Mấy cậu con trai đứng chờ ở lối vào. Họ mặc đồ đen, kể cả Simon trong chiếc quần âu hơi quá rộng và chiếc áo sơ mi mặc ngược để giấu đi logo ban nhạc. Cậu đang đứng lớ ngớ riêng một bên trong khi Jace và Alec ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào tường, có vẻ buồn chán. Simon liếc nhìn khi Isabelle bước ra, sợi roi vàng quấn quanh eo, những chiếc vòng chân bằng kim loại kêu leng keng như chuông. Clary cứ nghĩ cậu sẽ choáng váng – quả thật Isabelle quá đẹp – nhưng ánh mắt cậu lướt qua cô ấy mà lại nhìn sang Clary, sững sờ.
“Cái gì thế này?” cậu hỏi và đứng thẳng lên. “Ý mình là, đồ cậu mặc ấy.”
Clary nhìn xuống thân mình. Cô đã mặc thêm chiếc áo khoác mỏng để đỡ cho mình cảm giác trần trụi và cầm theo ba lô từ trong phòng. Ba lô đang quàng qua một bên vai, nảy lên một cách quen thuộc trên xương bả vai. Nhưng Simon không nhìn cái ba lô; cậu nhìn chân cô như thể chưa bao giờ được thấy.
“Váy ấy mà Simon,” Clary khó chịu nói. “Mình biết mình không hay mặc, nhưng thật tình thôi đi cho.”
“Nó quá ngắn,” cậu bối rối nói. Kể cả mang trên mình một nửa trang phục của thợ săn quỷ, Clary nghĩ, trông Simon vẫn giống kiểu con trai sang nhà bạn đón bạn đi chơi, nhã nhặn với bậc phụ huynh và tốt bụng với con vật nuôi của bạn.
Jace, ngược lại, nhìn giống kiểu con trai sẽ sang nhà bạn đốt nhà cho vui vậy. “Anh thích cái váy đó,” anh nói và đứng dậy. Ánh mắt anh lười nhác lướt lên lướt xuống trên người cô, như móng vuốt của con mèo vờn qua. “Nhưng nó cần thêm chút gì đó nữa.”
“Giờ anh là chuyên gia thời trang à?” Giọng cô lạc đi – anh đang đứng rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận hơi ấm nơi anh, ngửi thấy mùi khét thoang thoảng từ những Ấn Ký mới vẽ.
Anh lấy gì đó ra khỏi áo và đưa cho cô. Một con dao dài mảnh vẫn nằm trong vỏ. Chuôi dao có gắn một viên đá đỏ tạc hình hoa hồng.
Cô lắc đầu. “Tôi thậm chí còn không biết dùng cái này...”
Anh nhét vào tay cô, ấn tay cô nắm lấy nó. “Em phải học.” Anh hạ giọng. “Nó nằm trong máu em rồi.”
Cô từ từ rút tay lại. “Thôi được.”
“Mình có thể cho cậu mượn bao da quấn chân để nhét nó vào,” Isabelle đề nghị. “Mình có hàng đống.”
“TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG,” Simon nói.
Clary ném cho cậu ta cái nhìn bực bội. “Cám ơn, nhưng mình không phải dạng con gái đeo bao da quanh chân.” Cô nhét con dao vào túi ngoài của ba lô.
Cô nhìn lên sau khi kéo khóa ba lô lại thì thấy Jace đang quan sát mình qua đôi mắt lim dim. “Và điều cuối cùng,” anh nói. Anh vươn tay rút những cái kẹp ghim lấp lánh khỏi tóc cô, để tóc xõa ra thành những lọn âm ấm nằng nặng buông xuống cổ. Cảm giác tóc ngứa ngứa trên làn da trần thật lạ lẫm và dễ chịu tới ngạc nhiên.
“Đẹp hơn nhiều rồi đấy,” anh nói, và cô nghĩ lần này có lẽ giọng nói của anh cũng hơi hơi lạc đi.