Sau khi kết hôn, Sơ Vũ đã có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần. Đúng lúc thứ bảy tuần này Tịch Hạo Trạch cũng được nghỉ. Sơ Vũ còn nghĩ rằng họ hôm nay sẽ tận hưởng một ngày chỉ thuộc về thế giới riêng của hai người, ngờ đâu vừa mới sáng sớm đã bị chồng mình đánh thức.
Cô mơ màng ngáp một cái thật dài: “Tịch Hạo Trạch, hôm nay anh không phải huấn luyện mà, dậy sớm như vậy làm gì chứ?” Nói xong cô lại ngã ào xuống giường, bất mãn hậm hừ .
Thật hiếm khi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được bộ dáng lười biếng của cô, thật đáng thương. Anh thấy cô nhắm mắt lại hai hàng mi khẽ run, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào làm da nõn nà trắng mịn của cô, cô cuộn người lại tựa như em bé rất đáng yêu.
Anh bịt mũi cô lại, Sơ Vũ không thở được, giận dữ! Cô đập vào cánh tay anh, nũng nịu nói: “Em thật sự buồn ngủ lắm.”
Tịch Hạo Trạch ghé sát tai cô: “Sơ Vũ, tối qua chúng ta đơn giản chỉ nằm ngủ thôi mà.” Lúc nói, hơi thở ấm áp của anh thổi vào mặt cô.
Sơ Vũ nâng tay lên dụi mắt, nhỏ giọng mắng: “Đồ háo sắc.”
Tịch Hạo Trạch cười nhẹ, vỗ vai cô: “Em dậy ăn sáng đi, lát nữa chúng ta phải ra ngoài nữa.”
Ăn xong, Sơ Vũ lười biếng dựa vào lưng ghế, hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi đến trường bắn cùng với Giang Tử và một vài người nữa.”
“Em không đi đâu.” Sơ Vũ không quen thân với mấy người đấy lắm, cô đi cũng chẳng biết nói gì.
Tịch Hạo Trạch cười cười: “Lâu lắm mới được nghỉ một ngày, người làm chồng như anh sao có thể để Tịch phu nhân cô đơn ở nhà một mình được .”
Sơ Vũ bật cười, trong lòng rất vui vẻ nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo. Lúc cô vừa mới cởi áo ngủ ra thì Tịch Hạo Trạch đi vào. Hai người cũng không phải là chưa từng khỏa thân trước mặt nhau, nếu như cô che che đậy đậy thì có vẻ như giả tạo quá. Tuy cô có hơi xấu hổ nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không nghĩ rằng ban ngày ban mặt Tịch Hạo Trạch cũng chẳng bận tâm là cô vợ bé nhỏ mình có ngượng ngùng hay không, anh đi đến chiếc tủ cạnh cô, vươn cánh tay dài lấy ra một chiếc đầm màu xanh biển: “Em mặc cái này đi.”
Sơ Vũ nhướng mày: “Bộ này có quá già không ?”
Sau kết hôn bà Trần mua cho cô rất nhiều quần áo trang sức, Sơ Vũ cũng chỉ chọn mấy bộ bình thường mặc thôi, nhưng phải công nhận là mắt thẩm mỹ của mẹ chồng cô quả thật là đi trước thời đại. Sơ Vũ đã từng nói qua với Tịch Hạo Trạch về vấn đề này. Có lẽ trước đây bà chưa từng phát huy khiếu thẩm mỹ của mình lên người Tịch Hạo Nguyệt cho nên có cơ hội liền trổ tài lên người cô con dâu này. Sơ Vũ rất xinh đẹp nên mỗi lần đi dạo cùng bà Trần trong đại viện đều được các phu nhân khác khen ngợi nức nở. Nếu như bà Trần không chưng diện cho Sơ Vũ thì bà cảm thấy thật đáng tiếc cho điều kiện và ngoại hình của cô ấy.
“Chồng của em đã là ông chú già rồi, em lại mặc áo quần giống trẻ con, lát nữa mấy người ở đấy sẽ cười anh là dụ dỗ trẻ vị thành niên .”
Sơ Vũ bĩu môi, cô cũng đã nói với anh mấy lần rồi, đúng là đồ xấu tính. Cô thay xong đứng trước gương nhìn lui nhìn tới, cổ áo chữ V làm lộ ra khuôn ngực căng tròn trông rất gợi cảm.
