16.
Ban đêm, lúc trở về tẩm cung.
Cung nữ hầu hạ ta rửa mặt phát hiện vòng tay trên cổ tay ta biến mất rồi, nàng ấy cuống quýt đi tìm.
"Không sao cả, thôi cứ bỏ đi. Vòng ngọc kia chỉ là hàng phổ thông, không phải hàng quý hiếm, mất rồi thì thôi."
Ta nhìn cổ tay trống không, cũng không để ý quá nhiều.
Chất lượng của vòng tay kia không tệ nhưng mà kiểu dáng quá mức bình thường, ngay cả cung nữ có chút ít tiền cũng có thể mua được chiếc vòng ấy.
Nếu mà người khác nhặt được cũng sẽ không nhận ra là đồ của ta.
Hôm sau, ta và Chu Mục đi dạo Ngự Hoa Viên giải sầu, mấy ngày nay hắn luôn buồn bã không vui, có lẽ là vì chuyện đông châu, trong lòng có một chút rào cản nên không đi gặp Cố Khanh Tuyết.
Khi ta và Chu Mục đi vào đình nghỉ mát thì Cố Khanh Tuyết vốn nên nằm trên giường, dưỡng bệnh ở tẩm cung của mình lại chỉ khoát một cái áo khoát rồi vọt ra:
"Chu Mục, ngươi gạt ta!"
Nàng vừa đi vừa rống to rồi lật đổ bàn cờ, sau đó cầm ống tay áo của Chu Mục, nàng ta không để ý bên cạnh còn có cung nữ thái giám khác mà gọi thẳng tên của hắn.
Điều này rất là bất kính.
Nhưng Chu Mục sủng nàng, bình thường hai người thường gọi thẳng tên nhau cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà gọi công khai như này thì...
Thân là đế vương uy nghiêm, tuyệt đối sẽ không cho người khác gọi tên mình, hơn nữa còn hét to như thế, trọng giọng nói còn mang theo vẻ chất vấn, cho dù đó là người mình đặt trong tim cũng là đang khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Tử.
Ta nhìn thoáng qua Chu Mục, bởi vì chuyện đông châu nên trong lòng hắn đã có rào cản rồi, lúc này đương nhiên cảm thấy không vui.
Cho nên, ta dẫn đầu đi tới: "Sao quý phi lại không nghỉ ngơi ở trong cung vậy, gọi thẳng tên bệ hạ là rất bất kính đấy."
"Ngươi là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân trước mặt ta!"
Cố Khanh Tuyết hét vào mặt ta, thậm chí còn muốn giơ tay đánh ta. Ta đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, ngược lại là Chu Mục, hắn giữ bàn tay chuẩn bị đánh vào mặt ta.
"Cố Khanh Tuyết, nàng còn muốn quậy tới khi nào nữa!"
Còn đang trong tháng mà chỉ khoác vội một cái áo bào rồi ra ngoài, đã vậy còn chưa trang điểm, trên đầu chỉ cài một cây trâm trắng thuần.
Mà cây trâm kia vừa khéo lại khảm đông châu.
Chu Mục nhìn cây trâm kia, lửa giận trong lòng lại lớn hơn.
"Chu Mục, chàng cảm thấy ta đang quậy sao?"
Lúc này, Cố Khanh Tuyết vẫn chưa rõ chân tướng, nước mắt rơi xuống như hạt châu, nàng mặc xiêm y trắng thuần, cứ lẳng lặng đứng ở đó, dáng vẻ như là đau lòng sắp .
Nếu là lúc trước thì Chu Mục nhất định sẽ mềm lòng.
Nhưng bây giờ viên đông châu kia giống như cái gai vào lòng hắn.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nghĩ người trong lòng mình là nữ tử lương thiện nhất trên đời. Tuy có hơi kiêu căng một chút nhưng cuối cùng nàng vẫn là người vô cùng lương thiện.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nàng muốn hại hài tử của hắn, dùng đông châu hắn ban cho nàng, dùng thứ chứng minh sự sủng ái độc nhất vô nhị trong hậu cung này để hại hài tử mà hắn mong chờ rất lâu.
Hai hài tử đều hết rồi.
