Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Học tập kỹ năng

"Anh Lục, đây là cái gì vậy? Võ công bí tịch sao?" Phương Cảnh Dương nhìn đến quyển sách bỏ túi này cảm thấy thật mới mẻ, lập tức hưng phấn đến hai mắt đều sáng, "Ôi ôi, sao không mở ra được?"

Nhìn Phương Cảnh Dương sống chết cũng mở không ra sách kỹ năng, Lục Văn Ngạn nhất thời khó nén thất vọng, xem ra hắn quả thật là bị hệ thống đùa giỡn, vất vả liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ lấy được ba quyển sách rác rưởi không dùng được.

Phương Cảnh Dương rất hiếu kỳ, quấn quít lấy Lục Văn Ngạn hỏi không ngừng, Lục Văn Ngạn nói cho hắn nghe tác dụng kỹ năng của quyển sách nhưng cũng không đề cập đến xuất sứ, chỉ hàm hồ chọn những chi tiết có thể nói. Phương Cảnh Dương cũng là người thông minh, biết trên người Lục Văn Ngạn có một ít bí mật không thể nói ra, vì thế nửa câu không nên hỏi cũng không nói, chỉ là có chút tiếc nuối thứ tốt như vậy mà mình không học được.

Lục Văn Ngạn đang muốn thu hồi sách kỹ năng, lại đột nhiên nghe Phương Cảnh Dương lẩm bẩm một câu, "Cái gì mà 'Địa tái trận', không biết A Viễn có thể dùng được hay không?"

Dị năng quả hệ thổ xét những điểm liên quan, miễn cưỡng cũng có khả năng liên quan với nhau bở chữ 'Địa', nhưng cùng Thiên Cơ hoàn toàn không có sự liên quan nào a......

Môn phái Thiên Cơ mạnh về phòng ngự, lấy che chắn và đao pháp làm những chiêu thức công kích chủ yếu, mà dị năng hệ thổ đối với 'Tu trúc' cũng không liên quan gì.

Bất quá ôm ý tưởng ngựa chết chữa ngựa sống, Lục Văn Ngạn cũng gọi Lý Minh Viễn lại đây, không đợi hắn mở miệng liền đem sách bỏ vào tay.

Lý Minh Viễn hoàn toàn không hiểu gì hết, bị gọi đến trên tay đã cầm một quyển sách nhỏ kỳ lạ, hắn không hiểu ra sao, cầm lấy sách tuỳ tiện lật một cái, lập tức sách kỹ năng được mở ra. Quyển sách hóa thành một đoàn ánh sáng, thẳng tắp bay vào giữa mi tâm Lý Minh Viễn, một lớp ánh sáng màu hổ phách lập tức bao phủ lấy cả người hắn.

Rất nhanh, ánh sáng trên người Lý Minh Viễn tán đi, Lý Minh Viễn mở ra hai mắt, đáy mắt tràn đầy thần sắc vui mừng.

"A Viễn, cơ thể của cậu vừa rồi sao lại sáng lên? Cậu có cảm thấy gì không?" Phương Cảnh Dương thấy hắn trợn mắt, lập tức lôi kéo hỏi liên tục.

"Tôi cũng không biết, có thể nói là dị năng tăng lên đi? Tôi còn học được một cách trong nháy mắt có thể làm thể chất mạnh lên, hơn nữa tôi cảm thấy dị năng bên trong cơ thể tràn đầy."

"A Viễn, cậu dựng tường đất để tôi đánh thử xem sao?" Phương Cảnh Dương nóng lòng muốn thử.

"Được a." Dứt lời, Lý Minh Viễn dùng dị năng ngưng kết thành một dãy tường đất, mà Phương Cảnh Dương đem dị năng tập trung lên nắm tay, dùng lực hướng tới bức tường đất đánh tới. 'Oanh' một tiếng, trên tường đất xuất hiện một ít vết rạn nhưng không giống lúc trước dễ dàng bị phá vỡ, lực phòng ngự hình như cũng được tăng lên trên diện rộng.

Lục Văn Ngạn vội vàng mở thông tin Lý Minh Viễn ra xem, phát hiện có biến hóa.

Danh tính nhân vật: Lý Minh Viễn [Dị năng giả]

Cấp bậc thuộc tính: Hệ thổ cấp [Cao cấp]

Trị số sinh mệnh: /

Trị số kỹ năng: /

Độ đói khát: /

Trạng thái Nhân vật: Phòng ngự tăng %

Kỹ năng đã trang bị: [Địa tái trận]

Kỹ năng tự lĩnh hội: [Địa hãm] [Tường đất]

Không nghĩ tới, kỹ năng môn phái Thiên Cơ thế nhưng áp dụng cho dị năng giả hệ thổ, Lý Minh Viễn sau khi sử dụng kỹ năng có thể tăng % lực phòng ngự, cấp bậc dị năng bởi vậy nên lên tầng, cố thêm một chút chắc sẽ rất nhanh thăng lên cấp hai.