Người nào đó như mất hồn nhìn chằm vào cô, sau lại nói: “A, thiếu một thứ.”
Sơ Vũ trợn mắt nhìn anh. Tịch Hạo Trạch quay người đi đến bến tủ đầu giường lấy một chiếc hộp, mở ra là một sợi dây chuyền. Anh đứng đằng sau giúp cô mang vào, Sơ Vũ nhìn hai người trong gương, dịu dàng thắm thiết. Tay sờ sợi dây chuyền, nở một nụ cười hạnh phúc.
Bắt gặp ánh mắt của anh trong gương, tim cô bỗng đập mạnh: “Em cứ có cảm giác là lạ .”
Tịch Hạo Trạch dịu dàng nhìn cô: “Rất đẹp.”
Sơ Vũ hít một hơi, cười rạng rỡ.
Lúc ra khỏi nhà, thật trùng hợp là cánh cửa đối diện của Giang Triết cũng vừa mở ra, nhìn thấy Sơ Vũ, anh hơi ngẩn người, mỉm cười: “Chào Tịch tiên sinh, Tịch phu nhân.”
Sơ Vũ mỉm cười: “Chào anh, Giang tổng.” Thật ra Giang Triết chỉ bằng tuổi cô, chẳng qua là trên người anh khoác một bộ vest lịch lãm, mang giày da, rất chín chắn, vừa nhìn đã biết là một doanh nhân thành đạt. Sơ Vũ nghĩ, Tịch Hạo Trạch cũng rất đẹp trai nhưng hai người lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Cô nhìn qua Tịch Hạo Trạch, ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô, trên tay còn cầm túi rác đen. Cô lập tức đi đến lấy túi rác, sao lại có thể để một anh chàng đẹp trai cầm túi rác được chứ.
Giang Triết thấy động tác của Sơ Vũ , xoay người bước đi .
“Em rất quen thân anh ta sao?” Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng Giang Triết hỏi.
“Lúc trước em có làm ở công ty của anh ta một thời gian.” Sơ Vũ rất ngưỡng mộ Giang Triết, nói: “Anh ấy rất giỏi giang vừa về nước đã tự thành lập một công ty. Ở đấy toàn những người tuổi trẻ tài cao. Gia thế của Giang Triết cũng rất tốt, nhưng công ty này đều là do anh ấy tự mình gầy lập nên đấy, thật là giỏi.”
Tịch Hạo Trạch hơi chần chừ, nghe Sơ Vũ khen ngợi không ngớt lời: “Hàn Sơ Vũ.” Anh nghiêm túc gọi tên cô.
Sơ Vũ giật mình.
“Sau này không được ở trước mặt chồng em khen ngợi người đàn ông khác nữa.” Đột nhiên anh ghé sát bên tai cô, thì thầm: “Anh sẽ ghen đấy!”
Sơ Vũ ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Lúc hai người đến trường bắn thì những người khác cũng vừa đến. Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô thong thả đi đến. Ngoài trừ Giang Dịch Hiền và Từ Dịch Phong cô đã gặp qua, những người khác cô đều không biết. Mọi người đều gọi cô là”Chị dâu” . Tất cả bọn họ đều dẫn theo bạn gái. Sơ Vũ nhìn thấy một người phụ nữ lạnh lùng đang đứng bên cạnh Từ Dịch Phong. Cô nhớ đến cô bé Nhạc Nhạc, trong lòng thầm trách Từ Dịch Phong đúng là đồ đểu cán, đã có con gái rồi mà vẫn còn dây dưa với phụ nữ khác.
Cánh đàn ông đi bắn, phụ nữ thì ngồi ở khán đài quan sát. Trên phương diện này ngoại trừ Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên tập luyện với súng, những người khác hầu như cũng thường đến nơi đây để giải trí nên thành tích cũng không kém.
Sơ Vũ nhìn Tịch Hạo Trạch bắn trăm phát trăm trúng, rất hâm mộ. Bạn gái Từ Dịch Phong thì chỉ thờ ơ im lặng ngồi bên cạnh, đôi lúc lại còn nâng tay nhìn đồng hồ. Sơ Vũ còn nghĩ hay là hai người họ đang giận dỗi.
Lát sau, Tịch Hạo Trạch đi đến đưa khẩu súng cho cô.
Sơ Vũ khoát tay: “Em không chơi được đâu.”
“Anh dạy cho em.”