Dù tình yêu có lớn đến mức nào thì cũng không thể làm như chưa có gì xảy ra.
Ta quan sát Chu Mục, thấy tình yêu trong mắt hắn dần dần biến mất mà thay vào đó là sự mất kiên nhẫn, lại còn mang theo một chút thất vọng.
Tình yêu dần lụi tàn, đây mới là thứ đả thương người ta nhất.
"Cố Khanh Tuyết, lúc trước ta cảm thấy nàng là nữ tử lương thiện nhất thế gian này, thậm chí còn không ngại cãi lời mẫu hậu để thành thân với nàng. Nhưng hôm nay, nàng đối xử với ta như thế nào hả?"
Chu Mục lắc đầu không ngừng, trong hốc mắt cũng đã có tí nước.
Cố Khanh Tuyết đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nàng chỉ biết hung thủ hại hài tử của nàng vẫn bình yên vô sự, không ai báo thù cho hài tử của nàng.
Tất cả mọi người đều đang lừa nàng.
Hung thủ con nàng vẫn còn sống.
Cho nên nàng mới tức giận tới mất lý trí, thậm chí còn chưa mặc xiêm y đàng hoàng mà xông tới đây, kết quả đã bị chất vấn ngược lại.
Sự kinh ngạc và thất vọng lẫn lộn trong mắt nàng, nàng trực tiếp lấy cây trâm cài trên búi tóc xuống rồi đặt trên cổ mình:
"Chu Mục, nếu như chàng không báo thù cho con của chúng ta, vậy ta cho chàng xem!"
Lúc này nàng đã đỏ mắt, dùng sinh mạng mình để uy hiếp Chu Mục.
"Cố Khanh Tuyết, đến bây giờ mà nàng vẫn còn quậy sao! Đứa nhỏ này mất như thế nào, chẳng lẽ trong lòng nàng còn chưa rõ à?"
Chu Mục yêu nàng, yêu đến mức chính tay nàng hại hài tử của mình mà hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, không nói lời nào.
Nhưng tới giờ phút này đây, hắn mới thật sự thất vọng.
"Trong lòng ta chưa rõ?"
Lúc này Cố Khanh Tuyết có chút điên cuồng, nàng không ngừng quơ quơ cây trâm trong tay, thậm chí còn hơi hướng về phía Chu Mục.
"Chu Mục, là ngươi vi phạm lời hẹn thề của chúng ta trước! Ngươi nói cả đời này chỉ yêu một mình ta, ngươi đã nói thế nhưng chính ngươi lại nạp thêm một người rồi lại một người nữa vào! Dù cho ngươi không yêu các nàng nhưng ngươi vẫn phản bội ta còn gì, bây giờ lại còn không chịu báo thù cho con của chúng ta, tại sao lúc trước ta lại yêu ngươi chứ!"
Nàng như người điên vậy, tinh thần sụp đổ tới mức cùng cực.
Ta lẳng lặng đứng đó xem màn kịch vui này.
Nhìn hai người đã từng thề non hẹn biển từng bước từng bước giẫm lên lời thề của chính mình, từ chung thủy với nhau cho đến biến thành căm hận nhau cả đời.
Hai người liên tục cãi vã.
Những cung nữ, thái giám khác nhao nhao rời khỏi chòi nghỉ mát, vốn không dám ngẩng đầu.
Đế vương tức giận.
Quý phi nổi điên.
Bất cứ là ai cũng không đủ khả năng can ngăn bọn họ.
Cố Khanh Tuyết vẫn luôn cố chấp muốn hắn Hứa Hòa nhưng có viên đông châu kia làm vật chứng, Chu Mục cho rằng Hứa Hòa vô tội, trong lòng hắn tức giận không thôi, đương nhiên sẽ không có khả năng đồng ý.
Hai người không ngừng hiểu lầm nhau, thậm chí Cố Khanh Tuyết còn muốn nhào tới đánh hắn.
Nhưng nàng quên trong tay nàng đang cầm cây trâm.
Ta thấy thế, lập tức kéo cánh tay của nàng, sau đó đứng trước mặt che chở cho Chu Mục:
"Quý phi nương nương, người bình tĩnh một chút. Thần thiếp biết người đau lòng vì mất hài tử nhưng người không thể đả thương bệ hạ!"
