Đám Rồng khải huyền cùng nhau lao tới trong khi há miệng để tập trung hơi thở khủng khiếp nhằm tấn công tôi.
Vì còn chưa biết sẽ có chuyện gì sắp xảy ra nên tôi sẽ giải quyết chúng càng nhanh và càng đỡ tốn sức càng tốt.
-Đã vậy thì…
Tôi sử dụng ma thuật trọng lực lên thanh kiếm rồi vung nó lên.
Một cơn lốc khủng khiếp được tạo ra từ trọng lực, xoay tròn với tốc độ cao và có thể nuốt trọn cũng như nghiền nát mọi thứ không thể thoát ra.
Lĩnh trọn ma thuật siêu lớn của tôi, bốn con khải huyền long cuối cùng bị hút vào trong, va chạm vào nhau trong những tiếng gào rú khủng khiếp.
Không dừng ở đó, một lượng lớn nước biển cũng bị cơn lốc cuốn lên nhanh chóng nhấn chìm lũ quái vật.
Không ngơi tay, tôi lại nâng kiếm lên, sử dụng tiếp một ma thuật hệ lửa.
-Ăn thử cái này xem….Hỏa nhiệt kiếm!!
Thêm một quầng hào quang từ ma thuật lửa được tôi tung ra.
Nhát chém găm thẳng vào giữa quả cầu trọng lực với nhiệt lượng khổng lồ, dễ dàng khiến nước biển bị bốc hơi hết và nhấn chìm đám rồng kia vào cơn bão lửa.
Khi tôi hạ kiếm xuống, khối hỗn độn trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đám mây tro bụi rơi lả tả.
Không còn kẻ địch nào khác.
-Hết rồi sao?
Giờ có khoảng trống để bình tĩnh lại và nhìn vào thanh kiếm, tôi mới cảm thấy kinh hãi.
Ena có nói rằng “Khải huyền long có khả năng kháng mọi phép thuật ở mức cao”.
Nhưng cái tôi vừa làm là xóa sổ toàn bộ đám rồng kia bằng ma thuật của mình, điều đó có nghĩa là đòn tấn công từ thanh kiếm này hoặc không phải ma thuật, hoặc quá mạnh đến mức có thể vượt qua khả năng kháng phép của chúng.
Dù có là cách nào đi nữa thì cũng đều đáng sợ cả. Lần tới, trước khi sử dụng, có lẽ tôi sẽ phải cân nhắc kĩ hơn.
-Giờ thì…chắc là cần tín hiệu nhỉ…[Hỏa pháo]
Nhớ ra rằng phải gọi những người còn lại ngay khi dọn dẹp xong lũ quái vật, tôi giơ tay lên trời, phát động ma thuật Hỏa hệ lv1.
Một quả cầu lửa phóng ra từ bàn tay tạo ra một âm thanh phát nổ rất lớn giữa không gian.
Như cái tên, [Hỏa pháo] là ma thuật không gây sát thương, nhưng sẽ rất hữu ích trong những tình huống như thế này.
Một lát sau, Kia với Zerus và Ena trên lưng, cùng Tamara với chiếc áo choàng có thể bay đã xuất hiện.
-Vine, anh không sao chứ? Làm tốt lắm.
-Ừm, cũng mừng vì anh đã thành công. Pháo đài đang tới đúng không?
-Um, nó đang được gia tốc, sẽ mất một lúc thì mới tới được đây.
Đang nghe Zerus giải thích dở, tôi chợt nghe vài tiếng gầm gào không được thiện lành cho lắm.
Với linh cảm về chuyện không hay vẫn còn chưa kết thúc, tôi quay đầu lại phía quả cầu. Ở đó, trong vô số cái lỗ như tổ ong vừa mới mở ra bên dưới quả cầu, hàng trăm ngàn con quái vật đang tràn ra như thác lũ.
Chúng xuất hiện một cách rời rạc, lộn xộn nhưng cũng đủ chủng loại và kích cỡ. Có vài con có thể bay, số khác thì rơi xuống biển và bắt đầu bơi lại phía chúng tôi, thậm chí có cả những con không thể bơi hay bay còn chết chìm luôn dưới biển.
Trên trời, dưới biển, một cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục dần lan rộng trước mắt chúng tôi.
