Vụ Bê Bối Khờ Dại

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau mười phút vào văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đức Tín, Từ Thăng có hai kết luận, một là tin tức về nhà họ Từ mà Vạn Hòa Dự nắm trong tay có thể không chính xác lắm, hai là Vạn Hòa Dự có vấn đề.

Lần này Từ Thăng đến tập đoàn Đức Tín, thay mặt Từ Hạc Phủ gặp mặt Vạn Hòa Dự, nhưng vẫn là lịch trình không chính thức nên cuộc trò chuyện giữa hai người không được xem là chính thức.

Vì thế Từ Thăng chỉ dẫn theo trợ lý, cũng không chuẩn bị gì để đàm phán kinh doanh, chỉ là tùy ý hỏi thăm vài vấn đề về các hạng mục hợp tác, nhưng phát hiện Vạn Hòa Dự có vấn đề. echkidieu.wordpress.com

Khi Từ Thăng hỏi chi tiết về hạng mục hợp tác với Từ thị mà ông ta chuẩn bị, Vạn Hòa Dự sẽ nói những lời “trông có vẻ đúng” để làm lẫn lộn quan niệm, rồi để cho thư ký tốt nghiệp đại học danh tiếng thay ông ta trả lời.

Từ Thăng chỉ nhắc đến hai ba vấn đề, đã thấy chuyến công tác này thật sự chỉ phí thời gian.

Anh không tài nào nhìn ra được cái gọi là viễn cảnh của công ty chứng khoán mà Từ Cẩn nỗ lực thúc đẩy đầu tư, cũng không nhìn thấy giá trị hợp tác đâu, thậm chí còn cảm thấy quá trình xây dựng Đức Tín cũng rất mơ hồ. truyenfull reup là chó

Từ Thăng đoán, Vạn Hòa Dự rất có thể chỉ muốn thông qua quan hệ với Từ Cẩn để kiếm được nguồn vay lãi suất thấp từ ngân hàng của Từ thị.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Từ Thăng vẫn duy trì vẻ khách sáo, chuyên tâm nghe Vạn Hòa Dự bốc phét, chứ không có chút động thái nào. wattpad reup là chó

Truyền thông và giới tài chính của Thông Giang đều hình dung Vạn Hòa Dự là đóa hoa sen rực rỡ, nhưng cũng không phải là nói điêu.

Vạn Hòa Dự thao thao bất tuyệt về lịch sử phấn đấu của bản thân, rồi nói về duyên phận với nhà họ Từ, kể về quá trình quen biết được Từ Cẩn, cuối cùng quay về bàn hợp tác giữa Đức Tín và nhà họ Từ.

Từ Thăng nghe rất lâu, khó tránh khỏi thất thần. Anh bắt đầu nghĩ, Thang Chấp một mình ở ngoài, không biết có gây ra phiền phức gì không.

Nếu như người đi theo anh là Giang Ngôn, Từ Thăng đương nhiên sẽ không để Giang Ngôn ở ngoài, nhưng người này lại là Thang Chấp.

Có rất nhiều chuyện, không nhất thiết Thang Chấp phải biết và tham dự.

“Từ tổng.” Vạn Hòa Dự đột nhiên dừng lại, nhìn Từ Thăng như có điều gì muốn nói.

Từ Thăng tỉnh táo lại, lịch sự nhìn ông ta.

“Xin đừng trách tôi mới quen mà đã nhiều chuyện, tôi có nghe nói một vài chuyện liên quan đến cậu…” Ông ta chậm rãi nói, “Thật thấy không đáng cho cậu.”

Sau đó, ông ta bắt đầu nói ra một giai đoạn khiến Từ Thăng rất phiền não.

Vạn Hòa Dự thuần thục khoe bản thân hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình Từ thị, ông ta nói với Từ Thăng, ông ta biết rất rõ Từ Thăng ở trong nhà họ Từ ngay cả vấn đề tài vụ cũng không thể tự do kiểm soát mà luôn rơi vào tình cảnh khó xử, nghi ngờ tình cảm của Từ Hạc Phủ đối với Từ Thăng chỉ là hư vô, sau đó hỏi anh, có muốn làm chuyện lớn để chủ tịch Từ mở mang tầm mắt hay không.

