Sau khi đưa Zerus và Ena về lại lâu đài, nơi đầu tiên tôi tới là phòng của Raksal.
Cô ấy vẫn đang nằm trên giường với dáng vẻ mệt mỏi và khi nghe tôi hỏi, hai người được giao chăm sóc là Tamara và Kia đều nói không có gì kì lạ khác xảy ra cả. Và đặc biệt là không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy Raksal đã ra ngoài.
Nếu đã vậy, người duy nhất biết chuyện gì đang thực sự xảy ra chỉ có một, Ena.
Mượn Rizir một căn phòng trống khác, tôi kéo Ena vào để nói chuyện thẳng thắn.
Về phần Zerus, dù vẫn còn ác cảm với Ena, nhưng dường như cũng hiểu chỉ có cô ấy mới cho chúng tôi được câu trả lời nên đành miễn cưỡng đồng ý.
-Ngồi xuống đi đã nào.
Một căn phòng đơn giản với một chiếc bàn tròn, bốn cái ghế cùng hai chiếc giường đơn. Nhưng Ena chỉ đứng đó mà không có ý định ngồi xuống ghế hay giường.
Ngay cả khi được tôi hối thúc, cô ấy cũng chỉ trưng ra vẻ mặt bối rối và buồn bã.
-Em xin lỗi….em hiểu cảm xúc của Vine-san, nhưng em không muốn…không muốn chuyện tồi tệ đó xảy ra, nên….
-Được rồi, anh có thể hiểu cảm xúc của em…
Dù vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết rằng cảm xúc của Ena là thật.
-Vậy, Ena, Raksal đen đó rốt cuộc là thứ gì?
-…..
Đáp lại, tôi là sự im lặng của Ena, cô ấy như đang suy nghĩ, cân nhắc gì đó mất một lúc rồi mới hướng mắt về phía tôi.
-Vine-san…Raksal đen đó là một [lỗi]
-Lỗi?
-Vâng, chuyện này đôi khi cũng xảy ra. Và việc xử lý chúng chính là công việc của một vị thần như em. Nhưng lần này, em đã bị nó tấn công trước, và nguyên nhân cũng như sự phát triển của lỗi quá bất thường khiến em không thể ứng phó kịp nên…
Ena vừa nói vừa đảo mắt sang hai bên như đang cố né tránh một sự thật cực kì khó nói.
Nó khiến tôi bất giác cảm thấy hơi lo lắng, và những lời tiếp theo của cô ấy đã vượt ngoài cả những trường hợp xấu nhất mà tôi lo lắng.
-…sức mạnh của một vị thần quản trị….Nói cách khác là quyền kiểm soát thế giới này của em….đã bị thứ đó tước đoạt.
-Cái gì???
Tôi hét lên theo phản xạ khiến Ena co rúm người lại như một chú cún con lạc mẹ.
-Em xin lỗi…em xin lỗi…dù đã nắm quyền như một vị thần quản trị suốt thời gian dài, nhưng đây là lần đầu em phải đối diện với thứ gì đó như thế này…Em không biết phải làm gì….
-Ch…Chờ chút đã…để anh trấn tĩnh lại đã…
Trước mặt Ena, người đang bắt đầu khóc với gương mặt sợ sệt, tôi ôm đầu.
Phải mất một lúc hít thở sâu tôi mới bình tĩnh lại được…
ĐÚng thế…không sao hết. Từ khi được cô ấy tái sinh, tôi đã dám chắc rằng cô nàng này thực sự là một nữ thần vô dụng 100%. Vì thế, giờ chỉ có tôi mới có thể giải quyết được việc này.
Tự trấn tĩnh bản thân, tôi tiếp tục hỏi để nắm bắt thêm tình hình.
-Ý em là, Raksal đen đó có thể sử dụng sức mạnh như một Thần quản trị trong tương lai sao? Anh vẫn chưa hiểu, cái quyền quản trị đó bao gồm những gì?
-Không, không phải vậy. Kể cả có được sức mạnh đó, cô ta cũng không thể tự do lạm dụng sức mạnh kia nếu không phải một vị thần.
-Vậy à…
Nghe câu trả lời đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu những gì Ena nói là đúng, việc này sẽ không nghiêm trọng đến mức tôi phải chống lại một vị thần.
-Tuy nhiên, nếu không có quyền quản trị của em, thế giới này sẽ sớm sụp đổ vì không có người quản lý. Hơn nữa, Raksal đen đó có thể sẽ cố gắng sử dụng sức mạnh đó của em để bỏ trốn khỏi những cuộc truy đuổi, điều này sẽ còn đáng ngại hơn nữa.
-Đáng ngại tới mức nào?
-Nhưng anh yên tâm đi, chuyện đó không dễ gì có thể xảy ra đâu.
Nghe tôi hỏi, Ena đột nhiên xua tay rồi thay đổi biểu cảm hoàn toàn.
