Tiểu Sắc men theo con đường mòn về tới tân thủ thôn. Trời đã về đêm, trong thôn đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà cầm theo cuốc xẻng một bộ sắp xảy ra chiến tranh đến nơi!
Kinh ngạc nhìn mấy vị này, Tiểu Sắc sau đó vô cùng gian nan rời khỏi đám người với ánh mắt bất thiện, tiến về phía thôn trưởng trả nhiệm vụ. Sau đó, cô ngạc nhiên nhìn thôn trưởng một bộ sắp chết đến nơi rồi đang thu dọn hành lí một cách nhanh chóng.
“Thôn trưởng... tôi đến trả nhiệm...” Tiểu Sắc còn chưa nói xong, thôn trưởng lia về phía cô một ánh mắt tựa như cô đã giết cha ông ta vậy.
“Sắp chết hết đến nơi rồi mà cô vẫn còn lo mấy cái nhiệm vụ buồn cười này hả!?? Tránh ra cho ta!” Thôn trưởng vùng vẫy muốn rời đi.
Tiểu Sắc há hốc miệng nhìn theo cái bóng lưng thịt mỡ béo núc ních của thôn trưởng. “Nhưng... nhiệm vụ thì sao...”
“Bịch bịch bịch...” Một nữ nhân cầm theo một cái chảo chạy qua Tiểu Sắc, cơ thể đâm vào vai cô khiến cô nhíu mày. “A xin lỗi, cô không sao chứ?” Cô ta hơi hơi dừng lại hỏi, một bàn tay kéo Tiểu Sắc đứng lên.
“Tôi không sao...” Tiểu Sắc đứng lên, tò mò chớp mắt nhìn cô ta. “Cô là đang muốn làm gì đây? Cả mọi người trong thôn nữa?”
“À...” Nữ nhân ngựng ngùng xoa xoa cái chảo. “Vua thỏ ngày hôm nay đột nhiên gào thét tức giận, chắc là một ai đó đã chọc giận nó rồi. Vốn trong thôn đã không có ai có biện pháp đối phó với nó, nếu nó tấn công làng, mọi người cũng chỉ còn cách đi chịu chết thôi. Chúng tôi đã ở nơi này lớn lên rồi sinh sống biết bao nhiêu năm rồi, bây giờ, cũng không muốn tha hương biệt xứ nữa.”
Nữ nhân nhìn về phía trước cổng thôn, mọi người đều đang đồng tâm hiệp lực canh giữ trước cổng, vô cùng đoàn kết, một bộ dáng có chết cũng không sờn. Cô hơi hơi mỉm cười, lại có chút thê lương.
Tiểu Sắc khóe miệng hơi hơi động. Vua thỏ hả?
Cô nhìn tấm da thỏ vô cùng lớn trong kho, cùng với hàng đám vật phẩm lòe lòe sáng chưa giám định, lựa chọn im lặng làm ngơ.
Nói đùa, cô mà dám bảo rằng mình đã làm thịt xong Vua thỏ, bọn họ không mắng cô nói dối như cuội mới là chuyện lạ. Về việc đưa vật phẩm ra làm kiểm chứng, ha ha, cô đâu có ngu?
“Thế bây giờ, cái nhiệm vụ tân thủ... làm sao tôi trả nhiệm vụ bây giờ?” Tiểu Sắc nước mắt lưng tròng nhìn cái nhà trống trơn của thôn trưởng.
Nữ nhân mỉm cười nói: “Để ta tiếp nhận ngươi trả nhiệm vụ vậy.”
[Đinh... Nhiệm vụ tân thủ đã giao trả cho Nanami - thôn nữ.
Mất tai thỏ.
Nhận được exp.
Nhận được Đồng bạc.
Bạn đã lên lv.]
Vốn sau khi giết Vua thỏ cô đã đạt lv %, bây giờ hoàn thành nhiệm vụ trực tiếp lên lv, thuộc tính ngày càng biến hóa lên cao, ưu điểm và nhược điểm của class ma pháp sư càng lộ rõ.
Công kích ma pháp cuồng bạo, công kích vật lí con số tròn trĩnh.
Máu yếu ớt, giáp mỏng tang ~Chỉ số bạo kích kinh khủng, chỉ số tốc độ chỉ hơn con rùa một ít! Nếu không phải cô đã sớm luyện được những bộ pháp chạy trốn khi còn là Thần thuật sư, chỉ sợ đã không chơi thả Diều với con boss vua thỏ kia nổi! ()
Tiểu Sắc buồn bực nhìn cái que gỗ trên tay. Cô đã lv, vậy mà vẫn xài cái que tân thủ mà hệ thống tặng này.