Ta hắng giọng hét lên, chuyển toàn bộ lực chú ý của nàng đến trên người ta.
"Ngươi là cái thá gì, mau cho ta! Ta nhất định phải đòi lại công bằng cho hài tử của ta, Chu Mục, nếu ngươi là nam nhân thì ngươi nhất định phải báo thù cho hài tử chúng ta!"
Nàng vẫn không ngừng hét lên, hai tay quơ quơ.
Mà hai tay của ta vẫn nắm chặt cổ tay của nàng, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta dùng hết sức khiến cho cây trâm kia vào ngực ta.
"Quý phi nương nương, người không được đả thương bệ hạ..."
Ta bị thương.
Sau khi hét lên một tiếng đau đớn, cả người ta ngã thẳng vào trong lòng Chu Mục.
Hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy vết ngay ngực ta, đây là chứng cứ ta xả thân cứu hắn cũng chứng minh người trong lòng hắn đang nổi điên:
"Cố Khanh Tuyết, nàng khiến ta quá thất vọng rồi."
Chu Mục bế ta lên, sau đó nhìn thoáng qua Cố Khanh Tuyết vẫn nắm chặt cây trâm, trong mắt hiện ra sự thất vọng tr@n trụi.
"Chính nàng kéo tay ta vào ngực nàng ấy!"
Cố Khanh Tuyết lắc đầu không ngừng, liều mạng giải thích.
Chu Mục không trả lời.
Trong một năm nay, ta biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện ở trước mặt mọi người, chưa bao giờ tranh giành tình cảm cũng chưa từng cãi nhau với bất kỳ kẻ nào.
So với việc ta chủ động hãm hại nàng thì việc nàng nổi điên vì hài tử nên làm ta bị thương càng đáng tin hơn.
Hơn nữa, ta đây vì bảo vệ Chu Mục.
"Nàng ấy ngoan hiền như vậy, chưa bao giờ tranh giành tình cảm. Mỗi lần nhắc về ngươi, nàng ấy luôn nói tình cảm của chúng ta không nên dễ dàng phai nhạt như thế mà khuyên ta nên đối xử với ngươi thật tốt, bây giờ ngươi nói với ta rằng nàng ấy cố ý hãm hại ngươi à?"
m thanh của Chu Mục từ từ lạnh xuống.
Cố Khanh Tuyết vứt bỏ cây trâm kia, hai dòng lệ rơi nhiều hơn, cả người đau thương tới cực hạn:
"Tới tận bây giờ ta vẫn chưa hề nghĩ rằng ngươi sẽ không tin ta. Chu Mục, thế mà ngươi lại không tin ta. Sao chàng có thể không tin ta chứ!"
Nàng ấy lắc đầu liên tục, so với trạng thái điên loạn lúc trước thì lúc này, ánh mắt nàng đã dần mất đi ánh sáng.
Giờ khắc này, mới đúng là đau khổ đến cực hạn.
Trong mắt Chu Mục hiện lên một chút mềm lòng, ta cố nhịn đau, cầm lấy tay hắn khiến sự tâm trung của hắn dời đến ta.
"Thiếp đau..."
Ngực vẫn còn đang đổ , ta thật sự rất đau.
Một chút mềm lòng không dễ gì xuất hiện trong mắt Chu Mục lập tức biến mất, sau đó hắn không hề do dự mà xoay người, bế ta rời khỏi đó.
"Chu Mục, chàng thật sự không tin ta sao?"
Cố Khanh Tuyết ở sau lưng hô to một tiếng như bước chân Chu Mục không hề dừng lại.
Đây là lần đầu tiên, hắn không chọn Cố Khanh Tuyết.
Ta nghiêng đầu nhìn Cố Khanh Tuyết ở sau lưng, dòng chính nữ cao cao tại thượng nhà thái phó, trong mắt lúc nào cũng ngập tràn sự kiêu ngạo, lúc này đang chìm trong sự đau khổ cùng cực và mất hết ý chí.
Đau khổ đi.