-Thật kinh dị…
Tôi lẩm bẩm, cảm thấy kinh tởm hơn là sợ hãi.
Trong đám quái vật đang tràn ra kia, dường như không có loại nào khủng như mấy con rồng khải huyền trước đó, nhưng nhìn vào cái cảnh tượng quái vật tràn bờ thế này thực sự cũng cần phải lo lắng.
Nếu như “Người kia” đã làm tới mức này, chắc chắn tôi phải cẩn thận hơn.
Cần phải nhanh chóng phá vỡ quả cầu kia để tìm gặp cô ấy trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.
-Đám quái dưới biển để anh lo. Zerus, em và mọi người cố gắng tránh xa mặt biển nhất có thể và đối phó với đám biết bay.
-Vine-san. Một khi có lại quyền quản trị, em sẽ khôi phục mọi thứ lại như cũ, vì thế đừng ngại ngần ra tay.
Có lẽ cũng nhận ra những gì tôi đang lo lắng, Ena lên tiếng thúc đẩy.
Nhận được sự xác nhận đó, tôi quay đầu lại, giơ mũi kiếm hướng xuống biển.
-Ta biết các ngươi không có ý muốn ngăn chặn ta. Nhưng tình huống này bắt buộc ta phải làm điều đó.
Dứt lời, tôi giải phóng ma thuật Lôi hệ cấp cao nhất mà mình có thể thông qua thanh kiếm xuống thẳng mặt biển.
Đám quái vật đang bơi hoặc dần chìm xuống biển bị một tia sét rạch ngang mặt biển, lan ra xung quanh nhờ tính dẫn điện của mặt nước giật lên liên hồi trong vài giây trước khi ngừng cử động.
Với cách này, việc xử lý đám quái dưới biển không phải quá khó.
-Còn đám đang bay thôi…
Xử lý xong một loạt quái vật dưới biển, tôi trở lại với trận chiến trên không.
Đám quái vật trên trời khá đông, có vài con cũng mạnh, nhưng tất cả đều không thể so với Rồng khải huyền.
Vung kiếm vài lần để xử lý từng đám quái vật, nhưng số lượng quá nhiều khiến tôi không thể xử lý được ngay.
Ngay lúc đó, một loạt tiếng ào ào khác lại đến từ phía đối diện.
Pháo đài Viktor phiên bản có thể bay đang lao tới ầm ầm cùng một khối lửa lớn bắn ra sau đuôi như tên lửa.
-Rizir tới rồi đây. Onii-san, mau tránh đường.
Là giọng của Rizir vang vọng.
Rất nhanh, khoảng một nửa đám quái vật biết bay còn lại chuyển mục tiêu tấn công sang pháo đài, có lẽ vì cũng nhận ra được mối đe dọa từ nó tới quả cầu kia, mặc cho việc bị chúng tôi liên tục tấn công.
Tuy nhiên, pháo đài bay thậm chí còn càng lao nhanh hơn, dù vấp phải sự ngăn cản cảm tử của đàn quái vật.
Trong những tiếng gào rú của chúng, tôi nghe thấy giọng cười khoái chí của Noisette.
-Nếu các ngươi nghĩ có thể ngăn chặn pháo đài đã nâng cấp của ta chỉ với nhiêu đây quân số thì các ngươi nhầm to rồi. Vine, chuẩn bị đi, ta sẽ phá quả cầu đó ngay. Khởi động….[Sừng xoắn ốc]!!!!
Mệnh lệnh đó kết thúc, phần mũi của pháo đài tách ra làm hai như một cánh cửa.
Một vật thể hình tam giác lấp lánh ánh bạc nhô ra từ đó rồi bắt đầu xoay nhanh dần trong những âm thanh máy móc ầm ĩ.
Nói cho dễ hình dung thì đó là một mũi khoan màu bạc khổng lồ đang được pháo đài triển khai từ bên trong.
-Đừng có tùy tiện làm bất kì điều gì cô muốn với tài sản của người khác chứ?
Dù vẫn còn bị ấn tượng, nhưng tôi cũng không quên nói ra câu đó.
Với mũi khoan khổng lồ này, đó sẽ là thứ cần thiết cuối cùng để đủ sức xuyên qua hàng phòng ngự khủng của quả cầu kia.