Nội tâm Từ Thăng không hề dao động, nhưng sắc mặt của anh vẫn tỏ ra hứng thú như cũ, thuận theo Vạn Hòa Dự, hỏi: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như…” Vạn Hòa Dự đến gần anh, thấp giọng nói, “Gia nhập cùng chúng tôi.”

Vạn Hòa Dự liếc thư ký một cái, thư ký xoay người đi đến bàn của ông ta, lấy ra một cái hộp vuông bằng gỗ hồ đào, đưa vào tay Từ Thăng.

Chiếc hộp hơi nặng, Từ Thăng không rõ lắm, mở ra, bên trong chỉ đặt một tấm thẻ màu đen.

“Đây là chút tâm ý của cá nhân tôi.” Vạn Hòa Dự nói.

Từ Thăng nhìn Vạn Hòa Dự, qua một lúc sau, đóng hộp lại, đặt trên bàn trà, nói với ông ta: “Chủ tịch Vạn, tôi khá là bảo thủ.”

Anh lại hỏi Vạn Hòa Dự: “Ông làm như vậy, bác của tôi có biết không?”

Vạn Hòa Dự không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, nhưng Từ Thăng nhìn sắc mặt của ông ta, trong lòng đã có phán đoán. Từ Cẩn chắc là chưa biết.

Từ Thăng đoán, chắc là trước mặt Vạn Hòa Dự, Từ Cẩn đã miêu tả anh thành một đứa cháu suốt ngày kề cận chủ tịch Từ nhưng luôn ưu buồn thất vọng vì không thể thể hiện tài năng, mới khiến Vạn Hòa Dự nghĩ rằng anh là người có thể dùng tiền mua được.

“Từ tổng.” Vạn Hòa Dự lại cầm cái hộp lên, lấy tấm thẻ ra, “Tất cả những chuyện xảy ra ở trong căn phòng này hôm nay, sẽ không có ai nhớ đâu.”

Nói xong, ông ta cố nhét tấm thẻ vào tay Từ Thăng, còn nói cho Từ Thăng mật mã sáu con số.

Trong lòng Từ Thăng không vui mà cầm lấy tấm thẻ, liếc cậu thư ký đang đứng một bên nhìn vào bọn họ.

Có thể Vạn Hòa Dự đã hiểu nhầm ý của anh, lập tức nói: “Alan là người tôi tín nhiệm nhất, Từ tổng không cần lo lắng.”

Từ Thăng lười giằng co với ông ta, đặt tấm thẻ trên bàn, đứng dậy, lịch sự nói với Vạn Hòa Dự: “Không cần đâu.”

“Nếu như chủ tịch Vạn cứ muốn đưa cho tôi, tôi chỉ có thể đưa nó lại cho chủ tịch Từ.” Thấy sắc mặt Vạn Hòa Dự trở nên khó coi, Từ Thăng nói tiếp, “Những chuyện xảy ra trong căn phòng này hôm nay, sẽ chỉ dừng ở đây thôi.”

Vạn Hòa Dự đối mắt với anh vài giây, cười gượng, đặt thẻ vào trong hộp, đứng dậy, tiễn Từ Thăng ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Từ Thăng phát hiện Thang Chấp không có ở phòng thư ký, chợt nhíu mày.

Thư ký tên Alan của Vạn Hòa Dự cũng phát hiện ra chuyện này, tích cực đến mức không bình thường, nói với Từ Thăng: “Từ tiên sinh, để tôi đi tìm cậu ấy thay anh.”

Từ Thăng gật đầu, đứng trước cửa sổ sát đất.

Trong lúc đó, Vạn Hòa Dự tức tốc khôi phục trạng thái dẻo miệng, đi lên phía trước, giới thiệu cho Từ Thăng về tiềm lực phát triển của bất động sản sắp đấu giá.

