- Ý cậu nói sao hả Peter? Bob hỏi.
- Không có đâu, Peter à, - Mackenzie nói. Tôi làm việc với Anna Lessing mấy năm rồi.
- Không, cháu không lầm đâu. Peter vẫn khăng khăng. Cô ấy nói rằng ông Kearney sẽ nhận ra Ian ngay và sẽ không bị lầm.
- Đúng. Chính chúng tôi đã nói thế mà. MacKenzie nói.
- Phải - Peter nói, nhưng ta có bao giờ nói cho cô Lessing biết rằng Ian cần được nhận dạng đâu. Ta chưa hề nói cho cô biết rằng bọn bắt cóc đang có hai Ian lận. Làm sao cô ấy hay rằng bọn bắt cóc không biết rằng Ian nào là Ian thật.
Peter nói thêm và nhìn Bob.
Không ai trả lời Peter được. Thang máy dừng lại ở tầng trệt. Mọi người bước ra. Cuối cùng Ndula nói:
- Peter nói đúng. Ta chỉ có nói rằng có lẽ Ian và bọn bắt cóc đang ở Los Angeles. Và khi ta gọi điện thoại đến thương vụ, cả anh Gordon lẫn anh cảnh sát trưởng Reynolds đều không nói đến hai cậu bé.
MacKenzie gật đầu.
- Đúng. Ngoại trừ ở Rocky, không ai biết rằng có hai cậu bé. Và ngoại trừ cảnh sát Los Angeles: mà cảnh sát Los Angeles không có tiếp xúc với thương vụ.
- Và bọn bắt cóc nữa. Peter can thiệp. Như vậy, ta có thể nghĩ rằng cô Lessing có gặp bọn bắt cóc tại Los Angeles ngày hôm nay.
- Cô ấy bận cả ngày với ông Kearney mà - Ndula bắt bẻ.
- Đó là cô ấy nói. Peter đáp.
- Kearney sẽ xác nhận - MacKenzie nói. Tôi không nghĩ cô ấy dám nói láo về lịch làm việc của mình đâu.
- Khoan đã! Bob la lên. Peter có nghe tiếng cô Lessing nói chuyện với ai đó trước khi ta bước vào văn phòng ông Kearney. Ta đã nghĩ rằng mình nghe lầm, bởi vì khi vào phòng chỉ có một mình cô Lessing. Nhưng ta thấy cô Lessing đeo bông tai trở lại. Cháu nhớ Hannibal có nói rằng phụ nữ thường hay tháo bông tai ra để nói chuyện điện thoại. Các chú có nhớ cô thư ký nói gì không? Rằng có rất nhiều người gọi đến hỏi cô Lessing ấy! Cháu dám cá bọn bắt cóc tìm cách liên lạc với cô ấy từ sáng đến giờ.
- Chú Mac ơi, Peter nói, chú đã làm việc nhiều năm với cô ấy. Cô ấy có thường làm chung với Sir Roger không? Cô ấy có biết Ian đủ để nhận ra cậu ấy không?
- Tôi không chắc, MacKenzie nhíu mày trả lời. Cô thuộc đám nhân viên ông ấy, nhưng không thân với gia đình giống như ông Kearney. Tuy nhiên, có thể cô ấy biết một chi tiết nào đó để nhận dạng Ian. Và tôi nghĩ đến một chuyện nữa: rất có thể cô ấy đã đọc được bức thông điệp đầu tiên của Ian!
Cả bốn đi về bãi đậu xe để trao đổi về suy luận mới với cảnh sát trưởng Reynolds.
- Chính cô ấy là người của bọn cực đoan trong nội bộ thương vụ! Ndula giận dữ nói. Ta sẽ vạch mặt cô ấy! Ta sẽ...
- Bình tĩnh nào, cảnh sát trưởng Reynolds nói. Nếu cô ấy làm việc cho bọn cực đoan thì cô ấy sẽ không nói gì cho ta đâu. Ngược lại, nếu đúng thật là cô ấy đã tìm cách đuổi khéo các anh, thì có lẽ là để đi tìm đồng bọn. Cô ấy sẽ dẫn đường ta đến đó.