Trong khi tiếp tục tăng tốc, pháo đài lao thẳng đến và tông phần mũi khoan đang xoay tít vào vỏ ngoài quả cầu.
-[Đổi hướng]!!!!
Khi đã đạt đủ tốc độ, pháo đài thả rời mũi khoan còn đang xoay kia và lui ngược trở lại bằng động cơ đẩy ngược để tránh khỏi tác động của vụ va chạm.
Ngay sau khi mũi khoan đâm vào quả cầu, một loạt tiếng như thủy tinh vỡ vang lên kèm theo những vết nứt chạy lan ra xung quanh.
Rồi…một phần hàng rào vỡ tan thành bụi mịn.
-Được rồi….Giờ anh tới đây, Raksal.
Tận dụng ngay khoảnh khắc vết nứt mở ra, tôi nhảy ngay vào giữa.
Tuy nhiên, không còn thứ gì khác bên trong, tất cả những gì tôi cảm nhận được là một vùng không gian trống vắng kì lạ đang tỏa ra một lực hút khủng khiếp để kéo mình vào.
-Đó là vòng xoáy không gian đó Vine-san.
Từ trên lưng Kia, Ena hét lớn bằng tất cả sức lực.
-Bên trong đó tưởng như không có gì, nhưng nếu anh tới được trung tâm, nó sẽ đưa anh tới một địa điểm khác. Chắc chắn là “người kia” đang ở đó. Em có thể cảm nhận được…
-Được, anh hiểu rồi. Zerus, Ena, hai em cũng mau đến đi.
Tôi nhìn lên Kia và gào lớn, nhưng cả hai cô gái đều lắc đầu.
-Vẫn còn quá nhiều quái vật bên ngoài. Để bảo vệ pháo đài bay, bọn em sẽ phải ở lại đây….
-Em nghĩ rằng chỉ có Vine-san mới có thể thuyết phục và cứu vớt được “Người kia” lúc này. Nếu có mặt em, đó sẽ là một sự cản trở cho việc ấy. Vine-san…làm ơn…hãy cứu cả hai người họ.
Hiểu được ý của hai người họ, tôi nhanh chóng đáp lại.
-Được rồi. Cứ để mọi thứ cho anh.
Tôi lên tiếng chấp nhận trách nhiệm mà mình được giao phó.
Với quyết tâm đó, tôi nhảy vào vòng xoáy không gian.
Ngay trước khi không còn chút cảm nhận nào về xung quanh, tôi nghe thấy tiếng Zerus vang vọng.
-Em xin lỗi…lần này phải nhờ cả vào anh, Vine. Em sẽ cho anh mượn sức mạnh của mình. Hãy cứu lấy cả hai người ấy….
=============
Khi lấy lại được nhận thức, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi hóa ra lại khá quen thuộc.
Đó là ngay giữa căn phòng ngai vàng của một lâu đài hùng vĩ.
Tôi đi theo những gì mình vô thức nhớ được khi lần đầu tới đây để chinh phục Zerus.
Điều duy nhất khác biệt so với kí ức của tôi là người đang ngồi trên ngai vàng.
-Ngươi đến rồi sao? Con người.
Một âm thanh lạnh lùng vô cảm vang lên giữa căn phòng rộng lớn. Ở trung tâm của căn phòng là Raksal “khác” đang ngồi đó.
Cô ấy từ từ đứng dậy khi nhìn thấy tôi.
Nhún vai, tôi mỉm cười.
-Nói sao nhỉ? NHìn em ngồi đó hợp hơn Zerus rất nhiều đấy.
-Ngươi không cảm thấy tự xấu hổ khi nói ra điều đó sao?
-Không hề. Cảm giác duy nhất có lẽ chỉ là một chút bất lịch sự khi để em phải đợi như vậy.
-Ta không đợi ngươi. Nhưng ngay cả khi ta có đợi hay không, việc ngươi tới đây cũng sẽ chỉ dẫn đến cái chết mà thôi.
-Thế sao? Anh lại không quan tâm đến nó lắm.
Tôi thẳng thừng tuyên bố rồi giơ thanh kiếm chĩa về phía “Người kia” đang tỏa ra sát khí kinh hoàng.
-Anh tới đây là để cứu Raksal và cả em nữa. Dù em có từ chối thì cũng vô hiệu mà thôi. Hãy chuẩn bị để được cứu rỗi đi!!!