Hơn nữa Lục Văn Ngạn có thể tinh tường thấy được dưới chân Lý Minh Viễn có một ánh sáng hình tròn màu hổ phách đang chuyển động, nhìn kỹ còn có thể thấy được đồ đằng chi chít bên trong như một pháp trận đồ, Lục Văn Ngạn biết đó chính là 'Địa tái trận'. Bất quá nhìn bộ dáng Phương Cảnh Dương thì hình như hắn cũng không thể nhìn thấy trận đồ này, ngay cả bản nhân Lý Minh Viễn cũng không có bộ dáng phát hiện. Điều này làm cho Lục Văn Ngạn an tâm không ít, dù sao này trận pháp này cũng quá mức bắt mắt, bị người khác phát hiện cũng không phải chuyện tốt.

Sau khi thí nghiệm trên người Lý Minh Viễn thành công, Lục Văn Ngạn khẩn cấp muốn biết hai quyển kỹ năng khác có hiệu quả gì, vì thế hắn kêu Phương Cảnh Dương đi gọi Lưu Khoan tới.

Lưu Khoan tính cách trầm ổn, cũng không nói nhiều, một đường trầm mặc đi theo Phương Cảnh Dương lại đây, đã bị Lục Văn Ngạn nhét vào tay một quyển sách.

Lưu Khoan có chút kinh ngạc nhìn quyển sách màu xanh nhạt nho nhỏ, thấy bên trên viết hai chữ 'Tu trúc', chỉ nghĩ là quyển sách nói về cây trúc đi. Tuy không rõ dụng ý Lục Văn Ngạn, nhưng hắn tin tưởng thứ Lục Văn Ngạn cho nhất định đều là thứ tốt, vì thế không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem sách mở ra .

Vừa rồi một màn phát sinh trên người Lý Minh Viễn lại phát sinh trên người Lưu Khoan, sau khi luồng sáng tiến vào mi tâm, cả người hắn bị một luồng ánh sáng xanh lục bao phủ.

Danh tính nhân vật: Lưu Khoan [Dị năng giả]

Cấp bậc thuộc tính: Hệ mộc cấp [Cao cấp]

Trị số sinh mệnh: /

Trị số kỹ năng: /

Độ đói khát: /

Trạng thái Nhân vật: Khỏe mạnh

Kỹ năng đã trang bị: [Tu trúc]

Kỹ năng tự lĩnh hội: [Dây mây]

"Thế nào thế nào? Học xong cái gì rồi?" Phương Cảnh Dương hung phấn, mắt nhìn về phía hắn.

Lưu Khoan luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt, lần đầu tiên lộ ra thần sắc giật mình, hắn vươn tay nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy trên mảnh đất trống rỗng mọc lên một cụm trúc xanh, sắc màu tươi tốt, nhìn rất đẹp. Phương Cảnh Dương có chút tò mò muốn tới gần kiểm tra, lại đột nhiên có một ngọn măng dưới chân hắn đâm lên, nếu không phải Lục Văn Ngạn đúng lúc đi lên nắm hắn một phen chỉ sợ cả người hắn đều bị đám măng nhỏ kia đâm nát.

Lục Văn Ngạn nhìn khúc măng kia, cảm thấy uy lực hẳn chỉ đến mức này, vì thế nói với Phương Cảnh Dương, "Đi đem một thi thể tang thi đến đây."

Bên ngoài kho vũ khí đâu đâu cũng có thi thể tang thi, Phương Cảnh Dương tuỳ tiện nắm một con thoạt nhìn còn có vẻ hoàn chỉnh đem lại đây.

"Ném vào đi."

Phương Cảnh Dương nghe lời đem tang thi ném vào, nháy mắt, một loạt măng từ dưới đất vọt lên, giống hệt như những con dao nhỏ sắt bén, trực tiếp đem thi thể tang thi đâm nát. Nhìn thấy tang thi không đến vài giây đều bị đâm nát bét, Phương Cảnh Dương trong lòng sợ hãi nhìn về phía chân mình, vừa rồi thiếu chút nữa cũng biến thành cái kia đi?

Nhìn ra Phương Cảnh Dương lo lắng, Lục Văn Ngạn buồn cười vỗ vỗ vai của hắn, "Bụi trúc là do Lưu Khoan dùng tinh thần để khống chế, chỉ tấn công quân địch, nếu không, vừa rồi cậu cũng sẽ không chỉ là bị đâm bằng một ngọn măng mà là trên người đã nhiều thêm vài cái lỗ rồi."

Lưu Khoan cũng bị uy lực của bụi trúc làm cho kinh ngạc, có chút co quắp nói, "Tôi sẽ làm các cậu bị thương."

