Khi toàn bộ chiến hạm bay đã trở lại thị trấn ven biển, Shinfa và Gaspar đã chờ sẵn ở đó để đón chúng tôi với những nụ cười tươi nhất.
Họ cũng nói rằng bữa tiệc mừng chiến thắng đã sẵn sàng, vì thế ngay lập tức cả đám quyết định sẽ nhập tiệc luôn cho nóng.
Bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại khán phòng lớn nhất trong thị trấn.
Dù nhỏ hơn nhiều so với lâu đài ở Kinh đô của Northmore, nhưng với việc chỉ có vài người ở Vương quốc tham dự và những người lính đã tham gia cũng đều được sắp xếp ở bên ngoài, nên tôi cũng không cảm thấy ngột ngạt cho lắm.
Gaspar nhìn có vẻ rất vui, ông ấy liên tục nâng ly chúc mừng và bắt chuyện với tôi.
-Vine-dono. Lần này nghe nói cậu không chỉ cứu được cả Raksal-dono mà còn cứu cả thế giới…
-Cứu thế giới à…Tôi thì không cảm thấy rằng nó giống như thế.
Đúng là thế giới này đã rơi vào tình trạng nguy cấp, nhưng tất cả những gì tôi làm được chỉ là cứu được Raksal, Zerus và Raksal kia.
Với lại một mình tôi chắc cũng chẳng thể làm gì nếu không có sự giúp sức của Noisette và Rizir.
Cảm giác thật kì lạ khi mấy chuyện ích kỉ tôi đã làm lại được tung hô như chiến công lừng lẫy.
Tuy nhiên, Gaspar dường như lại xem mấy lời của tôi giống như đang tỏ ra khiêm tốn.
-Quả nhiên Vine-dono vẫn là một người khiêm tốn. Dù chưa bắt đầu, nhưng hi vọng rằng chiến công này sẽ được đưa vào tập hai của cuốn sách để lưu truyền lại cho hậu thế về sự tuyệt vời của Nhà vua Vine.
-Dừng ngay vụ đó lại đi.
Tôi không muốn hình ảnh của mình tiếp tục xấu đi trong ánh mắt người dân Northmore đâu.
Nghe tôi kiên quyết từ chối, Gaspar thoáng tỏ ra chút thất vọng. Nhưng điều đáng chú ý hơn là một người thứ ba đột nhiên nhảy vào cuộc trò chuyện, đó là Miyu.
-Khoan đã, Vua-san. Tình hình đã yên lại rồi đó. Ông nhớ thực hiện những gì đã hứa đấy.
-À…vâng…tôi nhất định sẽ giới thiệu cho quý cô đây những gia tộc quyền lực nhất của đất nước. Lời hứa với một người bạn của Vine-dono và còn là người của gia tộc Nuage nữa thì sao tôi có thể bỏ qua được.
-Yatta, cảm ơn ông nhiều lắm, Vua-san.
Tôi tròn mắt nhìn Miyu, người đang tỏ ra vô cùng sung sướng đến mức hú lên, có chút kinh ngạc và nể phục.
-Cô đã giao kèo gì với Gaspar vậy?
-Ehehehe, còn chuyện gì được nữa. Tất cả là để bảo đảm tương lai bình yên của gia đình mình. Mình phải về sớm để báo cho cha và mẹ cùng mừng với được.
Sau khi cười toe toét với tôi, Miyu hướng về phía Noisette, người đang chăm chỉ “diệt mồi” phía trước rồi nói với tôi.
-Tất nhiên, Noi-chan cũng sẽ về với mình. Nếu cô ấy không có mặt, sợ rằng cha mẹ sẽ lo lắng lắm.
-Cha mẹ của ta đã chết lâu rồi…maa, cũng không còn cách nào khác. Ta cũng muốn có thời gian để triển khai những ý tưởng mình đã chưa kịp thực hiện trước khi chết. Thật tệ khi bỏ lỡ cơ hội thứ hai này.
Rồi cứ thế, hai “chị em”…hay tôi nên gọi là hai “cụ cháu” nhỉ? Dắt nhau ra về.
(Cha mẹ à…)
Nhân nói về việc ấy, dù chưa từng nghĩ về nó, nhưng tôi cũng muốn tự hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ, những người đã sinh thành ra tôi, để rồi cũng vì điều ấy mà bị đày khỏi làng.
