Vũ Động Càn Khôn

chương 17: hạt hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Converter: Thương Long.

Dịch: holakame (A Lạ).Trong không gian Hắc ám tinh thần, hai đạo quang ảnh cơ hồ đồng thời vũ động cùng lúc, thanh thế quyền pháp và chưởng pháp cũng không kém chút nào, đều là do thi triển mà tạo ra.

Ánh mắt của Lâm Động thật tập trung vào quang ảnh mới xuất hiện kia, giờ phút này trong tay hắn đang thi triển chính là Bát Hoang Chưởng mà hắn hôm nay mới học được từ Lâm Khiếu.

"Thạch Phù thần bí này thật là thần kỳ a, những thứ này hẳn là từ trong đầu của ta lấy ra, sau đó đem ta vào trong này, lấy một phương thức đặc thù nào đó mà diễn luyện, hơn nữa trong quá trình diễn luyện, còn làm cho nó thay đổi thật là hoàn mỹ..."

Lâm Động có chút suy nghĩ về một điều gì đó, tuy nói loại năng lực kỳ lạ này có chút khó tin được, bất quá sự thật đã xuất hiện như vậy, thì hắn tự nhiên là sẽ tin tưởng lựa mà chọn.

Cái gọi là nguyên lý gì đó hắn cũng không rõ lắm, cho nên cũng chỉ có thể an tâm mà tu luyện thôi, dù sao điều này đối với hắn cũng không có chỗ gì xấu, buồn lo vô cớ chẳng qua là tự mình đi tìm điều không thoải mái mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Động đem tâm thần hoàn toàn vùi đầu vào Bát Hoang Chưởng mà quang ảnh đang thi triển kia, Bát Hoang Chưởng nổi danh là cương mãnh, đại khai đại hợp, nhìn qua thì chất phác đơn giản, nhưng mà có cảm giác trong chưởng pháp đều tràn ngập lực lượng.

Lâm Động hết sức chăm chú nhìn quang ảnh đó thi triển Bát Hoang Chưởng mấy lần, ánh mắt từ từ ngưng trọng, hắn phát hiện ra quang ảnh này có thể thi triển Bát Hoang Chưởng, trong đó ngoài sự cương mãnh lại còn lộ ra một tia nhu kình, cương nhu cùng xuất hiện. Tuy nói là thô sơ giản lược nhìn không ra điều gì lạ, nhưng nếu như cùng với người khác giao thủ, điều này sẽ làm cho người ta ăn phải thiệt thòi không nhỏ nha!

"Chỉ có làm một chút thay đổi rất nhỏ như vậy, lại có thể đem chưởng pháp cương mãnh thêm vào một tia nhu kình như thế, Thạch Phù này thật là thần kỳ."

Lâm Động chặc chặc lưỡi khen thầm, tuy nói thứ này với những điều ảo diệu võ học chẳng qua chỉ là đạt đến một chút tiểu thừa thôi, nhưng nếu cao thủ chân chánh dụng tâm muốn cải biến mà nói... thì thật cũng không phải là không thể nào, nhưng dù sao Thạch Phù này cũng không phải là người...

"Cương nhu kết hợp dẫn đến lực sát thương của Bát Hoang Chưởng này cũng trở nên mạnh hơn một chút, nếu ta tu luyện thành mà nói... thì uy lực chỉ sợ sẽ không kém hơn Thông Bối Quyền thứ vang thứ mười, nhưng muốn đạt đến điểm này cũng không phải dễ dàng nha!"

Dĩ nhiên, đối với lần này Lâm Động cũng là sớm đã chuẩn bị tâm tư, cho nên cũng không ủ rũ, mà ngược lại càng phát ra tinh thần hưng phấn ngó chừng đạo quang ảnh kia, tư thế Bát Hoang Chưởng, cũng bắt đầu thi triển...

***Trong lúc tu luyện, thời gian phảng phất như đồng hồ cát đang chảy, thời gian nửa tháng đã lặng lẽ trôi qua.

Trong vòng mấy tháng gần đây, không khí tu luyện của cả Lâm Gia cũng là tương đối sôi nổi, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự trước kia cũng bị cha mẹ của chúng mạnh mẽ kéo về. Chỉ còn gần hai tháng nữa, chính là Tộc Hội của Lâm Gia, điều này đối với mọi người trong Lâm gia mà nói, cũng là một cuộc tỷ thí cực kỳ trọng yếu.