[Que gỗ tân thủ.
Nhân vật: Ma pháp sư.
Chú thích: Que gỗ dùng để thi triển ma pháp đơn giản, tượng trưng cho nhân vật Ma pháp sư, không có thuộc tính gì khác!]
Chỉ cần đọc cái dòng chú thích này thôi đã đủ thấy hệ thống quân keo kiệt đến mức nào a! Một bộ đồ tân thủ không hề có thuộc tính!
Càng buồn bực hơn chính là, boss đã giết rụng, mà đồ boss rớt lại không thể mặc được! Đồ do boss dã ngoại rơi ra luôn cần phải giám định, mà giám định sư chỉ xuất hiện ở các thành phố lớn, ở thôn tân thủ không hề có! Mà muốn đi đến thành phố lớn, cô cần phải hoàn thành chuỗi nhiệm vụ ở thôn tân thủ và đạt lv đã.
Ôi mấy món cực phẩm lòe lòe sáng thế này mà lại chẳng cầm vào tay được, thật buồn buồn buồn...
Tiểu Sắc nhìn sắc trời tối đen cùng hàng loạt thôn dân đang bận rộn đi đi lại lại. Chắc hẳn bọn họ sẽ bình tĩnh lại sau đêm Vua thỏ không tập kích làng, bây giờ thì cô phải dành thời gian nghỉ ngơi đã.
Tìm kiếm một góc vắng vẻ, Tiểu Sắc đếm đếm số tiền trong người mình. Vài tỉ tiền vàng chỉ còn là một chuỗi số vô dụng T^T, còn lại đồng Bạc Nanami vừa đưa thì không đủ cho cô thuê phòng ở tạm, căn đêm cần trả tận bạc rưỡi lận!
Chỉ sợ đêm nay phải cư ngụ ngoài đường rồi...
Những vật phẩm trên cơ thể quái vật và số tiền vàng được thưởng qua Quest (nhiệm vụ) chính là nguồn thu nhập chính cho gamer trong game, những vật phẩm này Tiểu Sắc có thật nhiều - loot của con thỏ (loot: vật phẩm), thế nhưng những loot này, cô phải sử dụng chúng cái đã.
Thay đi cái bộ đồ trên người! Cái bộ đồ trắng xấu xí mà vô dụng này!
Dường như do thế giới này không hẳn là game nữa, quái vật sau khi chết đi không có rơi ra vàng, loot trên người chúng có thể lột ra chia tách để đem sử dụng, tuy nhiên những người đó thu thập loot mà không có kĩ năng điêu luyện như cô, loot của bọn họ đã bị tàn phá đi rất nhiều, gần như chỉ còn là rác, bán cho cửa hàng chỉ được vài đồng xu lẻ.
Tiểu Sắc lấy ra một tấm da thỏ, bàn tay say mê xoa xoa bộ lông mềm mại trên tấm da.
tấm da, khung xương, miếng thịt thỏ, cái mũi thỏ, mắt thỏ, bộ vuốt thỏ, bộ nội tạng.
tấm siêu cấp da thỏ của vua thỏ, bộ khung xương rất lớn, miếng thịt thỏ thượng hạng, bộ nội tạng khổng lồ, con mắt to tròn như quả trứng gà, cái mũi to như quả cà chua, cặp tai moe moe khổng lồ.
Ánh mắt Tiểu Sắc lóe lên.
Kiếm tiền, nói khó thì khó, mà nói dễ, thì dễ vô cùng.
===
Chương sau sẽ là tuyệt kĩ kiếm tiền của Tiểu Sắc a~
() thả Diều: tuyệt chiêu solo boss, dẫn boss đi theo mình vừa chạy vừa đánh, từ từ mài máu boss. Khi solo boss mà không đủ lực chịu dame boss, cách này khá hiệu quả, nhưng sẽ mệt hơn nhiều và tốn thời gian.
Loot: Vật phẩm, bao gồm các loại đồ vật lấy ra từ trên người quái, bao gồm cả các trang bị.
Items: Vật phẩm tiêu hao, như bình đỏ bình lam, bom, v...v...
Tiền tệ: Đồng vàng = đồng Bạc = đồng xu.
Có gì khó hiểu thì mọi người nhắc cho Cá nha.