- Một khi thấy ta đi tìm ông Kearney, hay giả vờ ra đi tìm ông ấy. Peter nói.
- Đúng. Reynolds đồng tình. Tôi sẽ nhờ cục cảnh sát Los Angeles ở lại đây chờ ông Kearney. Còn ta sẽ rời khỏi đây bằng xe tôi, để cô ấy tưởng là đã lừa được ta. Khi đi được một đoạn, ta sẽ trở lại lấy chiếc Cadillac để đi theo cô Lessing. Do đã thấy ta ra đi trong xe cảnh sát, cô ấy sẽ không nghi ngờ một chiếc Cadillac.
Mọi người làm đúng y theo chỉ thị của cảnh sát trưởng Reynolds. Mười lăm phút sau, Anna Lessing bước ra khỏi tòa nhà và lên chiếc xe Pontiac đỏ. Một chiếc Cadillac đen chạy theo ngay.
Tựa lưng vào tường, Ian và Hannibal vẫn chờ trong bóng tối. Hai bạn đã bị nhốt mấy tiếng rồi.
- Bob và Peter sẽ không tìm ra bọn mình nổi nữa đâu. Ian nói.
- Có mà, sẽ tìm ra! Hannibal đáp.
Đột nhiên, đèn sáng lên, làm chói mắt hai cậu. Rồi Ian và Hannibal nhận ra hai tên bắt cóc đang đứng trước mặt mình trong căn phòng nhỏ. Walt, tên vạm vỡ, bước đến Hannibal và xé áo sơ mi của cậu ra, rồi hắn quay sang Ian và cũng xé áo sơ mi của cậu.
- Sao? Hắn hỏi. Chấm dứt trò hề chưa?
Hannibal nhìn Ian và thấy bạn có vết sẹo trên bụng. Hannibal không có sẹo.
- Trạm dừng kế tiếp là Nanda. Fred nói.
Rồi hắn phá lên cười.
Chiếc Pontiac màu đỏ rẽ vào lối đi dẫn lên ngôi nhà nhỏ, nằm trên ngọn đồi dốc nhìn xuống Hollywood. Xe dừng lại. Anna Lessing bước nhanh lên nhà. Chiếc Cadillac đen dừng lại cách đó hai căn nhà. Peter không rời mắt khỏi mặt đồng hồ trên máy tín hiệu khẩn cấp.
- Không có gì hết. Peter tuyệt vọng nói. Hoặc bọn bắt cóc tìm thấy máy và tắt nó đi, hoặc Babal không có ở đây.
- Ta có nghĩ lầm không? Ndula hỏi.
- Không, cháu tin chắc rằng cô này đồng lõa với bọn bắt cóc, Peter trả lời.
- Tôi cũng nghĩ vậy. MacKenzie nói. Ta hãy vào xem có chuyện gì trong ngôi nhà này.
Mọi người bỏ xe và lặng lẽ bước đến ngôi nhà, quanh nhà cây cối um lùm như khu rừng. MacKenzie bấm chuông.
Anna Lessing mở cửa, nét mặt lúng túng và thất vọng.
- Các anh làm gì ở chỗ này vậy? Cô hỏi.
Rồi cô cố gắng mỉm cười, mời khách vào phòng.
- Các anh đã gặp ông Kearney chưa? Cô hỏi. Bọn bắt cóc có liên lạc với ông ấy chưa?
- Chúng tôi chưa đi tìm ông Kearney - Ndula nói.
- Chúng tôi nghĩ rằng bọn bắt cóc không đi tìm ông ấy đâu, MacKenzie nói thêm.
- Chúng tôi báo trước rằng cô có quyền không nói gì hết - cảnh sát trưởng trịnh trọng thông báo, nhưng tất cả những gì cô nói sẽ có thể làm bằng chứng chống lại cô.
- Hannibal và Ian đâu? Peter hỏi.
- Cô có liên lạc với bọn bắt cóc, chúng tôi biết! Bob kêu. Bọn chúng đang trốn ở đâu? Bọn chúng làm gì Hannibal và Ian rồi?
Anna mở to mắt và dang hai tay ra.
