Sáng hôm sau.
Khi mọi việc chuẩn bị đã hoàn thành, chúng tôi quyết định lên đường đi tìm Jenna.
Bên ngoài thành phố, Cựu quốc vương Gaspar, Shinfa cùng một đám đông rất lớn đã có mặt để chuẩn bị tiễn chúng tôi lên đường.
Tôi giơ tay ngăn đám người họ lại với ánh mắt khó chịu.
-Ta sẽ quay lại vào buổi tối mà. Làm gì cần lắm người đưa tiễn vậy?
-Bệ hạ....Ngày có chắc là không cần quân lính đi cùng chứ?
-Ờ, ta và những đồng đội của ta sẽ lo được.
Tôi không biết chuyện gì đang chờ đợi mình, nhưng càng ít người thì càng đỡ lộn xộn. Kể cả có phải rút lui thì cũng dễ dàng hơn.
Shinfa thì đang cười phớ lớ và nhìn chằm chằm vào Raksal.
-Raksal-san...nhất định cô phải trở lại đấy. Đừng có chết trước khi phân thắng bại với tôi.
-Dù có đánh thêm bao nhiêu trận thì cô cũng sẽ thua thôi.
Raksal lạnh lùng trả lời.
-Haiz...
Tôi thở dài khi quay sang đám đông ra tiễn mình vì những lời thì thầm nghe được.
Không chỉ ở đây, ngay từ hôm qua, chúng đã rất phổ biến ở khắp nơi trong thành phố.
-Oi, “Vua giao phối trên không” thực sự sẽ đi sao?
-Yên tâm đi, ngài ấy chắc chắn sẽ trở về mà.
Tôi lao tới nắm lấy cổ áo Gaspar mà lay.
-Hết “Vua mặt trời” giờ lại “Vua giao phối trên không”, có chuyện quái gì đang xảy ra với ông và cái quốc gia này thế?
-X...Xin chờ một chút thưa Bệ Hạ. Thần nghĩ rằng biệt hiệu đó sẽ được người dân lưu truyền với tất cả sự tôn kính.
-Dẹp, dẹp ngay cho ta. Đừng có bạ thấy cái gì rồi lại đi đặt biệt danh cho nhà vua của mấy người như thế. Nghe cho rõ đây, sau khi ta trở về, bất kì kẻ nào còn nói ra cái biệt danh đó, sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Tôi thả cổ áo Gaspar ra sau khi gào vào mặt ông ta những lời đó.
Dù đúng là, nhìn vào những chuyện tôi đã làm với Kia hôm đó thì cái biệt danh đó cũng không sai....
Bỏ lại Gaspar ở đó, tôi quay lại phía những người bạn đồng hành đang đợi mình ở bên kia, trong đó có cả Kia, thủ phạm của cái biệt danh kì quặc kia.
-Vine, anh sẵn sàng chưa?
-Ừm, làm phiền cô nhé.
Nhận được cái gật đầu của tôi, Kia bước ra phía trước, cách xa hẳn so với chúng tôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cô ấy phát sáng chói mắt rồi phình to ra rất nhanh. Đến khi có thể nhìn rõ lại, trước mắt chúng tôi đã là một sinh vật giống như một con chim khổng lồ cao hơn 5m với bộ lông trắng tinh.
Đây chính là hình dạng thật của Kia, một thành viên của tộc Thạch điểu. Con chim khổng lồ khẽ lắc đầu rồi nói bằng giọng giống hệt như lúc chưa thay đổi hình dạng.
-Xong rồi đây....Về chuyện quần áo của Tama-chan, đừng lo cho Kia, sau khi trở lại dạng người thì nó cũng sẽ trở lại thôi.
-Cơ chế gì lạ vậy?
Dù không hiểu lắm cái cơ chế kia, nhưng Tamara có vẻ rất vui và mỉm cười Kia.
Ngược lại, Zerus bên cạnh tôi vẫn tỏ ra khá khó chịu.
-Anh không cần theo ta. Kia là đủ rồi. Đừng làm phiền ta.