Từ Tộc Hội này lan truyền ra, không chỉ có bản thân được trọng điểm bồi dưỡng, hơn nữa ngay cả địa vị của cha mẹ ở trong Lâm Gia cũng là theo nước lên thì thuyền cũng lên. Vì vậy, không ít người luôn mong mỏi con cái của mình, có thể ở trên Tộc Hội có biểu hiện không tệ.

Mà trong nửa tháng này, từ sâu trong xương cốt của Lâm Động bắt đầu có loại cảm giác thiêu đốt càng lúc càng nhiều, bất quá chẳng biết tại sao, cái gọi là mầm mống Nguyên Lực đó vẫn chưa ra đời, điều này quả thật là làm cho hắn có chút không phải biết làm sao.

Điều duy nhất làm cho hắn còn có một chút an ủi, đó chính là tu luyện Bát Hoang Chưởng, nhờ quang ảm của Thạch Phù dạy dỗ một cách hoàn hảo, Bát Hoang Chưởng đã được hắn nắm được chút ít, tuy nói còn không có cách nào thi triển ra trình độ cương nhu kết hợp, nhưng khi thi triển cũng phát ra từng trận xé gió, uy lực cũng không tầm thường nha!

Mặt khác, trong vòng nửa tháng này, thương thế bên trong cơ thể Lâm Khiếu, cũng đã hoàn toàn khôi phục, sau khi tu dưỡng vài ngày hắn đã hấp thu và nhập vào cơ thể mai Âm Châu do Lâm Động đưa cho hắn, mặc dù Lâm Động từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng trong lúc mơ hồ vẫn có thể cảm giác được thực lực của Lâm Khiếu đang đang nhanh chóng tinh tiến.

Nhìn loại tốc độ này, khôi phục đến Thiên Nguyên Cảnh, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

***

Trong một khu rừng rậm rạp, Lâm Động đứng ở trên một cây đại thụ, từ chỗ cao hướng mắt nhìn vào bên trong rừng cây, ở trên thân thể của hắn mơ hồ có một ít vết máu, một cổ huyết tinh nhàn nhạt truyền ra.

Máu tươi tự nhiên không phải là của Lâm Động, mà là do hắn săn giết một ít dã thú mà có, trải qua nửa tháng tới tu luyện, Lâm Động đã có thể cảm giác được ở trong xương tủy có thứ gì đó sắp sửa ra đời, nhưng một bước cuối cùng này bất luận hắn tu luyện như thế nào, cũng không có cách nào đột phá được.

Bất đắc dĩ, Lâm Động bèn đem ánh mắt chuyển sang hướng thực chiến, hắn muốn trong lúc chính thức thực chiến, làm cho mầm mống Nguyên Lực trong cơ thể của mình ra đời, hơn nữa phương thức thực chiến mới thật sự là một tiêu chuẩn để khảo nghiệm thực lực chân chính của cá nhân.

Mà loại thực chiến này, không có biện pháp để tìm người khác, vậy thì chỉ có thể đi tìm một chút phiền toái cho đám dã thú vậy.

Trong thời gian mấy ngày nay, cũng đã có không ít dã thú bỏ mạng ở trong tay Lâm Động, hơn nữa trải qua lúc mới bắt đầu có sự bối rối tí xíu, nhưng Lâm Động hiện tại cũng đã có thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với loại hoàn cảnh đánh giết này.

"Có động tĩnh!"

Ánh mắt Lâm Động quét qua rồi đột nhiên ngưng tụ, lộn một vòng từ thân cây nhảy xuống, bắn ra giống như một mũi tên rời cung. Song, khi hắn mới vừa vọt vào cách rừng cây không xa, thân thể đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có chút biến hóa nhìn một đầu dã thú dữ tợn kia ở trong rừng.

