Theo sát phía sau, Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ không khỏi nhìn nhau, đều lắc đầu.
Tiểu Anh Đào trừng mắt, hùng hùng hổ hổ nhìn Độc Cô Phi, oán trách nói: “Đầu gỗ, huynh có thể nhỏ tiếng chút không, người khác đều đang ngủ.”
“Ngủ? Ngủ cái gì, nương tử tại hạ đều chạy theo người khác, người nào chết tiệt còn có thể ngủ được.” Trừng mắt căm tức, phát hiện trừ bọn họ ra cũng không có những người khác, Độc Cô Phi không khỏi kinh ngạc dừng thanh âm.
“Đầu gỗ...” Tiểu Anh Đào giận hắn một cái, sau đó thân thủ lén lút vòng ở ống tay áo Độc Cô Phi, gắt gao nhéo hắn.
Độc Cô Phi bị nhéo cả người đều khẽ run, ánh mắt mừng rỡ liếc qua Tiểu Anh Đào, trong lòng ngọt ngào như mật.
Hắc Diệu nhìn bọn họ, hiểu ý cười, theo sau vừa chuyển, lúc này mới phát hiện bóng dáng Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Sương, hai tròng mắt dưới mặt nạ không khỏi một trận vui sướng.
“Sư đệ.” Hắn đi tới, vươn tay gắt gao vỗ vào trên vai Thượng Quan Dạ.
“Sư huynh.” Thượng Quan Dạ cũng đưa tay vỗ Hắc Diệu.
Hai người ăn ý đối diện một phen, sau đó đột nhiên ôm.
Sau khi tách ra, ánh mắt Hắc Diệu dừng ở trên người Độc Cô Sương, thấy nàng mặc quần áo của Thượng Quan Dạ, trong con ngươi đã lộ ra vài phần hiểu rõ.
Mỉm cười mở miệng kêu: “Sư đệ muội.”
囧, đây là kiểu xưng hô gì.
Độc Cô Sương phát hiện ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, không khỏi trên mặt có vài phần xấu hổ. Ngượng ngùng rũ mắt xuống lông mi, nhẹ nhàng mà gọi Hắc Diệu một tiếng.”Hắc Đại thúc.”
Hắc Diệu cười cười, thanh âm là trêu ghẹo ít thấy. “Còn gọi đại thúc sao, nên đổi giọng gọi một tiếng sư huynh đi.”
Choáng váng, đây đều là bối phận gì, hoàn toàn lộn xộn.
Độc Cô Sương vừa nghĩ tới quan hệ của mình cùng Thượng Quan Dạ, còn nghĩ đến quan hệ của Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đào, sau đó cũng không hiểu đại gia như thế nào luận bối phận.
Thượng Quan Dạ gặp Độc Cô Sương một phen trầm mặc, nội tâm có chút cấp nắm chặt tay nàng.”Sương nhi, nàng là thê tử của ta, muốn gọi sư huynh thì liền gọi.”
“Sư, sư huynh...” Cho dù xưng hô này không được tự nhiên, bất quá Độc Cô Sương vẫn là kêu, thật sự là chịu không nổi bộ dáng khẩn trương của Thượng Quan Dạ.
“Sư đệ muội không cần phải khách sáo, tất cả mọi người lại đây ngồi đi.”
Theo tiếp đón của Hắc Diệu, đoàn người đều ngồi xuống.
Độc Cô Sương từ sau khi ngồi xuống, ánh mắt vẫn đánh giá Tiểu Anh Đào. Lấy mắt thẩm mỹ nghiêm khắc nhiều năm xem xét, Tiểu Anh Đào là nữ nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, đương nhiên là ngoại trừ nhũ mẫu, trong lòng của nàng, nhũ mẫu vĩnh viễn là đẹp nhất.
Tiểu Anh Đào cũng đánh giá Độc Cô Sương, đối với ánh mắt nhìn thẳng vào mình của Độc Cô Sương chẳng những không hờn giận, ngược lại rất hứng thú. Từ mười năm trước đi theo phụ thân quy ẩn núi rừng, cuộc sống của nàng trừ bỏ phụ thân cũng chỉ có Độc Cô Phi, căn bản không có bằng hữu, lúc này thấy Độc Cô Sương, thập phần hợp ý, nàng quyết định cùng Độc Cô Sương làm bằng hữu.
Vì thế, Tiểu Anh Đào đối với Độc Cô Sương dẫn đầu mở lời. “Sương tỷ tỷ, không biết hôn sự của tỷ cùng sư thúc khi nào thì tổ chức?”
Nghe vậy, Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ đều là sửng sốt.
Hai người bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới tổ chức hôn sự, thích cứ như vậy ở cùng một chỗ, dù sao bọn họ cũng đã nhận định đối phương rồi.
Hắc Diệu nghe thấy Tiểu Anh Đào nhắc tới như vậy, tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.”Đúng rồi, sư đệ cùng sư đệ muội các người khi nào thành thân?”
Chỉ có Độc Cô Phi vẻ mặt khờ ngốc từ trên xuống dưới đánh giá Độc Cô Sương, tự nhủ lẩm bẩm nói: “Thế đạo gì vậy, ngay cả loại nữ nhân thô lỗ đòi mạng như lão Tứ này mà cũng có người muốn lấy? Thế giới này, điên cuồng thật rồi.”