Nếu có thể gặp lại, tôi muốn cho họ thấy rằng mình đã lớn lên an toàn và khỏe mạnh như thế nào.
Tất nhiên, việc tìm kiếm họ giữa thế giới rộng lớn này không hề dễ dàng gì. Nhưng nếu hỏi Ena, hẳn là cô ấy sẽ biết họ đang ở đâu.
Tôi đi tìm Ena với một chút hi vọng về tin tức có ích.
-Ehehehe…..hic….lần này phải cảm ơn Vine-san rồi…Nhờ anh cả đó…hic…Vine-san…
-Ah…tôi là Tamara đây….Ena-san…Làm ơn đừng dựa vào người tôi, nguy hiểm lắm.
-Mm…haa….Tama-chan…Kia cũng muốn nữa….Kia sẽ không chịu thua dù đó là thần đâu…
-Sao Kia-chan cũng bám lấy chị nữa vậy. Nóng quá…ai đó, giúp với…
Giáo viên của tôi đang gặp nạn vì bị một vị thần say xỉn bên trái và cô nàng quái vật chim cũng xỉn quắc cần câu bên phải ôm chặt.
Lặng lẽ đảo mắt đi khỏi cảnh tượng đó, tôi đồng thời ném luôn cái kì vọng vô lý kia vào thùng rác. Hi vọng được gì ở thím nữ thần vô dụng thậm chí còn chẳng biết tự kiềm chế mình trên bàn rượu này đây…
Ở hướng nhìn mới, tôi chợt thấy những tia sét xoẹt xoẹt từ đôi mắt của Zerus và Rizir/
Nhìn vào khuôn mặt đỏ gay của cả hai cô nàng, tôi có thể phần nào đoán được ra lý do cho việc này.
-Aaahhh…Không phải Rizir đã nói nhiều lần rằng Rizir trưởng thành hơn Zerus sao? Sao cô lại cứng đầu như thế chứ? Đã vậy, Rizir sẽ chứng minh cho mà xem….
-Fufufu, chỉ giỏi nói thôi. Nếu cô đã thách thức ta thì hãy chờ đó. Oi, Surana, mang thêm rượu ra đây coi!!!
Một tình huống dễ hiểu giữa hai quỷ vương.
Chiếc ly thủy tinh trong tay cả hai chứa đầy thứ chất lỏng sang trọng màu hổ phách, đằng sau lưng họ là hai chị em Succubus và Surana đang liên tục phải rót rượu.
Nhìn nhỏ nhắn, xinh xắn vậy thôi, nhưng cả hai đều nhiều tuổi hơn tôi rất nhiều, vì thế chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nhưng sự khó chịu khi chứng kiến cảnh hai cô bé thách nhau uống rượu thì cũng không ít chút nào.
-Thật là kì quặc…
Tôi lẩm bẩm, nhưng đồng thời cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
Raksal cuối cùng đã trở lại bình thường, chúng tôi đồng thời cũng giúp cho “Người kia” không phải tan biến. Đó là kết quả tuyệt vời nhất có thể sau tất cả những gì đã xảy ra. Vì thế tôi đoán là mình có thể tự cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong lúc đang nghĩ linh tinh, chợt có một bàn tay vỗ vào vai tôi.
-Vine-san. Em có chuyện muốn nói với anh.
Đó là “Người kia”, tôi có thể dễ dàng đoán được mà không cần quay đầu lại.
Thay vì đáp lời cô ấy, tôi nắm lấy bàn tay kia và khẽ mỉm cười.
-Được thôi. Em muốn đi dạo chút chứ?
Nói rồi, không đợi cô ấy gật đầu, tôi kéo luôn Raksal ra ngoài hành lang vắng người.
Sau một khoảng ngắn đi bộ trong hành lang tối, chúng tôi dừng lại bên một khung cửa sổ.
Đêm nay trăng sáng và không một gợn mây, do đó tôi có thể thấy rõ gương mặt của Raksal.
-Anh đã muốn hỏi em chuyện này từ sớm, nhưng có nhiều việc xảy ra quá nên….em thực sự cảm thấy ổn khi có cô ấy bên trong chứ?
Thực ra tôi đã lo lắng điều đó suốt cả bữa tiệc.