"Hạt Hổ"

Đó là một đầu dã thú toàn thân hiện ra màu nâu xám, hình thể dã thú tựa như hổ, nhưng cái đuôi lại giống như là đuôi của bò cạp vậy, đuôi nhọn lộ ra sự sắc bén sáng bóng.

Hạt Hổ là một loại dã thú hung tàn thành tính, có một bộ lông cứng như sắt, vô cùng khó đối phó. Vì vậy khi phát hiện ra dĩ nhiên là loại dã thú quả thật là khó giải quyết này, làm Lâm Động cũng không khỏi có tâm tư thối lui.

Song đồng thời khi Lâm Động nhìn thấy Hạt Hổ, thì nó cũng đã phát hiện ra Lâm Động, lập tức một đôi mắt màu đỏ tươi đã phóng tới đây, miệng rộng như chậu máu phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó bò dậy.

Vào thời điểm nó bò dậy, đôi mắt của Lâm Động nhìn thấy ở phía sau một thân cây kia có một quả màu đỏ sậm trong suốt, trong lúc mơ hồ có mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp mọi nơi.

"Cái đó… Đúng rồi!... Tam phẩm linh dược, Thủy Tinh Chu Quả?"

Khi tầm mắt nhìn thấy trái cây kia, Lâm Động lập tức hít nhẹ một hơi lãnh khí, không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được Tam phẩm linh dược, vận khí này cũng thật tốt quá mức đi chứ?

Thủy Tinh Chu Quả này, Lâm Động từng ở Thanh Dương Trấn đã nhìn thấy qua, nhưng giá tiền kia lại cao đến mức thái quá.

Đã có phát hiện ngoài ý muốn này, cước bộ của Lâm Động bỗng ngừng lại, mà nhìn thấy hắn có bộ dáng như vậy, trong mắt Hạt Hổ kia cũng hiện lên vẻ hung tàn, nó gầm nhẹ một tiếng, thật nhanh nhằm hướng Lâm Động mà phóng tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy thế Lâm Động vội vàng lui về phía sau một cành cây to, một cành cây trực tiếp đã bị Hạt Hổ bổ nhào vào bẻ gãy.

"Phanh!"

Cước bộ của Lâm Động khẽ chuyển, hiện ra phía sau Hạt Hổ, liên tục vỗ ra mấy chưởng hung hăng đánh vào trên thân thể của nó với lực đạo mạnh mẽ, đem Hạt Hổ lật nhào đi, nhưng nhìn bộ dáng của nó hiển nhiên là không có tạo thành thương tổn gì.

"Da lông thật là quá cứng a...!"

Nhìn thấy một màn này, da đầu Lâm Động cũng cảm thấy tê rần, biết là mình đã khinh thường con hạt Hổ này rồi.

"Rống!"

Hạt Hổ bị đánh bay đi, trong nháy mắt nhảy dựng lên, bàn chân to dày thô ráp hung hăng hướng vào lồng ngực Lâm Động đạp tới.

"Ba ba ba..."

Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, Thông Bối Quyền trong nháy mắt chính là bộc phát ra mười tiếng vang, sau đó một quyền oanh kích lên móng chân của Hạt Hổ.

"Thình thịch!"

Quyền móng đụng nhau, hai đạo thân ảnh một to một nhỏ cùng bay ra, Lâm Động sau khi đụng gãy một gốc cây mới chật vật rơi xuống đất, lau khóe miệng, dĩ nhiên là có một ít máu tươi chảy ra. Vừa muốn giận dữ thì trong thân thể đột nhiên truyền ra một loại cảm giác nóng bỏng kịch liệt. Dưới sự nóng bỏng này, Lâm Động cảm giác được, trong xương tủy hắn có một loại năng lượng kỳ dị vừa được sinh ra đời!

"Mầm mống Nguyên Lực?!"

Thân thể Lâm Động vào thời khắc này chợt cứng ngắc, miệng hắn há hốc, thân thể vì kích động không khống chế được mà trở nên run rẩy, mầm mống Nguyên Lực kia luôn chậm chạp chưa từng xuất hiện, nay trong khi đang cùng với Hạt Hổ kia ngạnh kháng lại bị kích thích mà tạo ra!

Truyện Chữ Hay