-Zel-chan, đừng nói vậy mà...
Raksal vội quay sang xoa dịu Zerus, người đang phồng má.
Nhưng chuyện đó lúc này hoàn toàn phản tác dụng.
-Vậy Raksal, ý cô là Vine quan trọng hơn ta đúng không? Cô chỉ muốn cho hắn đi cùng để hai người lại hú hí với nhau đúng không?
Zerus đáp lại đầy giận dữ, trong khi hai mắt ngấn nước như sắp khóc.
Cô ấy dường như đang bị tổn thương nghiêm trọng và vô cùng cô đơn.
(Nó giống như cảm giác khi thấy người chị gái đầy tự hào của mình có bạn trai vậy.)
Tôi nghĩ mình đã bắt đầu hiểu một chút cái cảm giác mà Tamara từng đề cập đến.
Nghĩ vậy, tôi chỉ thở dài rồi nói với Kia.
-Mặc kệ Zerus nói gì, tôi tham gia cùng là để điều tra nguyên nhân của cơn bão tuyết, còn Kia là nô lệ của tôi. Nếu cô không muốn đi cùng thì cứ tự đi một mình đi.
-Anh....Đồ đáng ghét...tên vua dâm đãng giao phối trên không!!
-Nói hay lắm.
Mặc kệ ánh mắt căm thù của Zerus, tôi giơ nắm tay lên và cười hả hê.
Sau một hồi lộn xộn, Zerus cũng chịu trèo lên lưng Kia với gương mặt nặng như chì, Raksal và Tamara theo sau, tôi nhảy lên cuối cùng.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Kia vỗ đôi cánh lớn của mình và bay lên không, hướng về vùng núi phía Nam.
Bất chấp cơn gió tuyết vẫn thổi, Kia xé gió lao đi như một mũi tên ngược chiều với cơn bão.
Tốc độ vừa đủ nhanh để giữ cho chúng tôi không bị ngã, và cũng là để giữ cho cơn bão tuyết ít ảnh hưởng đến chúng tôi nhất.
Dù không có ghế ngồi hay dây an toàn và đôi khi có hơi xóc một chút, nhưng có thể nói rằng nó giống như đang được đi du lịch bằng máy bay trên không vậy.
-Kia, thoải mái lắm.
Nghe lời khen của tôi, Kia khẽ ngoái đầu lại.
-Có phải Vine lại muốn làm chuyện gì đó với Kia lúc này không?
-Ý anh không phải thế....
Sao lúc nào chuyện cũng bị lái sang hướng đó vậy?
-Nhưng...tốc độ của Kia như vậy có hơi quá không? Kia là người nhanh và khỏe nhất trong đàn đó.
-Không, như thế này là đủ rồi. Cảm giác thoải mái lắm.
-Vậy à? Kia vui lắm.
Zerus nhìn sang tôi, vẫn với ánh mắt căng thẳng như hồi sáng.
-Vine. Ta có việc này muốn nói với anh.
-Gì đây? Đổi ý à?
-Không...lần này, hãy để ta tự đối phó với Jenna.
-Hm? Tại sao? Chẳng phải hai chúng ta cùng liên thủ thì sẽ nhanh hơn sao?
Trước cái cau mày của tôi, Zerus lắc đầu.
-Ta đã nói rồi, đây là chuyện của QUỷ tộc và của cá nhân ta. Không phải vấn đề của anh.
Raksal bên cạnh tôi đột nhiên giơ tay chen ngang.
-Nếu vậy để mình giúp Zel-chan một tay. Mình cũng là quỷ tộc mà.
-Không được.
Nhưng Zerus lắc đầu.
-Raksal. Giờ cô đã chọn Vine là chủ nhân mới. Từ giơ trở đi, cô cũng không cần can thiệp vào chuyện của Quỷ tộc nữa.
-Zel-chan, cậu nói gì vậy??
Raksal bị sốc trước câu từ chối thẳng thắn đến phũ phàng. Nhưng Zerus chẳng tỏ chút quan tâm.
-Ta không cần bất kì ai giúp. Ta sẽ tự giải quyết vấn đề bằng thực lực của mình.