Nhưng mà sao có thể đau bằng nỗi đau mất đi phụ thân và a nương của ta chứ.
17.
Ta có công hộ giá, lại vì vậy mà bị thương cho nên vào ban đêm, thánh chỉ phong ta thành Tần truyền tới tẩm cung của ta.
"Dung Nhi, đây là thứ nàng nên có."
Chu Mục ngồi ở trên giường ta, hắn nói đêm nay hắn ở đây với ta nhưng lúc này ta đang bị thương nên không thể thị tẩm, chỉ đành nằm nghe hắn kể mãi không dừng về chuyện quá khứ:
"Khanh Tuyết từng là một cô nương tốt, khi trẫm mới gặp nàng ấy là lúc nàng đang mặc nam trang, đang bênh vực kẻ yếu, không hề có dáng vẻ của tiểu thư khuê các chút nào."
"Sau này, trẫm mới biết nàng là nữ nhi của thái phó, trẫm lại càng tò mò về nàng ấy. Trẫm biết thái phó có một nữ nhi nhưng nghe nói là cử chỉ đoan trang, không hề bước khỏi khuê phòng nửa bước. Bây giờ trẫm lại gặp nàng ấy, hoàn toàn khác lời đồn một trời một vực."
"Nàng ấy dẫn ta quan sát cuộc sống của bá tánh, rồi còn cho ta ăn những món ta chưa từng thử. Nàng còn nói cho ta nghe những quan điểm mới lạ mà ta chưa nghe bao giờ, nàng khiến ta cảm thấy nàng là một nữ tử vô cùng thú vị."
"Về sau, nàng mặc nữ trang, múa một khúc tại Đào Hoa Uyển trong Đông Cung, chỉ nhìn một cái là trẫm đã yêu nàng ấy."
"..."
Hắn cứ kể mãi kể mãi tựa như chẳng biết mệt mỏi.
Ta lại càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước ta từng nghe nói nữ nhi nhà thái phó rất hiểu quy củ, lễ nghi và giáo dưỡng đều là kiểu mẫu của quý nữ Kinh Thành, cho tới tận bây giờ đều chưa từng ra khỏi phủ.
Sao cứ như là thay đổi thành người khác vậy nhỉ?
Hành vi cử chỉ lạ thường như thế, còn nói thói đời này không có cái gọi là "bình đẳng", nàng ta cực kỳ giống quái thai.
Chu Mục vẫn còn nói rất nhiều, hắn kể từ lúc quen biết đến lúc sảy thai, tươi cười trên mặt càng lúc càng ít, cuối cùng là không nói nữa, hắn lập tức thay đổi đề tài:
"Nàng có công hộ giá, phong Tần thôi còn chưa đủ, nàng còn có nguyện vọng gì nữa không?"
Còn nguyện vọng gì không à?
Ta tính tính thời gian, có lẽ cũng tới lúc hoàn thành bước cuối cùng của kế hoạch.
Ta nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời: "Thần thiếp muốn có một đứa bé."
19.
Ba tháng sau, thái y bắt mạch cho ta, nói ta có thai rồi.
Chu Mục vui vẻ ôm ta vào lòng, một màn này đúng lúc bị Cố Khanh Tuyết bắt gặp.
Trong ba tháng này, Cố Khanh Tuyết muốn Hứa Hòa vô số lần nhưng đều không thành công. Dù Chu Mục còn yêu nàng ta nhưng mà hắn đã nắm đủ chứng cứ trong sự kiện đó nên hắn không thể thoải mái đồng ý lời thỉnh cầu của Cố Khanh Tuyết.
Đau khổ vô cùng, nàng nhốt mình ở trong cung điện, mãi cho tới khi tin tức ta có thai truyền ra, nàng mới bước ra khỏi tẩm cung lần đầu tiên.
Cố Khanh Tuyết đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải của mình, hai tay siết chặt tới mức thấy cả :
"Dung phi đúng là có phúc thật."
Đúng rồi, trong ba tháng này ta từ Tần trở thành Phi, cũng trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung này.
Ta cố ý vỗ về bụng dưới trước mặt nàng ta, sau đó mở miệng: "Nếu quý phi nương nương điều trị thân thể tốt thì sau này cũng có thể có thai mà."
