Suốt một thời gian khá lâu, không ai nói gì. Rồi Peter nghẹn ngào hỏi:
- Thế nào cũng sẽ có người thấy khói và báo lính cứu hỏa. Các cậu có nghĩ thế không?
Hannibal cũng khá xúc động, nhìn xung quanh. Đột nhiên, cậu thấy một lối ra được. Dưới cái bàn dài, nơi ba cậu phân loại thư từ, có một cửa sập.
- Nhìn kìa! Hannibal chỉ cửa sập nói. Nhất định có phòng hầm. Dưới đó chắc là an toàn hơn trên đây.
Ba cậu vội kéo cái bàn ra, Peter mở cửa sập lên. Ở dưới đúng là có phòng hầm với tường gạch, nền đất, sâu khoảng ba mét. Không khí thoát ra từ đó có mùi ẩm thối. Ba bạn không do dự, Peter bám vào mép sàn nhà, thả người xuống trước, Bob và Hannibal theo sau. Rồi Peter giúp Bob trèo lên, đóng cửa sập lại.
Ba cậu đứng trong bóng tối, lắng tai nghe tiếng lửa cháy. Họ cảm thấy không còn gì phải sợ nữa, nhưng cho đến bao giờ? Hannibal tưởng tượng ngọn lửa đang nuốt trần tầng trệt, rồi trần lầu một… Cuối cùng mái nhà sẽ sụp đổ. Ba cậu sẽ làm gì, khi các dầm cháy rớt xuống đất? Và cho dù mái nhà có đứng vững được, thì có ai chịu khó đến cứu ba cậu không?
- Nghe kìa! Peter la lên và nắm cánh tay Hannibal. Cậu nghe không?
Xa xa có tiếng còi hụ.
- Sao họ lâu thế? - Bob kêu.
Tiếng còi hụ nghe gần dần. Có những tiếng còi khác hòa vào. Đột nhiên im lặng.
- Cứu! Peter hét lên. Cứu với!
Vài giây chờ đợi - hay đúng hơn là vài thế kỷ. Rồi phía trên đầu ba thám tử, có tiếng kêu cọt kẹt, rồi tiếng kêu rắc.
- Chắc là cửa sổ, Bob nói. Họ đã bứt song sắt rèm đi.
Những dòng thác nước ồ ạt vào sàn nhà tầng trệt. Hannibal cảm thấy mặt, vai, cánh tay mình ướt đẫm. Những làn nước dơ chảy quanh cậu.
- Ê trên kia! - Peter la lên. Bộ muốn cho chúng tôi chết đuối sao?
Tiếng nước chấm dứt.
- Mở cửa sập lên! - Bob la.
Có tiếng gỗ cạ vào gỗ. Cửa sập mở ra, lính cứu hỏa xuất hiện trong cửa mở.
- Đây rồi! Ông la lên. Tôi đã tìm ra bọn nhóc!
Ông nhảy xuống hố. Một hồi sau, Bob cảm thấy có người chụp lấy mình và đẩy qua cửa sổ. Song sắt cửa sổ không còn nữa, Bob tỳ vào thành cửa sổ, rồi nhảy ra ngoài.
- Chạy! Nhanh lên! - Một lính cứu hỏa kêu. Mái nhà sắp rớt xuống.
Ba cậu chạy đến con đường lớn. Có ống nước chằng chịt lừ lề đường bên này sang bên kia.
- Ơn trời, các cháu bình an vô sự!
Ông Grear ra đón ba nhân viên trẻ tuổi, tay cầm gói gà rán.
- Lui lại! - Một người lính cứu hỏa gào lên.
Ông Grear rút lui vào đám đông tập trung phía bên kia đường. Ba cậu đi theo ông.
- Lính cứu hỏa không cho bác vào - ông giải thích. Bác đã nói là các cháu ở trong đó, nhưng họ không cho bác qua.
Người đàn ông tốt bụng có lẽ bị sốc mạnh.
- Không sao bác à - Hannibal trả lời. Tụi cháu đã được cứu rồi.
Hannibal lấy cái túi từ tay ông già, rồi đỡ ông ngồi xuống bờ tường thấp chạy dọc theo một trung tâm thương mại nhỏ,
- Ông Grear ơi! Ông Grear!..
Ba cậu quay lại. Đó là ông Thomas đang cố tìm đường giữa đám người.
- Ông Grear ơi, có chuyện gì vậy? Tôi thấy khói. Tôi đang ăn cơm tối gần đây và đã thấy khói. Chuyện bắt đầu như thế nào vậy?