Ngay sau khi hợp nhất, Raksal dường như liên tục hoán đổi với “Người kia”, dù việc đó vô hại, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo khi nghĩ đến việc đó.
-Anh đừng lo…Ah, ý em là, có lẽ em đã quen với việc đó rồi.
Tôi đã hỏi lại Ena để xác nhận chắc chắn xem việc hợp nhất giữa hai Raksal có thể gây ra tác dụng phụ nào không.
Câu trả lời là không trừ khi “Người kia” tách ra khỏi cô ấy lần nữa. Nhưng để cho chắc ăn, tôi vẫn sẽ hỏi lại chính Raksal.
Tất nhiên, việc chúng tôi chấp nhận tìm cách cứu “Người kia” sẽ mang theo nguy cơ xảy ra một lỗi khác thêm lần nữa. Vì thế đây chắc chắn là một sự ưu ái đặc biệt và mạo hiểm của một vị thần quản trị như Ena.
Tuy nhiên, nói theo hướng khác, đây có thể xem như lời xin lỗi của cô ấy khi để tất cả những chuyện này xảy ra.
-Vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu trong tương lai có vấn đề gì xảy ra, em phải nói ngay với anh đó. Mà phải rồi, hình như em có gì đó muốn nói với anh đúng không?
Tôi đã kéo cô ấy ra đây vì Raksal kia hình như có gì đó muốn nói.
Cô ấy nhìn vào tôi bằng đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng dịu dàng của mặt trăng một lát rồi lên tiếng.
-Vine-sama…Em rất hạnh phúc vì đã gặp được anh.
-Sao đột nhiên em lại nói thế vậy?
-Từ lần đầu gặp gỡ, em đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã trao hết mọi thứ cho anh. Sau đó, trong suốt thời gian chúng ta đi cùng nhau, anh đã nhiều lần chứng tỏ mình là vị chủ nhân lý tưởng mà em luôn tìm kiếm. Lần này, anh còn cứu mạng cả em và bản thể khác của em. Tất cả những điều ấy, ngoài Vine-sama, không ai có thể làm được.
Tôi không phải là người đã làm mọi thứ, nhưng việc tôi muốn cứu Raksal là thật.
Raksal nắm chặt bàn tay vẫn còn đang đan với tôi và mỉm cười.
-Quyết định theo anh có lẽ là lựa chọn tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Em sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã lựa chọn nó. Và hơn tất cả, em sẽ mãi mãi…mãi mãi đi theo anh…
Một nụ cười nhẹ nhàng như lông vũ.
Rồi đôi môi màu anh đào kia tìm đến môi tôi.
Không chỉ là cảm giác mềm mại của bờ môi, đó còn là sự ấm áp của trái tim, từng nhịp đập thổn thức, mùi thơm nhẹ nhàng, tất cả đều minh chứng rằng Raksal đang ở ngay đây, ngay trước mặt tôi và đang vô cùng hạnh phúc.
-Um…
Sau một nụ hôn thật sâu, Raksal dường như giờ mới nhận ra mình chủ động hơi quá mức, cô ấy bắt đầu đỏ bừng mặt.
Biểu cảm dễ thương đó vô thức khiến tôi muốn kéo cô ấy vào lòng.
-Kua…Vine-sama, anh không cần ôm em chặt vậy đâu.
-Anh lo cho em lắm, ngay cả khi em rời xa anh dù chỉ một chút.
-Fufufu…Em vui lắm. Nhưng xin hãy an tâm…nhất định em sẽ không bao giờ rời xa Vine-sama nữa. Em và cả cô ấy nữa, tình yêu của chúng em, sẽ mãi mãi chỉ thuộc về anh. Chúng em sẽ mãi mãi ở bên anh, dù là ở nơi nào đi nữa.
Lần này, là tôi chủ động hôn Raksal đang mỉm cười hạnh phúc, lòng tự thề rằng sẽ không bao giờ buông tay cô ấy thêm lần nào nữa.
-Um….xấu hổ thật đấy. Nhưng em cũng hạnh phúc lắm. Chúng ta hãy mãi mãi như vậy nhé.
Rồi Raksal nhìn tôi.
-Em yêu anh. Yêu anh từ tận đáy lòng. Vine-sama….