Độc Cô Sương vốn ngồi ngay cạnh Độc Cô Phi, những lời hắn lầm bầm lầu bầu nàng tự nhiên nghe được, không khỏi nhíu mày mỉm cười ra tiếng: “Lão Tam, huynh mới vừa nói gì đó, nói lại một lần cho ta nghe.”
Oa mẹ nó, lão Tứ muội cười đến thật đáng sợ.
Mười năm không gặp, lão Tứ này chẳng những là không thay đổi bản tính thô lỗ, ngược lại còn học xong tuyệt chiêu của lão Nhị, âm hiểm, đáng sợ.
Vẻ mặt tươi cười của lão Tứ đáng sợ như vậy, hắn không thể trêu vào.”Hắc hắc hắc, tại hạ là nói lão Tứ muội mười năm không thấy, bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy, Thượng Quan sư phụ cưới muội, đơn giản là đời trước dẫm lên cứt chó.”
“Ha ha ha ha...”Độc Cô Phi nói ra, làm cho mấy người có mặt đều thoải mái cười ha hả.
Độc Cô Sương cũng đi theo lắc đầu mỉm cười, mười năm rồi, lão Tam này vẫn giống như trang giấy trắng đơn thuần như vậy, người này lại có gương mặt đẹp trai nữa, thật lo lắng cho hắn chân ướt chân ráo bước chân vào giang hồ, có thể hay không bị nữ nhân như lang như hổ nhào tới cắn xé.
Độc Cô Sương quăng cho Tiểu Anh Đào một ánh mắt rất đỗi đồng tình.
Tiểu Anh Đào cũng hồi đáp với Độc Cô Sương bằng ánh mắt ta thích.
Nam nhân của Tiểu Anh Đào nàng, người nào không sợ chết dám thưởng thức, xem nàng có độc chết bọn họ hay không.
Hắc Diệu dừng cười, liền đứng đắn vòng trở về đề tài mới vừa rồi.”Sư đệ, các người thật không nghĩ tới thành thân sao?” Hắn nhìn ra được, sư đệ đối với Độc Cô Sương là yêu đến khắc cốt minh tâm, hắn nghĩ sư đệ nhất định rất muốn sớm ngày cưới vị nữ tử này.
Thượng Quan Dạ nghe lời Hắc Diệu nói, hai tròng mắt hơi hơi dừng ở trên người Độc Cô Sương, thản nhiên thoáng qua một chút cô đơn, sau đó là lộ ra nụ cười thoải mái. “Đệ cùng Sương nhi nếu đã đôi bên một lòng rồi, có thành thân hay không cũng không quan trọng.”
Kỳ thật, hắn vẫn rất muốn có một hôn lễ hoàn mỹ với Sương nhi, vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng Sương nhi vì mình phủ thêm giá y mỹ lệ, nhưng hắn hiểu rõ tính nết Sương nhi, biết nàng không thích tục lệ rườm rà này nọ, nên hắn vẫn không nói tới chuyện này.
Độc Cô Sương vừa vặn nhìn thấy ánh mắt cô đơn thoáng qua lúc nãy của Thượng Quan Dạ, tâm không khỏi hơi hơi đau lòng vì hắn. Dưới mặt bàn, nàng mềm mại gắt gao cầm tay Thượng Quan Dạ, con ngươi khó được thâm tình như nước đối diện Thượng Quan Dạ, nhẹ giọng nói: “Ai nói không trọng yếu, Dạ, chàng chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta mặc giá y sao?”
Nghe thanh âm ôn nhu kia, thân mình Thượng Quan Dạ chấn động.
Không thể tin nhìn Độc Cô Sương.”Sương nhi... Nàng...”
“Chàng không muốn thành thân?” Làm bộ như rất đau đớn hỏi lại.
Thượng Quan Dạ chưa từng thấy qua Độc Cô Sương như vậy, nếu bây giờ không phải là có bọn người Hắc Diệu ở đây, hắn nhất định sẽ đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng thương yêu nàng một phen.
Kìm nén không được lòng tràn đầy vui mừng như điên, hắn vội vàng liên tục trả lời mấy tiếng.”Muốn, rất muốn, phi thường muốn.”
“Phốc xích...” Tiểu Anh Đào nhìn phản ứng khoa trương kia của Thượng Quan Dạ, nhất thời nhịn không được, bật cười.
“Đào nhi, không được vô lễ.” Tiếng nói ôn nhuận của Hắc Diệu vang lên, ánh mắt ngược lại dừng ở trên người Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Sương. “Vậy hai người tính khi nào thành thân, nếu có thể, sư huynh muốn tham gia tiệc cưới của hai người.”
Độc Cô Sương nghĩ nghĩ, sau đó bật thốt lên nói: “Bảy ngày sau.”
Lời vừa thốt ra, mới phát hiện chính mình hình như có chút nóng nảy, lén lút liếc mắt nhìn Thượng Quan Dạ, phát hiện Thượng Quan Dạ đều đã cười đến không khép miệng lại được, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại làm bộ giận dữ nhéo Thượng Quan Dạ một cái.
Thượng Quan Dạ đột nhiên bị nhéo, nghĩ đến Độc Cô Sương đang ám chỉ hắn cái gì, không khỏi hướng về phía Hắc Diệu cười nói: “Sư huynh, bọn đệ quyết định bảy ngày sau quay về Độc Cô phủ tổ chức hôn sự, không bằng sư huynh theo chúng ta cùng nhau trở về đi?”