Có sao?
Dễ gì mà có chứ.
Ta nhìn thoáng qua bát canh thuốc mà Chu Mục vừa uống xong.
Gần đây ta có thay đổi phương thuốc một chút, dược bên trong có chút khác biệt.
Từ này về sau.
Hoàng cung to lớn như vậy sẽ không hề có bất cứ hài tử nào được sinh ra.
Hứa Hòa bị phương thuốc cổ truyền kia làm tổn thương gốc rễ cơ thể nên sau này cũng không còn khả năng mang thai, nàng ấy đau thương cực hạn, trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày cứ ở trong tẩm cung, ôm một cái gối trong ngực tự tưởng tượng đó là hài tử của mình.
Ta đã từng đi gặp nàng ấy, nàng ấy vừa thấy ta đến đã bắt đầu thét chói tai.
Nói là phương thuốc bí truyền của ta hại nàng thành cái dạng này.
Ta nở nụ cười: "Lúc trước ngươi dùng hộp son kia tính kế ta, ta còn cho ngươi một phương thuốc."
Quá công bằng rồi.
Nếu nàng ấy chưa từng muốn tính kế ta thì sao ta lại lôi nàng ấy vào vũng nước đục này chứ.
Là nàng ấy muốn mạng của ta trước.
Cho nên hiện giờ là gieo gió gặt bão.
Nhưng Cố Khanh Tuyết sinh non lần đó, thái y nói chỉ cần dưỡng thân thể thật tốt thì ngày sau vẫn có thể có thai.
Cũng chỉ là...Có thể.
Cho nên khi nghe ta nói như vậy, Cố Khanh Tuyết đã hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên, bản cung nhất định sẽ có hài tử của chính mình!"
Đại khái rằng nàng cũng ý thức được, giữa hậu cung to lớn như vậy mà không có ân sủng của đế vương thì toàn bộ đều là tạm thời mà thôi.
Nhất là lúc này, ta đã có hài tử.
Nếu nàng ta còn bướng bỉnh nữa thì có lẽ không có gì cả nữa rồi/
Dù sao thì nếu Chu Mục muốn có người kế thừa ngôi vị hoàng đế thì không thể không muốn có hài tử, hắn chỉ nhất thời say mê cái gọi là tình yêu nam nữ mà thôi.
Cho nên Cố Khanh Tuyết chủ động nhận sai, nàng bắt đầu nói lời xin lỗi với Chu Mục ở trước mặt ta: "Lúc trước là do ta không tốt, là do ta quá đau lòng vì mất con. Chu Mục, chúng ta có thể trở lại như lúc trước không?"
Ta cúi đầu cười, không nói.
Gương đã vỡ vụn thì làm sao có thể dán cho nó trở về nguyên vẹn được đây?
20.
Bảy tháng sau, rốt cuộc ta cũng hạ sinh hài tử.
Lúc nằm ở trên giường sinh, ta đau tới mức muốn , tay ta siết chặt chăn đệm, miệng không ngừng kêu hô ra tiếng.
Lúc trước, thời điểm mẫu thân sinh muội muội, có phải cũng đau đớn, tuyệt vọng như này không?
Nhưng mà rõ ràng bà ấy có thể sống mà.
người phải đền mạng.
"Dung Nhi, nàng đã hạ sinh một hoàng tử cho trẫm rồi."
Chu Mục ôm hài tử còn trong tã lót, tuôn hai hàng lệ nóng, hắn có cảm giác vô cùng đặc biệt khi lên chức phụ thân, ánh mắt nhìn về ta cũng mang theo vẻ cảm kích.
Ta nhìn về phía đứa bé kia.
Dáng vẻ không giống ta, có chút giống phụ thân nó, lúc mở miệng khóc thành tiếng thì lại càng giống hơn nữa.
Thật tốt quá.
Hài tử của ta, con sẽ giúp nương báo thù cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con, đúng không?
Hài tử nở nụ cười với ta.
Lại còn vươn tay ra muốn...nắm ngón tay của ta.
Uhm...
Hình như con ta đang nói: "A nương, con nguyện ý."