Khi Vạn Hòa Dự nói đến bài diễn thuyết kinh tâm động phách của mình tại hội đồng quản trị, Từ Thăng thật sự không thể nghe tiếp được nữa, đúng lúc đó một vị nữ thư ký đi đến, xin gấp một chữ ký của ông ta, Từ Thăng lập tức nói với Vạn Hòa Dự: “Tôi có việc cần tìm trợ lý của tôi.”

Tầm mắt Vạn Hòa Dự dời khỏi văn kiện trên tay thư ký, không còn cách nào đành phải nói với một cô gái trẻ tuổi ngồi bàn thư ký: “Cô đưa Từ tổng đi tìm đi.”

Cô gái lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Thăng, chỉ Từ Thăng đi đến phòng tiếp khách.

Phòng tiếp khách cách đó không xa, rời khỏi cửa phòng thư ký, rồi đi qua một đoạn hành lang ngắn là tới rồi.

Chỉ là vừa rẽ vào hành lang, Từ Thăng đã nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng mang theo giọng mũi của Thang Chấp, đến cửa, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp không rõ của cậu thư ký tên Alan kia.

Chân Từ Thăng khựng lại một chút, rồi mới bước vào, cửa phòng tiếp khách không đóng, anh thấy Thang Chấp quay lưng về phía cửa, hình như đang dán vào Alan mà nói chuyện.

Chiều cao hai người không kém nhau bao nhiêu, vì thế Alan bị Thang Chấp che khuất, cũng không thấy cửa, tay cậu ta đặt trên vai Thang Chấp, nhỏ giọng nói chuyện với Thang Chấp.

Từ Thăng không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy cánh tay vừa trắng vừa gầy của Thang Chấp đang ấn trên ngực Alan, ám chỉ rất mãnh liệt nhưng động tác thì thong thả trượt xuống.

Từ Thăng thấy có chút không thích hợp về mặt sinh lý.

Anh không cảm thấy quá bất ngờ, bởi vì Thang Chấp quả thật là một người không biết điều như vậy, nhưng anh hối hận vì đã dẫn Thang Chấp ra ngoài bởi vì Thang Chấp lôi thôi đến mức khiến anh thất vọng.

Cô gái đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng, Từ Thăng tự giơ tay gõ cửa.

Thang Chấp lập tức quay đầu lại, liếc Từ Thăng một cái, nở một nụ cười kinh ngạc, nói với anh: “Từ tổng, nhanh vậy sao?”

Từ Thăng đứng cách đó năm, sáu mét, nhìn Thang Chấp một lúc mới nói: “Đi thôi.”

Thang Chấp khẽ nói với Alan một câu, có lẽ là tạm biệt, rồi mới xoay người bước nhanh về phía Từ Thăng.

Từ Thăng không đợi cậu, cậu phải đuổi theo Từ Thăng, chạy đến đằng sau anh.

Trên đường về khách sạn, Từ Thăng không nói một lời.

Thang Chấp đã quen với việc Từ Thăng im lặng, nên chưa thấy gì kì lạ.

Về đến khách sạn, Từ Thăng vẫn chưa nói câu nào với Thang Chấp, ánh mắt anh hình như lạnh hơn bình thường.

Thang Chấp dở nhất là đi đoán suy nghĩ của người khác, cũng không rõ có phải do ảo giác của mình không. Ngay trước khi Từ Thăng chuẩn bị bước vào phòng, Thang Chấp kịp thời gọi anh lại.

“Từ tổng.” Thang Chấp nói, lấy món đồ cất trong túi áo ra, đưa cho Từ Thăng.

Từ Thăng không nhận, Thang Chấp chỉ đành đặt cây bút máy được bọc trong giấy thiếc gói chocolate lên ngăn tủ.

“Đây là cái gì?” Câu nói đầu tiên Từ Thăng nói với Thang Chấp sau khi trở về khách sạn.

Giọng anh vẫn còn khá lạnh lùng, Thang Chấp hoài nghi anh ở trong văn phòng chủ tịch Vạn đã tức giận cái gì đó, cho nên mới giận chó đánh mèo lên cậu.