Phương Cảnh Dương nhất thời nhẹ nhàng thở ra, sau đó hưng phấn nhìn phía Lục Văn Ngạn, "Anh Lục, em biết rồi nha, anh nhất định là xuất thân từ gia tộc tu chân đúng không?!"

Phương Cảnh Dương nhớ tới lúc trước có một đoạn thời gian lưu hành tiểu thuyết và điện ảnh đề tài tu chân, trong đó người ta chính là qua một quyển sách rồi học được pháp thuật cao thâm không phải sao?

Không đợi Lục Văn Ngạn trả lời, hắn liền mặt nghiêm túc nói, "Anh Lục, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác đâu."

Lục Văn Ngạn đầu đầy hắc tuyến, mắc bệnh não, thỉnh nhanh đi chữa trị đi......

Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Minh Viễn và Lưu Khoan cũng lộ ra thần sắc 'Thì ra là vậy', cả người hắn cảm thấy không khoẻ lắm.

Trách không được Lục Văn Ngạn lúc xuất hiện lại mặc mặc cổ trang, trách không được hắn chưa bao giờ thừa nhận mình là ngôi sao, trách không được hắn toàn xuất ra mấy thứ ngạc nhiên cổ quái lại rất hữu dụng, trách không được hắn chưa bao giờ hấp thu tinh thạch mà thực lực lại tăng lên rất nhanh. Hắn còn có đan dược, bí tịch, nói không chừng đều là bí bảo trong nhà! Không gian giới chỉ hoặc túi trữ vật linh tinh gì đó, không chừng dị năng không gian chính là như vậy.

Được Phương Cảnh Dương bổ não, hầu hết những khác thường Lục Văn Ngạn đều đã được giải thích.

"Anh Lục, anh yên tâm đi, chúng tôi biết mà, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói đi đâu." Phương Cảnh Dương thề son sắt nhiều lần cam đoan, Lý Minh Viễn và Lưu Khoan cũng gật đầu theo.

Lục Văn Ngạn yếu ớt rơi lệ đầy mặt, các người đã hiểu cái gì vậy? Như thế nào mà tôi hoàn toàn không hiểu gì hết? Còn hai người kia nữa, không cần cũng điên theo hắn chứ!

"Anh Lục, anh Lục, anh cũng thưởng cho em một quyển bí tịch đi!" Phương Cảnh Dương một đôi mắt đen nháy sáng long lanh nhìn Lục Văn Ngạn, rất giống một con khuyển lớn đòi ăn.

Nhìn tốc độ Phương Cảnh Dương biến sắc mặt phải làm người ta sợ hãi than, Lục Văn Ngạn đối với kẻ dở hơi này triệt để hết chỗ nói nổi.

"Chỉ còn một quyển thôi." Lục Văn Ngạn cho hắn nhìn thoáng qua quyển sách kỹ năng cuối cùng kia, "Phong hệ, chỉ có Sở Tử Khiên mới có thể dùng."

Phương Cảnh Dương mặt nhất thời suy sụp xuống, "Nhưng dị năng của bọn họ đều thăng cấp ......"

Lục Văn Ngạn buồn cười ném cho hắn ba khối tinh thạch cấp hai, trong đó một viên là tinh thạch biến dị hệ cường hoá, hấp thu xong hắn có thể lên cấp hai.

Về phần Lý Minh Viễn và Lưu Khoan hắn cũng phân cho mỗi người hai khối tinh thạch cấp hai, cấp bậc dị năng bọn họ nếu có thể lên cấp hai thì uy lực hẳn là sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó đội ngũ cũng sẽ được bảo đảm an toàn hơn.

Bốn người làm như không có việc gì cùng nhau đi ra khỏi chỗ tối, Lúc này, Triệu Hoành Bác đã đem tinh thạch thu thập xong, đang cùng những người khác đem tang thi mang đi, chuẩn bị để Ngô Lỗi dùng dị năng đem đi thiêu.

Phương Cảnh Dương chạy qua hỗ trợ, hắn khí lực lớn, một mình có thể khiêng được vài người thường, Lý Minh Viễn và Lưu Khoan dị năng tăng lên, hiện tại là lúc tinh lực dư thừa, vì thế cũng đi qua hỗ trợ, chỉ có Lục Văn Ngạn có chút mệt mỏi quay lại kho vũ khí nghỉ ngơi.

Nhưng đến lúc Lục Văn Ngạn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy có người đến gần mình, hắn mở mắt liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đường Ngọc, ánh mắt to tròn loé ra thần thái khát vọng, mong chờ.

"Sao vậy? Có phải đói bụng hay không?" Lục Văn Ngạn cười xoa đầu nhóc con, hắn thực thích đứa nhỏ này, ánh mắt đặc biệt sạch sẽ, loại sạch sẽ này rất khó có được.

Nhóc con cụp mi mắt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, miệng mân mê, nói ra chữ đầu tiên từ khi được cứu ra khỏi tạm xăng đến giờ, "Sách......"

Truyện Chữ Hay