Từ Dịch Phong cũng đi đến , lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh: “Diệp Lan, chúng ta hãy cược đi, nếu em thắng tôi, tôi sẽ để cho em gặp Nhạc Nhạc.”
Sơ Vũ tò mò nhìn qua. Diệp Lan cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia chế giễu. Trong nháy mắt cô ngẩng đầu đứng lên: “Từ Dịch Phong, ngoại trừ uy hiếp người khác anh có thể làm được gì?” Cô cười lạnh, nhanh như chớp vung tay ra cướp lấy khẩu súng trên tay anh ta, rồi ngắm nghía.
Giọng nói rất bình tĩnh: “Đời này thứ quý giá nhất tôi cũng đã đặt cược . Cá cược ư? Được thôi. Hy vọng lần này anh có thể giữ lời. Cặn bã …” hai chữ cuối cùng Sơ Vũ không nghe thấy được, chỉ nhìn thấy được môi Diệp Lan từ từ khép lại.
Từ Dịch Phong có vẻ căng thẳng, vẻ mặt lo lắng.
Sơ Vũ đứng bên cạnh bị dọa sợ , Tịch Hạo Trạch cau mày, kéo cô qua khu vực bên kia.
“Cánh tay nâng lên duỗi thẳng, chú ý tập trung.” Tịch Hạo Trạch chính xác là một người thầy giỏi, Sơ Vũ không bắn trúng cũng không mắng cô, mỗi người đều có một lĩnh vực riêng.
“Ôi giời ơi, Hạo Trạch, hai vợ chồng cùng nhau hợp tác, song kiếm hợp bích nhé.” Giang Dịch Hiền cười trêu: “Nhưng chị dâu cần phải tăng cường luyện tập hơn nữa đấy.”
Mấy người vẫn đang nhìn Sơ Vũ tập luyện, bỗng nhiên phía bên Từ Dịch Phong truyền đến âm thanh xôn xao thu hút sự chú ý của mọi người.
Diệp Lan bắn bách phát bách trúng, mười phát liên tục đều trúng chính xác làm cho những người xung quanh vỗ tay hoan hô. Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên dùng súng nên có bắn trúng cũng chẳng có gì lạ, nhưng là một phụ nữ lại bất ngờ đạt được thành tích như vậy thật sự làm cho hai người cũng rất kinh ngạc.
Diệp Lan kéo tai bịt xuống, lạnh lùng nói: “Từ Dịch Phong, tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa. Tôi muốn gặp Nhạc Nhạc ngay lập tức… ngay lập tức.”
“Nếu như tôi nói không?” Từ Dịch Phong muốn nhìn xem cô sẽ làm sao.
Diệp Lan cũng không giận, cô cười rồi đột nhiên dí súng vào ngực anh, nói: “Nếu như đây là súng thật thì tốt quá.”
Mọi người xung quanh đều nhìn chằm vào họ, Từ Dịch Phong bực mình lạnh giọng quát: “Cút hết ngay cho tôi.”
Sơ Vũ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trợn tròn hai mắt nhìn, giật nhẹ cánh tay Tịch Hạo Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là mẹ Nhạc Nhạc ư?”
Tịch Hạo Trạch nhíu mày: “Chúng ta ra ngoài trước đi, bên kia có con sông…”
Tịch Hạo Trạch còn chưa nói hết lời, Sơ Vũ liền vội vàng hỏi: “Anh muốn đi bắt cua ư?” Trong ký ức của cô, chuyện năm đó Tịch Hạo Trạch dùng con cua dọa cô vẫn luôn mới như in.
Bắt cua? Vậy mà cô ấy cũng có thể nghĩ ra được.
Anh cười, tay choàng qua eo cô: “Chúng ta đi câu cá, không phải hôm qua em nói là muốn ăn cá ư..”
Thật ra Sơ Vũ vẫn muốn ở lại xem tiếp trong đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Lúc hai người đi ra thì nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa, là Tô Y và Tô Thiến.
Sơ Vũ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, đột nhiên lại nhớ đến tên của họ. Trong mắt cô hiện lên tia kinh ngạc
Tô Y và Tô Thiến cũng nhìn thấy hai người họ.
“Hạo Trạch, đã lâu không gặp.” Tô Thiến thản nhiên nhìn lướt qua Sơ Vũ, hứng thú nói.
“Đã lâu không gặp.” Tịch Hạo Trạch bình tĩnh trả lời.