- Mọi người nói gì vậy? Hannibal là ai? Tôi không biết ai lên Hannibal hết. Và làm sao tôi biết được Ian ở đâu. Mọi người chưa gặp Kearney à?
- Cô biết rõ Hannibal Jones là ai. MacKenzie trả lời. Và cô cũng biết Ian đang ở đâu, bởi vì cô đồng lõa với bọn bắt cóc.
- Tôi à? Tôi mà đồng lõa bọn chúng hả? Bộ anh nghĩ tôi sẽ làm hại Ian Carew à? Tôi là bạn gia đình Carew mà.
- Tôi nghĩ cô nói láo, cô Lessing à. Ndula nói khẽ. Anh cảnh sát trưởng ơi, cần phải soát nhà.
- Với điều kiện các anh có lệnh ký soát nhà, cô Lessing trả lời. Nhưng mà thôi, tôi không có gì phải sợ hết. Muốn soát thì cứ soát. Nhưng anh đã xúc phạm tôi đấy, anh MacKenzie à.
- Thế còn tôi, tôi có xúc phạm cô không, cô Lessing? Ndula hỏi.
Trong thoáng lát, nét mặt cô gái thể hiện sự khinh bỉ cực độ, nhưng rồi cô mỉm cười.
- Tất nhiên là có chứ, anh Ndula, anh cũng đã xúc phạm tôi.
- Soát nhà cho kỹ! Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Mọi người tiến hành lục soát ngôi nhà nhỏ. Chỉ có MacKenzie ở lại một mình trong phòng khách với cô Lessing.
- Anh sẽ phải trả giá cho tôi đấy! Cô đe dọa. Tôi không biết gì về bọn bắt cóc và về hai cậu bé kia.
- Làm sao cô biết rằng có hai cậu bé?
- Anh vừa mới nói có một cậu bé tên Hannibal mà.
- Tôi chưa hề nói với cô rằng Hannibal là một cậu bé. MacKenzie bắt bẻ. Nếu cô thật sự không biết Hannibal, thì đáng lẽ cô nghĩ đó là một người lớn. Cô vừa mới bị lộ tẩy lần thứ nhì. Lúc ở thương vụ, cô đã biết có hai cậu bé, mà tôi chưa nói đến Hannibal. Cô đã nhận dạng Ian giúp bọn cực đoan rồi, phải không?
- Tôi không có gì nói với anh.
Bob và Ndula từ một bên, và Peter và Reynolds từ bên kia, trở vào phòng khách. Bob nhìn thẳng vào mặt cô Lessing.
- Cô sẽ phải trả lời một số câu hỏi - Bob thông báo với cô
- Bộ trẻ con sẽ hỏi cung tôi à? Cô Lessing ngạc nhiên hỏi.
- Theo bạn Hannibal của ta - Bob nói tiếp, ta nên luôn chú ý đến những chuyện nhỏ. Thường thói quen sẽ làm lộ người ta. Cô là người Nanda, phải không! Chắc là rất thích nữ trang nước mình.
- Thằng nhóc này nói gì vậy? Cô Lessing tức giận nói. Anh MacKenzie, tôi cảnh cáo anh...
Bob đưa tay lên. Trong tay Bob là chiếc ngà voi bọc vàng gắn vào cái móc để xỏ tai.
- Đây là cái mới tìm thấy trong phòng cô.Đó là chiếc bông tai Nanda, đúng không? Chỉ thấy có một chiếc, một chiếc thôi, bởi vì cô đã đánh mất chiếc kia. Cháu biết rõ bởi vì tụi cháu đã tìm được chiếc kia ở khe vực, nơi trực thăng đáp xuống để chở bọn bắt cóc đi.
Anna Lessing tái mặt khi nhìn chiếc bông tai.
- Hannibal nói rằng phụ nữ không bao giờ vứt một chiếc bông, cả khi bị mất chiếc kia và không còn nguyên đôi - Bob nói tiếp. Chiếc bông tai này chứng minh rằng cô hành động chống lại Sir Roger Carew. Bởi vì cô biết không, ngoại trừ cảnh sát và tụi cháu, chỉ ba người đến khe vực ấy: hai tên bắt cóc và người lái trực thăng. Phi công, chính là cô.