ của Jace. Liệu Jace có lôi cậu tới đây chỉ vì mối quan hệ lãng mạn giữa Clary và cậu không đi tới đâu không? Dù Simon vẫn nuôi hy vọng, dù chỉ một chút xíu, rằng điều đó sẽ thay đổi, rằng Jace và Clary sẽ bắt đầu cảm nhận về nhau đúng như họ nên, như những anh em ruột phải cảm nhận về nhau-

Cậu nhìn thấy ánh mắt Jace và niềm hy vọng như teo nhỏ lại. Vẻ mặt của cậu con trai kia không phải của người anh khi nói về em gái. Mà dù gì, rõ ràng Jace không lôi cậu tới đây để nói móc mỉa cậu về những cảm xúc trong cậu; sự thảm hại hẳn hiện rõ trên đường nét của Simon, in rõ ràng trên tròng mắt Jace.

“Đừng nghĩ tôi thích hỏi cậu những câu này,” Jace nạt. “Tôi cần biết cậu có thể làm gì cho Clary. Vì Clary, cậu có thể nói dối không?”

“Nói dối cái gì nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Simon nhận thấy điều khiến cậu cảm thấy lấn cấn nãy giờ là về những Thợ Săn Bóng Tối tụ tập trong khu vườn. “Khoan đã,” cậu nói. “Giờ các cậu sẽ tới Idris? Clary tưởng mọi người sẽ đi tối nay chứ.”

“Tôi biết,” Jace nói. “Và tôi cần cậu nói với những người khác rằng Clary bảo cậu tới chuyển lời rằng em ấy không đi. Nói với họ rằng con bé không muốn tới Idris nữa.” Có một chút cảm xúc mới trong giọng nói của Jace - một thứ cảm xúc mà Simon khó nhận ra, hoặc đơn giản là vì nó quá lạ khi tới từ Jace nên cậu không tiêu hóa được. Jace có vẻ hài lòng với cậu. “Họ sẽ tin cậu. Họ biết các cậu - thân thiết thế nào.”

Simon lắc đầu. “Tôi không thể tin anh. Anh hành động như anh muốn tôi làm gì đó cho Clary, nhưng thực ra anh chỉ muốn tôi làm gì đó cho anh.” Cậu bắt đầu quay người bỏ đi. “Tôi không làm.”

Jace tóm lấy tay, kéo cậu quay ngược lại. “Đây là vì Clary. Tôi đang cố bảo vệ em ấy. Tôi nghĩ chí ít cậu cũng phải có chút hứng thú giúp đỡ tôi chứ.”

Simon nhìn chằm chằm bàn tay Jace đang nắm lấy cánh tay cậu. “Làm sao tôi bảo vệ được Clary khi mà anh không nói với tôi rằng tôi đang bảo vệ bạn ấy khỏi điều gì?”

Jace không buông. “Cậu không thể tin tôi rằng chuyện này quan trọng sao?”

“Anh không hiểu bạn ấy muốn đi Idris tới mức nào,” Simon nói. “Nếu tôi ngăn việc này, anh phải cho tôi một lý do hợp tình hợp lý hơn.”

Jace thở dài thườn thượt, ngần ngừ- rồi thả tay Simon ra. “Điều Clary làm trên tàu của Valentine,” anh nói nhỏ. “Với chữ rune trên tường - chữ Rune Mở - và cậu thấy điều gì đã xảy ra rồi đấy.”

“Bạn ấy phá hủy con thuyền,” Simon nói. “Cứu mạng chúng ta.”

“Hạ giọng xuống đi.” Jace lo lắng nhìn quanh.

“Thế là chưa ai khác biết chuyện sao?” Simon không dám tin vào tai mình.

“Tôi biết. Cậu biết. Chú Luke biết và Magnus biết. Chấm hết.”

“Vậy những người khác nghĩ chuyện gì xảy ra trên tàu? Con tàu tự dưng rời thành từng mảnh hả?”

“Tôi bảo chắc là Nghi thức Xoay Chuyển của Valentine có sai sót gì đó.”

“Anh nói dối Clave?” Simon không chắc giờ cậu thấy ấn tượng hay thất vọng nữa.