Sơ Vũ mỉm cười: “Cô Tô.” Tô Thiến cười cười nói: “Sơ Vũ, cô gọi “cô Tô” rốt cuộc là muốn gọi ai đây? Chúng tôi ai cũng là cô Tô cả đấy.”
Sơ Vũ cười quan sát hai người, thật sự Tô Y và Tô Thiến hoàn toàn không giống nhau.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Tô Y nhẹ nhàng nói: “Tôi và Tô Thiến không phải là người một nhà, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.” Dừng một chút ánh mắt của cô lại chuyển qua người Tịch Hạo Trạch, nở nụ cười ngọt ngào: “Hạo Trạch, đã lâu không gặp, vẫn chưa chúc mừng anh cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy.” Tô Y cười nói, vẻ mặt dịu dàng.
“Em về khi nào đấy?” Trong mắt Tịch Hạo Trạch không hề gợn sóng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
“Cũng vừa mới về không lâu, thật trùng hợp em cũng vừa mới gia nhập vào đoàn. Em và Sơ Vũ rất có duyên, bây giờ em là giáo viên vũ đạo của nhóm cô ấy.”
Sơ Vũ ngạc nhiên nghiêng mặt qua nhìn Tịch Hạo Trạch, mà cũng đúng thôi Tô Thiến quen anh, nên Tô Y cũng quen biết anh là chuyện đương nhiên .
Tô Y cười: “Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Chúng tôi đi trước đã. Sơ Vũ, hẹn gặp lại.”
Có lẽ là do thời tiết nóng nực, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, nên Sơ Vũ cảm thấy khó chịu trong người. Tịch Hạo Trạch lại đi rất nhanh, cô cảm thấy Tịch Hạo Trạch có gì đó là lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn bước nhanh theo.
Bị tụt huyết áp, Sơ Vũ cảm thấy khó thở, đi chậm lại rồi cuối cùng ngồi xụp xuống. Cô nhìn theo bóng bưng anh, không hiểu sao Tịch Hạo Trạch lại đi nhanh thế để làm gì?
“Tịch Hạo Trạch…”
Tịch Hạo Trạch lúc này mới dừng lại nhìn lui, đi đến dìu cô dậy: “Em bị làm sao thế?”
“Em chóng mặt quá.” Cô cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là do vừa mới ở trong phòng điều hòa lạnh lúc này lại đột nhiên ra ngoài nắng.
Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, mày hơi nhíu lại: “Chúng ta về nhé.”
“Hả?” Vừa nãy mới còn đề nghị đi câu cá giờ lại đòi về. Đàn ông mà thay đổi soành soạch.
Bây giờ Tịch Hạo Trạch đi rất chậm , hai người lặng lẽ đi về phía bóng râm, Sơ Vũ nói: “Thì ra anh cũng quen với cô Tô.” Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “Đúng rồi, cô Tô chính là người đã nhặt được ví tiền của em lần trước đấy.”
Sơ Vũ nói xong thì cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua những khe lá chiếu xuống mặt đất lấp lánh.
Tịch Hạo Trạch hơi ngập ngừng: “Thật là trùng hợp.”
Tô Y đứng ở cửa nhìn chằm vào đôi tình nhân xa xa kia.
“Tiểu Y, ván đã đóng thuyền, tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi.”
Tô Y hít một hơi, vẻ mặt bi thương: “Rốt cuộc tớ đã làm gì sai chứ?”
Trong chuyện tình cảm nào có ai đúng ai sai.
Tô Thiến nhìn bạn mình đau khổ, thở dài: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Thứ hai, Sơ Vũ đi làm, tất cả mọi chuyện đều như bình thuờng. Nhưng khi nhìn qua Tô Y, cô lại phát hiện trong một đêm mà cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Lúc ăn cơm trưa, Uông Thần nhắc đến việc đến nhà cô nấu ăn, hai người đã hẹn nhau vào tối mai.
“Chồng cô tối mai có ở nhà không?”
“Không có, ngày mai anh ấy sẽ ở lại doanh trại.”
“Vợ chồng mới cười mà mỗi người một nơi rồi, haizz.” Uông Thần giả vờ thở dài.
Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y im lặng hỏi: “Cô Tô, tối mai cô có rãnh không hay là cũng đến nhà tôi đi? Tôi sẽ nấu vài món cho mọi người thử tài nghệ của tôi.”
Tô Y hơi do dự nhìn Sơ Vũ, ánh mắt dần tối lại.