-Zel-chan...
Raksal vẫn cố nói, nhưng bị tôi giơ tay cản lại.
Theo những gì tôi nghe được từ Kia, Zerus trở thành Quỷ vương là để ngăn cản cuộc chiến tranh của Quỷ tộc. Lần này cũng vậy, có lẽ cô ấy không thể đứng nhìn trước trách nhiệm của bản thân.
Vì thế, nếu tôi còn tôn trọng Zerus thì không nên can thiệp vào sứ mệnh của cô ấy.
-Được, tôi hiểu rồi. Nếu vậy, Zerus, hãy tự mình giải quyết vấn đề của cô.
-Vine-sama...
Raksal nhìn sang tôi với ánh mắt sợ hãi và bối rối. Nhưng hình như cũng hiểu tôi đang nghĩ gì, cô ấy lại im lặng.
Bên kia, Zerus quay mặt sang hướng khác, tỏ ra không quan tâm.
-Ta sẽ không cảm ơn anh đâu.
-Được, tôi biết mà.
-Mọi người, chúng ta sắp tới rồi. Jenna đang ở trên đỉnh núi gần đây...
Đột nhiên, Kia ngoảnh cổ lại lên tiếng.
-Khoan đã, Kia, có gì đó đang tới.
Theo lời nhắc của Tamara, tôi vội hướng ánh mắt nhìn về đằng trước.
Trong cơn bão tuyết mù mịt, có những đôi cánh màu trắng lớn khác đang bay ngược về hướng chúng tôi.
Chết tiệt, nhanh quá..
-Kia, mau né...
Sau mệnh lệnh của tôi, Kia vội nghiêng người né tránh.
Đám quái vật chim khổng lồ sượt qua đầu và hai bên sườn chúng tôi.
-Chết tiệt, rõ ràng là tiếp cận kiểu này không ổn.
Nhưng chưa cho chúng tôi bình tĩnh, đám chim khổng lồ kia lại quay đầu tấn công lần nữa.
-Mọi người...Làm ơn...dừng lại đi...là con, Kia đây...làm ơn dừng lại...
Qua những tiếng gọi tuyệt vọng của Kia, tôi có thể phần nào đoán ra, đây là những thành viên trong đàn của tộc Thạch điểu, đồng loại của cô ấy. Nhưng dường như chúng chẳng thèm quan tâm đến những lời đó mà chỉ điên cuồng lao vào. Có lẽ là do tất cả đều đang bị ma thuật thao túng của Jenna khống chế.
Trước đây, Tamara cũng từng một lần bị khống chế bằng lời nguyền trên thanh kiếm, do đó mọi nỗ lực lay gọi của chúng tôi đều bất lực. Tuy nhiên, giờ đám Thạch điều này không cầm thứ gì bị nguyền trên người mà là đang bị thao túng trực tiếp, do đó cần có giải pháp khác trước khi tình trạng tồi tệ hơn.
-Chúng ta bị bao vây rồi.
Zerus quay sang tôi.
Từ mọi phía, khoảng 30 con Thạch điểu to lớn xuất hiện vây quanh chúng tôi, vừa bay vừa thu hẹp vòng vây.,
Giơ một bàn tay ra, tôi thi triển ma thuật.
-[Áp lực]
Ma thuật trọng lực lập tức khiến hai con gần nhất bị đè xuống dưới.
Nghĩ rằng đã tìm được ra phương án đánh trả, tôi định thi triển tiếp, nhưng Zerus tóm cổ tay tôi lại.
-Đừng, họ chỉ đang bị thao túng, đừng làm đau họ.
-Đừng đùa, nếu không làm thế, chúng ta sẽ là kẻ bị thương đấy,
Tôi biết chuyện đó chứ, nhưng cách duy nhất để bảo vệ những người đằng sau tôi chỉ có thể là chiến đấu.
Zerus hình như cũng biết, nhưng vẫn cố giữ tay tôi lại với giọng như đang cầu xin.