“Đúng, tôi nói dối Clave. Isabelle và Alec biết Clary có khả năng tạo ra chữ rune mới, vì thế tôi không nghĩ có thể giấu giếm Clave hay Điều Tra Viên mới về vấn đề này. Nhưng nếu họ biết Clary có thể làm gì - gia tăng sức mạnh của những chữ rune thông thường trở thành thứ sức mạnh hủy diệt ghê gớm - họ sẽ muốn em ấy biến thành một người lính, một món vũ khí. Mà Clary chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Em ấy không được nuôi dạy để sống theo cách đó-” Anh ngừng nói, trong khi Simon lắc đầu. “Sao?”

“Anh là Nephilim,” Simon chậm rãi nói. “Chẳng nhẽ anh không muốn điều tốt nhất cho Clave? Nếu sử dụng Clary-”

“Cậu muốn họ có Clary? Đưa em ấy lên hàng quân tiên phong chống lại Valentine và bất cứ đội quân nào mà ông ta đang gây dựng?”

“Không,” Simon nói. “Tôi không mong điều đó. Nhưng tôi không phải là Thợ Săn Bóng Tối. Tôi không phải hỏi bản thân xem nên đặt cái gì lên đầu, Clary hay gia đình tôi.”

Từ từ mặt Jace đỏ lựng. “Không phải thế. Nếu tôi nghĩ chuyện đó sẽ giúp Clave - nhưng không đâu. Rồi Clary sẽ phải chịu tổn thương-”

“Kể cả nếu anh nghĩ điều đó giúp ích cho Clave,” Simon nói, “anh cũng không bao giờ để họ có Clary.”

“Vì sao cậu nói thế, ma cà rồng?”

“Vì không ai có thể có bạn ấy trừ anh,” Simon đáp.

Dường như mọi màu sắc đã rời bỏ gương mặt Jace. “Vậy là cậu không giúp tôi,” Jace nói mà cảm thấy khó tin. “Cậu không giúp Clary?”

Simon chần chừ - và trước khi cậu kịp trả lời, một âm thanh vang lên phá ngang sự im lặng giữa hai người bọn họ. Một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, rõ ràng từ một người đang hoảng hốt trong cơn tuyệt vọng, và nghe càng tệ hơn khi nó ngừng đột ngột. Jace quay phắt lại. “Cái gì thế?”

Sau tiếng thét đó là hàng loạt những tiếng kêu khác cùng những tiếng lanh canh khó chịu như đang cào cấu màng nhĩ của Simon. “Có gì đó đang xảy ra... những người khác...”

Nhưng Jace đã bỏ đi, chạy trên đường mòn, chạy lắt léo tránh những bụi cây dây leo. Sau một khoảnh khắc lưỡng lự, Simon đi theo. Cậu đã quên mất giờ mình nhanh tới mức nào - cậu đã theo kịp Jace khi ngoặt ở góc nhà thờ và lao vào vườn.

Trước mắt họ là một khủng cảnh hỗn độn. Sương mù giăng giăng bao phủ toàn bộ khu vườn, và trong không khí sộc lên một thứ mùi - mùi ngai ngái đặc trưng của ozone và còn một thứ mùi hương khác, ngòn ngọt và dễ chịu. Ai đó đang chạy qua chạy lại - Simon chỉ thấy lờ mờ, như thể họ xuất hiện rồi biến mất qua những kẽ hở của màn sương mù. Cậu thoáng thấy Isabelle, mái tóc bay xung quanh như tấm áo choàng đen trong lúc cô nàng vung roi. Mỗi lần roi vụt xuống như tạo ra tia chớp lóe lên trong không gian. Cô đang ngăn bước tiến của một sinh vật nặng nề đang ì ạch tiến tới - một con quỷ, Simon nghĩ - nhưng giờ là ban ngày nên điều đó không thể. Khi cậu nghiêng ngả lao tới, cậu thấy sinh vật đó mang dạng người, nhưng bị gù và biến dạng, có gì đó không đúng. Một tay nó cầm một tấm ván gỗ dày và đang quăng về phía Isabelle một cách hầu như vô thức.