Nhưng mà Thang Chấp không để ý lắm, nói với Từ Thăng: “Bút máy của Alan. Tôi tìm thấy điểm phát mã xáo trộn () từ trên người anh ta, trong bút chắc là có máy quay mini có thể kết nối mạng, có thể còn có thứ khác nữa, chứ không thì không thể nào nặng như vậy.”

() mã xáo trộn: nói đơn giản thì nó là một loại mã để truyền tín hiệu, ở bên kia sẽ có thiết bị giải mã xáo trộn để giải mã thông điệp. Thường thì các thiết bị thu âm quay hình có kết nối mạng đều có tín hiệu mã xáo trộn

“Tôi sợ anh ở trong văn phòng bị quay lén một tình huống nào đó không thể cho người khác biết…” Thang Chấp nói, “Nên trộm nó đi.”

Từ Thăng giật mình một lúc, mới từ từ tới gần mấy bước, cúi đầu, nhìn chiếc bút máy Thang Chấp đặt trên tủ, không cầm lên xem.

“Dùng giấy thiếc bọc lại có thể ngăn chặn tín hiệu.” Sợ Từ Thăng không hiểu, Thang Chấp lại giải thích.

Từ Thăng liếc Thang Chấp một cái, khẽ “Ừm” một tiếng.

Mặt mũi Từ Thăng rất đậm, ánh mắt anh nhìn Thang Chấp, bị ánh đèn lập lờ bao phủ nên có vẻ như đã bớt sắc bén lại, trở nên ôn hòa hơn một chút.

Trong mấy giây đứng cạnh nhau, Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng bỗng nhiên sở hữu sự dịu dàng đặc biệt ngắn ngủi. Nhưng mấy giây sau, Từ Thăng vẫn không mở miệng.

Thang Chấp đối mắt với anh, đột nhiên có chút không chắc chắn, hoài nghi mình quá kích động, ngược lại biến khéo thành vụng, do dự một lúc, mới hỏi Từ Thăng: “Có phải tôi làm sai rồi không.”

Từ Thăng vẫn im lặng, Thang Chấp lập tức bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của việc hẹn Alan trả lại cây bút.

“Lát nữa tôi sẽ hẹn anh ta ra.” Thấy Từ Thăng mãi không nói gì, Thang Chấp quyết định ngay.

“… Không cần đâu.” Từ Thăng cuối cùng cũng nói.

“Ò…” Thang Chấp thở ra một hơi, gật gật đầu.

“Về đưa lại cho Giang Ngôn, tìm người kiểm tra.” Từ Thăng lại nói.

Thang Chấp yên tâm, trong lòng hơi đắc ý, nhịn không được nói với Từ Thăng: “Hôm nay vì để trộm bút mà tôi ra ngoài phòng lấy một cái cùng màu.”

Rồi bắt đầu lo lắng: “Bọn họ có báo án không?”

“Nếu như tôi bị bắt, Từ tổng có bảo lãnh tôi ra không?”

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, nhưng hình như có chút không yên lòng.

Thang Chấp đợi một lúc, cũng cảm thấy bản thân tự khiến mình bẽ mặt, nghi ngờ Từ Thăng có lẽ không quen nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của mình, chỉ có thể nhún vai, tỏ vẻ đáng thương tự giải cứu cho mình: “Thôi, Từ tổng cho tôi nhiều tiền như thế, tôi tự trả tiền bão lãnh vậy.”

Từ Thăng vẫn còn nhìn Thang Chấp, ánh mắt anh có chút thâm sâu, cũng rất nặng nề, Thang Chấp thấy chán rồi, định về phòng.

Khi Thang Chấp chuẩn bị quay người, Từ Thăng mới nói.

Anh nói với Thang Chấp: “Không cần.”

Tấm kính đằng sau Từ Thăng phản chiếu ánh sáng ấm áp trong phòng, cả sô pha và đèn trần, bên ngoài tấm kính là cảnh đêm dài vô tận của Thông Giang.

Thang Chấp đó giờ vẫn khó mà thích được bầu không khí tẻ nhạt như thế này, cậu chúc Từ Thăng ngủ ngon rồi nhanh chân về phòng mình.

Truyện Chữ Hay