-Đừng...tôi xin anh...xin anh...Họ không có tội. Đừng làm thuộc hạ của tôi bị tổn thương.
-Tch....
Thật khó để tôi có thể tiếp tục mạnh tay trước những lời cầu xin đó.
-Được rồi, nhưng cô định làm thế nào để qua được chỗ này nếu không đánh nhau với chúng?
Nhận được câu hỏi với sự bực tức của tôi, Zerus quay sang Kia.
-Kia, cô có thể bay hết tốc lực không?
-Hết tốc lực? Có thể, nhưng nếu Kia bay hết tốc độ, có thể Zerus-sama và mọi người sẽ bị rơi xuống mất.
Đúng như Kia nói, chúng tôi khó mà trụ vững được trên lưng cô ấy nếu bay hết tốc lực.
Đột nhiên, một ý tưởng bật ra trong đầu tôi.
-Tamara, kéo dài áo choàng của cô ra dài nhất có thể, chúng ta sẽ buộc mình vào cơ thể của Kia. Mau lên.
-Eh...ừm.
Có hơi bối rối trước chỉ dẫn của tôi, nhưng Tamara cũng bắt đầu sử dụng chiếc áo choàng của mình, trùm cả lên người chúng tôi và cố định lại ở phía trước như một cái dây an toàn.
-Kia, làm đi.
Ngay sau khi tôi ra mệnh, cảm giác áp lực gió khủng khiếp lập tức ập đến.
Cảm giác giống như tôi có thể bị thổi bay bất kì lúc nào, nhưng nhờ chiếc áo choàng của Tamara mà cả nhóm vẫn an toàn.
Sau khi đã quen với áp lực gió và nhìn được xung quanh, tôi thấy đám chim khổng lồ đã bị bỏ khá xa. Dù chúng vẫn cố đuổi theo, nhưng tốc độ của Kia ngày càng lớn khiến khoảng cách cứ bị nới rộng dần rồi cuối cùng biến mất vào trong cơn bão.
-Vine-sama quả là người nhanh trí. Làm sao anh có thể nghĩ ra cách sử dụng áo choàng của Tamara như vậy?
-Chuyện đó không có gì to tát đâu. Quan trọng hơn, Kia, chúng ta sắp tới nơi chưa vậy?
Tôi đáp lại sự ngưỡng mộ của Raksal với một chút khó chịu.
-Là đỉnh núi đó. Chúng ta sẽ đáp xuống, mọi người hãy chuẩn bị đi.
Ngay lúc Kia vừa dứt câu, từ phía dưới, tôi thấy một quả cầu lửa khổng lồ đang bay thẳng lên hướng về phía mình.
-[Băng khiên]!!
Phản xạ của một cựu game thủ khiến tôi lập tức giơ tay ra kích hoạt ma thuật phòng thủ Băng hệ. Quả cầu lửa khổng lồ còn lớn hơn cả cơ thể Kia va chạm với tấm khiên băng của tôi và phát nổ giữa không trung.
Giữa lúc hơi nước vẫn còn mù mịt, tôi hét lớn.
-Kia, hạ cánh. Mau!!
-Eh? Cái gì? Ngay bây giờ sao?
-Chúng ta đang bị tấn công từ bên dưới, mau hạ cánh, tranh thủ lúc đối phương đang mất tầm nhìn.
Kia có chút bối rối, nhưng dường như nhận ra sự khẩn cấp từ thái độ của tôi, cô nàng cắm đầu lao thẳng xuống.
Vừa hạ xuống, tôi bảo Tamara tháo cái dây an toàn và nhảy xuống quan sát xung quanh.
-Ở bên kia.
Nhìn về hướng tay chỉ của Kia, tôi thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ.
Trận bão tuyết gào rít nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, bầu trời xám xịt bỗng chốc trong veo, gió cũng ngừng hẳn lại. Ở ngay bên cạnh, cách chúng tôi chỉ vài chục mét, một cô gái đang đứng sẵn ở đó từ bao giờ.
-Phản xạ của ngươi khá đó. Dù chỉ là một con người.
Nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta nở một nụ cười lạnh lẽo.