Ông già quá xúc động, nên chưa kịp hiểu câu hỏi, thì Horace Tremayne, cùng ông chú, đi theo là bà Paulson, đang bước nhanh tới ở góc đại lộ Pacifica.
- Bác Grear ơi! Mập la lên. Bác có sao không? Còn các cậu bình an vô sự chứ?
- Chỉ hơi bị khét một chút thôi, Peter trả lời.
Anh chủ nhiệm nhà xuất bản ngồi xuống cạnh ông Grear.
- Đáng lẽ lôi phải gọi điện thoại cho cậu ngay - ông già xin lỗi. Nhưng tôi lo cho mấy cậu bé quá.
- Chúng tôi đã thấy khói từ trên căn hộ và chạy đến ngay - Mập nói.
Có người la. Lính cứu hỏa chạy vào chỗ núp, rồi mái nhà sụp đổ xuống.
Ngọn lửa bắn lên. Tường của tòa nhà cũ rất dày và vẫn còn đứng vững, nhưng lính cứu hỏa không còn chú ý đến chúng nữa. Họ tưới nước vào các tòa nhà bên cạnh.
Hannibal nhìn bà Paulson đang khóc.
- Kìa, chị Paulaon, Mập nói, chị bình tĩnh đi. Đó chỉ là một tòa nhà cũ thôi mà!
- Nhưng đó là nhà xuất bản của cha cậu! Bà Paulson khóc nức nở, ông ấy tự hào về nó lắm!
- Tôi biết, nhưng đó vẫn là một tòa nhà cũ kỹ hư hỏng nhiều. Không có ai bị thương là may rồi…
Ông chủ nhiệm nhà xuất bản nhìn dò hỏi ba thám tử.
- Không có ai hết, - Bob xác nhận. Tụi em là những người cuối cùng đi ra khỏi đó.
Mập cố gắng nở một nụ cười.
- Cái đó mới là điều quan trọng nhất, chị Paulson à. Nhà xuất bản Amigos còn mạnh lắm, chị đừng lo. Tất cả những quyển sách xuất bản đều an toàn trong kho, băng từ cũng không bị sao: đang ở nhà in, cả bản thảo của Madeline Bainbridge cũng không bị mất!
- Không mất à? Bà Paulson ngạc nhiên hỏi.
- Không: tôi đã cho vào cặp táp và mang về nhà. Chị thấy là mọi chuyện ổn mà...
Anh ngưng nói. Một người đàn ông cầm máy quay phim đang băng qua đường đi về hướng chỗ cháy nhà.
- Mấy kênh truyền hình lại nhào đến! Anh chủ nhiệm nhà xuất bản nói. Tôi cũng phải đi gọi điện thoại đây.
- Điện cho ai? William Tremayne hỏi.
- Cho Marvin Gray. Để báo cho ông ấy biết rằng bản thảo không sao cả. Nếu ông ấy biết tin Nhà xuất bản Amigos tan tành mây khói, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ rằng bản thảo cũng bị như thế.
Mập bước về hướng trạm đổ xăng ở góc đường, nơi có buồng điện thoại công cộng. Đúng lúc đó, một người đàn ông mặt tái, bị một vết thương chảy máu nhiều trên đầu, đang bước đến.
Máu chảy xuống má ông làm ướt áo sơ mi.
- Ai vậy? William Tremayne hỏi.
Hannibal lao đến. Người dàn ông vừa ngã quỵ ngay giữa đường. Một lính cứu hỏa và hai viên cảnh sát chạy ra. Họ nhẹ nhàng quay ông lại cho ông nằm ngửa, rồi xem xét vết thương.
- Ủa! Tôi biết ông này mà!
Một người dàn bà mập béo bước ra khỏi đám đông, nói với cảnh sát.
- Ông ấy làm việc ở đây.
Bà chỉ phòng thí nghiệm phim Craft, một tòa nhà kiên cố bằng gạch dựng sững giữa dòng đổ nát xưa kia từng là nhà xuất bản Amigos.
- Tôi thấy ông ấy ra vào thường xuyên lắm - bà nói rõ.
- Tôi sẽ gọi xe cứu thương, một viên cảnh sát đứng dậy nói. Rồi ta cũng nên vào phòng thí nghiệm ấy xem có chuyện gì không. Tôi có cảm giác người này sẽ không sớm cho ta biết chuyện gì đã xảy ra đâu.