Có lẽ nó cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
-Nói vậy là, em đang muốn anh bắt lại cô ả Raksal “bị lỗi” đó để ngăn thế giới sụp đổ sao?
Tôi đi đến kết luận như vậy sau khi nghe Ena trình bày mọi chuyện.
Nhưng cô ấy lại lắc đầu.
-Không, ngược lại. Vine-san…em muốn anh không bao giờ đụng mặt với cô ta nữa.
-Hm? Tại sao?
-Vì nó vô cùng nguy hiểm. Như em đã nói, Raksal đen đó là một lỗi rất nghiêm trọng, nên chưa thể nói trước được cô ta có những khả năng nào. Em biết, Vine-san rất mạnh. Nhưng nếu cô ta sử dụng được quyền lực của Thần quản trị, thậm chí anh có thể bị xóa bỏ sự tồn tại một cách vĩnh viễn…
Ena nói với giọng rất gấp, có thể thấy cô ấy đang vô cùng lo lắng cho tôi.
-Nhưng nếu tiếp tục để cô ta ở đó, thế giới này cũng sẽ sụp đổ. Đằng nào thì kết cục cũng chỉ có một.
-Em chưa từng nói với anh điều này, nhưng ngoài em ra, trên thế giới này còn có những vị thần quản trị khác ngoài em. Giữa tụi em có những mối liên kết để xử lý những công việc. Do đó nếu có người nào đó cảm nhận được chuyện này, họ cũng sẽ ra tay giải quyết nó. Có thể sẽ mất hai hay ba tháng, nhưng chắc chắn rồi chuyện này cũng sẽ được giải quyết thôi.
-Vài tháng sao? Liệu trong thời gian đó, thế giới này có còn tồn tại nổi không?
-Có lẽ việc sụp đổ sẽ không thể xảy ra quá nhanh được, ngay cả khi có sự can thiệp của sức mạnh thần quản trị. Kể cả một phần thế giới này có sụp đổ trong thời gian đó, nếu em có lại sức mạnh, mọi thứ có thể được phục hồi, kể cả mạng sống con người.
Hừm, điều đó nghe cũng ổn đấy.
Vậy tóm lại, ý Ena là tôi chỉ cần ngồi im ở đây đến khi có một vị thần nào đó khác ra tay xử lý chuyện này.
Nghe thì có vẻ được đấy, nhưng…
-Ena, sao em không trả lời câu hỏi đầu tiên của anh?
-….
Nghe tôi hỏi lại, nét mặt Ena lập tức tái đi.
Tôi đã nghĩ cô ấy đang lo lắng cho công việc của mình hơn nên chuyển qua giải thích việc đó, nhưng giờ thì dường như Ena đang cố gắng tránh né trả lời câu hỏi của tôi.
-Anh sẽ hỏi lại lần nữa. Raksal đen đó là gì? Tại sao lại có tới hai Raksal cùng tồn tại?
-Cái đó…
-Một điều nữa. Liệu có phải Raksal đang nằm liệt giường ngoài kia và Raksal đen đó có mối quan hệ với nhau không? Liệu Raksal ở đây trở thành như vậy có phải là do cô ta?
Câu hỏi của tôi dường như đã đả động vào phần mà Ena không muốn tiết lộ, ánh mắt cô ấy vội né đi.
-Im lặng tức là “có” đúng không?
-Em không có nói thế…
Ena vội lắc đầu với đôi mắt nhắm chặt như muốn phủ định những điều tôi nói một cách yếu ớt.
Sự mâu thuẫn có thể nhìn thấy rõ từ giọng nói ngập ngừng.
-Bởi vì, nếu em nói ra sự thật, Vine-san chắc chắn sẽ đòi truy lùng Raksal đen kia. Điều đó nguy hiểm lắm…Anh có thể bị cô ta xóa sổ mất…
-Anh hiểu làm em lo lắng cho anh. Nhưng anh cũng không thể không lo lắng cho cô ấy. Raksal là một trong những người rất quan trọng với anh, ngồi nhìn cô ấy đau đớn mà không thể làm được gì, anh không thể chịu nổi điều đó…
Bước lại gần Ena, tôi nắm lấy đôi vai và đẩy cô ấy vào sát tường.
Một tiếng thốt lên vì bất ngờ, rồi Ena ngước lên nhìn tôi.
-Nah…Vine-san…anh làm gì vậy?
-Nếu lý trí em không muốn nói điều đó, anh sẽ tự hỏi cái cơ thể này. Bằng mọi giá, anh sẽ moi ra cái bí mật đó.
Với việc không còn quyền năng của thần quản trị, Ena sẽ không thể thoát khỏi tay tôi lúc này.
Đưa tay rờ lên chiếc khuy áo đầu tiên, tôi ghé tai cô ấy và thì thầm.
-Sau lần đầu đó, em đã bỏ mặc anh ở thế giới này suốt 18 năm…giờ chúng ta hãy tiếp tục chuyện đó. Trinh tiết nữ thần của em, hôm nay sẽ là của anh!