-Mọi người….sao lại ở đây vậy? Không phải chỗ của mấy người là ở Kinh đô sao?
Nghe tôi hỏi, Gaspar và Shifa cười tươi hết cỡ có thể như đang cố khoe ra hàm răng trắng của mình vậy. Quả là hai cha con, cách cười cũng giống nhau nữa.
-Hãy để chúng tôi giải thích đã, Vine-dono. Hẳn là cậu còn nhớ Jenna chứ? Con quỷ đã mang trận bão tuyết đến đất nước này trước đây ấy.
-À…ừm, tôi nhớ rồi.
-Có vài thứ mà cậu và mọi người mang về từ nơi ở của cô ta trên núi tuyết. Trong đó có vài mẩu mảnh vỡ của ma thạch, các chuyên gia pháp thuật của Vương quốc đã dựa vào đó để tìm cách nghiên cứu và chúng tôi đã thành công trong việc phát triển một loại ma cụ cho phép phát hiện sự tiếp cận của các vật thể lạ từ phía biển với nguồn cung cấp năng lượng chính là một dạng ma thạch nhân tạo.
-Ah….ra là thế….
Sau khi phá tan cái căn cứ trên núi tuyết của Jenna, nguyên nhân chính gây ra thời tiết bất thường, tôi đã mang về vài thứ nhìn có vẻ đáng giá, nhưng sau đó lại quẳng hết cho Gaspar những thứ không liên quan gì đến công việc của mình. Tôi nhớ là mình đã làm vậy.
Từ những gì vừa được nghe, tôi có thể đoán rằng họ đã phát hiện ra chúng tôi đang tới bằng khả năng của viên ma thạch.
-Hahahaha, và cuối cùng chúng tôi cũng chờ được Vine-dono để làm cậu ngạc nhiên…Hahaha…
-Không rõ ông là một ông già hay một đứa nhóc nữa…
Trước Gaspar đang cười đầy sảng khoái và thích thú, tôi thở dài. Nhưng vậy cũng tốt, nhờ thứ đó, chúng tôi có thể sớm được cập bến.
Chuyện đó thì đã xong, nhưng tôi chợt nhớ lại một chuyện mình tò mò trước đó.
-Tôi có thể hỏi bằng cách nào mà hầu như ai ở Northmore cũng biết tôi không??
-Về chuyện đó, là do chúng tôi đó. Vine-dono đã cứu cả đất nước này. Do đó để mọi người không bao giờ những công lao của cậu và để truyền bá sự tuyệt vời đó đến mọi người, tôi đã cho thông báo rộng rãi nhưng thông tin đó trong nội bộ đất nước, và kết quả là thứ này đây.
Với một nụ cười đầy hạnh phúc, Gaspar giơ ra một quyển sách. Với tiêu dề ngắn gọn “Đức vua Vine”.
Nhận lấy nó và lật qua từng trang, tôi có thể nhìn thấy hầu hết mọi sự kiện mình đã trải qua ở đây dưới góc nhìn của Gaspar.
Tôi xuất hiện ở Northmore, nơi đang dần rời khủng hoảng vì trận bão tuyết triền miên, đột ngột giành lấy ngai vàng, giải cứu Kinh đô trước tiên bằng ma thuật, rồi ngăn chặn cơn bão tuyết bằng cách tóm gọn kẻ phản diện tạo ra nó, rồi cả chuyện đánh chặn quân đoàn quỷ vương trên biển. Tất cả, cho đến khi tôi rời đi, việc được cuốn sách mô tả là nhanh chóng như một cơn bão.
-Nói sao nhỉ….cảm giác hơi xấu hổ khi đọc thứ này…
Trả lại quyển sách, tôi gãi đầu.
Nó không phóng đại hay lý tưởng hóa những gì tôi đã làm, nhưng cũng vì thế, tôi có thể nhìn lại được mọi thứ mình đã làm trong quá khứ và sức ảnh hưởng không ngờ của chúng, cảm giác có chút khó chịu.
Giữa lúc đó…
-Ano…Vine-sama phải không ạ?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên đằng sau, quay đầu lại, tôi thấy một cô gái trẻ đang dắt theo một cậu nhóc. Nhìn có vẻ là hai mẹ con.
Nhận được cái gật đầu của tôi, người phụ nữ cúi đầu một cách sợ hãi và lên tiếng.
-Ngài có thể…nắm tay con trai của tôi không?
Đó không phải là chuyện gì đó quá to tát, nên tôi cúi xuống nắm lấy tay cậu nhóc bên cạnh.
Khuôn mặt cậu nhóc có vẻ hơi căng thẳng và lo lắng, nhưng hẳn là ai ở đây cũng sẽ cảm thấy như thế nếu được đối diện với người được viết trong quyển sách kia.
-À…ừm…vậy được rồi chứ?
Nói sao nhỉ, cảm giác như tôi đột nhiên trở thành người nổi tiếng ấy nhỉ?
Mặc dù tính cách cũng khá nhút nhát và không thích chỗ đông người, nhưng tôi vẫn cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Khoảnh khắc đó, nét mặt cậu bé đột nhiên thay đổi.
-Uhhh……Uwaaaaaaaaa!!!
Người mẹ đột nhiên quắc mắt và lườm cậu con trai của mình, người như thể đang dùng hết sức bình sinh mà khóc.
-Đó, thấy chưa? Mẹ đã nói với con rồi. Vine-sama thực sự tồn tại. Nếu con còn không ngoan và bày bừa ở nhà, Vine-sama sẽ đến bắt con đi đó.
-Uwa….con xin lỗi…con xin lỗi…con không dám làm chuyện đó nữa….mẹ…..
Cậu nhóc mếu máo vội vàng xin lỗi rồi cùng mẹ mình, người đang tỏ ra vô cùng thỏa mãn và hài lòng, rời đi.
Còn tôi, chẳng kịp hiểu chuyện gì, chỉ có thể đứng nhìn theo bóng lưng họ.
Vừa định cất bước đi theo họ để hỏi cho rõ, Gaspar đã kéo tay tôi lại.
-Um…chuyện này, chúng tôi không cố ý, nhưng dường như sau khi quyển sách đó được công khai, công chúng nói chung dường như đã xem cậu như một biểu tượng của sức mạnh và sự đáng sợ. Một tồn tại phi thường và bất khả chiến bại đến mức có thể cướp được cả ngai vàng. “Nếu con không chịu đi ngủ, Vine-sama sẽ tới đó” hoặc “Vine-sama sẽ đến nếu con không ngoan” hay đại loại vậy, những câu nói đó giúp đám trẻ cực kì vâng lời….
-Nghe như tôi là yêu quái không bằng ấy….
Tôi cũng nhớ là mình từng trông giống như vậy với người dân đất nước này, nhưng sao họ lại có thể làm thế nhỉ?
Tôi muốn phàn nàn về chuyện đó, nhưng thôi, việc quan trọng hơn trước mắt là phải nhanh chóng đưa pháo đài vào cảng và trở lại Lâu đài của Zerus.
Sau khi nhận được giấy phép neo đậu trong cảng, tôi bay trở lại pháo đài trên biển,