Chỉ cách đó một quãng ngắn, qua khe hở trên bức tường, dòng xe cộ vẫn đi lại bình thường trên Đại lộ York. Khoảnh trời bên trên Học Viện mới trong xanh làm sao.

“Kẻ Lầm Đường,” Jace thì thầm. Con dao thiên thần vừa được rút ra khỏi thắt lưng hắt ánh sáng lên gương mặt anh. “Hàng tá.” Anh đẩy Simon sang bên, khá thô bạo. “Ở yên đây, cậu hiểu không? Ở yên đây.”

Simon đứng khựng trong một lúc khi Jace lao vào màn sương mù. Ánh sáng từ lưỡi dao trong tay anh nhuộm bạc một vùng sương mù chung quanh; những bóng đen lao đi lao lại trong đó và Simon có cảm giác đang nhìn qua lớp kính đóng băng, đang cố gắng hết sức để nhìn sang bên kia. Isabelle đã biến mất; cậu thấy Alec, tay chảy máu, và anh ta đang xẻ toang ngực một Kẻ Lầm Đường và nhìn nó lảo đảo rồi đổ sập xuống. Một kẻ khác đang tiến tới gần, nhưng Jace đã ở đó, giờ hai con dao lăm lăm trong tay; anh nhảy lên, giơ dao và chém xuống theo hình cắt chéo - và đầu Kẻ Lầm Đường bay khỏi cổ, máu đen túa ra như suối. Dạ dày Simon quặn lại - máu có mùi đăng đắng, độc hại.

Cậu có thể nghe thấy tiếng những Thợ Săn Bóng Tối đang gọi nhau trong màn sương mù, nhưng những Kẻ Lầm Đường thì im lặng tuyệt đối. Đột nhiên, màn sương mù tan biến và Simon thấy Magnus, đứng dựa vào tường Học Viện, mắt mở lớn. Đôi tay anh ta giơ lên, những tia lửa điện xanh lam đang nhảy múa trên chúng, còn trên tường một cái lỗ đen hình vuông đang dần mở rộng. Nó không hề trống rỗng hay tối đen mà tỏa sáng như gương với những ánh lửa bị nhốt trong kính. “Cổng Dịch Chuyển!” anh ta đang hét. “Đi qua Cổng Dịch Chuyển!”

Vài điều xảy ra đồng loạt. Cô Maryse Lightwood rời khỏi màn sương, ôm theo nhóc Max. Bà ngoái lại hét gì đó rồi lao qua Cổng Dịch Chuyển, biến mất trong bức tường. Alec đi theo, lôi Isabelle đi, cây roi dính máu lê trên đất. Khi anh kéo cô em về phía Cổng Dịch Chuyển, có gì đó lao ra khỏi màn sương đằng sau lưng họ - một chiến binh Lầm Đường đang vung con dao hai lưỡi. Simon thoát khỏi trạng thái bất động. Lao tới, cậu gọi tên Isabelle - rồi chệch choạng và ngã nhào, đập mạnh người xuống đất đủ để tống hết hơi thở ra khỏi phổi, nếu cậu còn có hơi thở. Cậu vội ngồi dậy, quay lại xem mình vấp phải gì.

Một thi thể. Một thi thể phụ nữ, cổ họng bị cắt toạc, mắt mở to và mang màu xanh cây không còn sinh khí. Máu nhuộm đỏ mái tóc trắng. Cô Madeleine.

“Simon, tránh ra!” Jace đang hét; Simon nhìn và thấy cậu con trai kia đang lao về phía cậu từ trong màn sương, hai con dao dính máu nắm chặt trong tay. Sau đó cậu nhìn lên. Chiến binh Lầm Đường cậu vừa thấy đuổi theo Isabelle sừng sững trước mặt cậu, gương mặt sẹo kéo xệch ra thành một nụ cười méo mó. Simon né người khi con dao hai lưỡi xả xuống cậu, nhưng kể cả với sự lanh lẹ mới có, cậu vẫn chưa đủ nhanh. Cơn đau bỏng giẫy chạy tới từng tế bào cơ thể cậu trong khi mọi thứ chuyển thành màu đen.

Truyện Chữ Hay