Ninh Tuyết không màn đến bất kì chuyện gì nữa mà cứ thế đồng ý với tất cả mọi thứ tướng quân yêu cầu cứ vậy mà gật đầu trong vô điều kiện miệng khẽ gọi:
- Phụ… thân.
Ninh Tuyết vẫn tiếp tục khóc lóc van xin nói:
- Phụ thân… Tuyết Nhi xin người… đừng bỏ lại con và mẫu thân như vậy… người đừng dùng cách này để trừng phạt con, con biết lỗi rồi, con đã biết mình sai rồi… đáng lẽ ngày trước con nên hiểu chuyện hơn… con không nên ngỗ nghịch như vậy… không nên khiến người phải lo lắng nhiều đến như vậy…
Tướng quân đau lòng mà đưa tay khẽ xoa xoa đầu vỗ về Ninh Tuyết nói:
- Không phải… không phải như vậy…
Ninh Tuyết lúc này lòng vô cùng day dứt mà dập đầu xuống giường không ngừng nói:
- Tuyết Nhi biết lỗi rồi, Tuyết Nhi thực sự biết lỗi rồi, là con đã hiểu lầm người… phụ thân xin người hãy tha lỗi cho con… xin người đừng bỏ con lại một mình… xin người hãy cho con một cơ hội để chuộc lỗi được không… hãy cho con một lần được hiếu thảo với người… con xin người…
Tướng quân nước mắt lăn dài trên xuống gối liên tục lắc đầu nói:
- Tuyết Nhi ngoan, con không có lỗi gì cả… tất cả là do ta… là ta không làm tròn trách nhiệm của một kẻ làm phụ thân… là ta khiến con phải lớn lên trong sự tủi thân và mất mát như vậy… là ta không tốt… không liên quan đến con…
Ninh Tuyết lắc đầu như điên loạn mà nói:
- Không phải… người đã làm rất tốt rồi… vấn để nằm ở con thôi… nếu như… nếu như con không dễ dàng tin người, không để người khác lợi dụng, nếu như con có thể sớm trưởng thành hơn… có thể cùng người san sẻ bớt gánh nặng thì tốt biết mấy… tất cả đều là do con… là con không tốt… mọi chuyện sẽ không đi đến kết cục như ngày hôm nay…
Tướng quân lòng nặng trĩu, hàng ngàn vạn lời muốn nhưng không tài nào có thể giải bày hết, tướng quân trầm tư nhìn Ninh Tuyết đang tuyệt vọng khóc lóc không ngừng, lòng như tan nát, tướng quân chỉ khẽ nói:
- Tất cả mọi chuyện đều là quyết định của một mình ta… không liên quan đến ai cả… con đừng trách cứ bất kì ai cả… bao gồm cả con… Tuyết Nhi à…
Nói đến đây trong đầu Hạ tướng quân bỗng xuất hiện một loạt hình ảnh của Ninh Tuyết ngày được sinh ra, cả bầu trời lúc đó đều là tuyết đang rơi, tướng quân còn nhớ rất rõ ngày đó, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẻo nhưng tướng quân vẫn cảm nhận được hơi ấm phát ra từ bàn tay nhỏ bé của Ninh Tuyết khi nắm chặt lấy ngón tay to lớn của tướng quân, nụ cười vô tư ấy như liều thuốc bổ xoa dịu tinh thần của tướng quân.
Nghĩ đến nụ cười ấy tướng quân cũng bất giác mà nhoẻn miệng cười rồi lại nhớ đến những ký ức khác ngày bé của Ninh Tuyết, những ngày còn nhỏ Ninh Tuyết rất thích đeo bám tướng quân, mỗi lần hồi phủ là cứ ôm chặt tướng quân không rời bất kể ngày đêm, nhớ đến giọng nói trong trẻo:
- Phụ thân… ôm ôm… phụ thân thơm thơm… phụ thân… bồng con… phụ thân à…
Từng câu từng chữ ấy vẫn đọng mãi trong lòng của tướng quân, dù trải qua bao lâu thì đoạn ký ức ấy vẫn in rõ trong tiềm thức của tướng quân, câu chuyện cứ như vừa chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi, tướng quân hướng mắt nhìn Ninh Tuyết lúc này rồi thầm nghĩ:
- Thời gian trôi qua nhanh quá… chưa gì mà con đã lớn đến như vậy rồi… ta còn chưa kịp làm gì cả… còn chưa kịp thương yêu con… chưa kịp chiều chuộng con nữa mà…
Tình cảm của hai người họ dành cho nhau vẫn luôn sâu lắng như vậy nhưng chỉ vì sau này Ninh Tuyết dần lớn cũng dần nhận thức được nhiều chuyện hơn, số ngày tướng quân thường xuyên bỏ rơi cả hai ở phủ rồi đến những lần thất hứa, cộng thêm tướng quân không ngừng áp đặt ngăn cấm những sở thích của Ninh Tuyết dần đến bất đồng nên khoảng cách giữa hai người bắt đầu lớn dần.
Tướng quân ho sặc sụa vài tiếng, nôn ra máu, Ninh Tuyết hoảng loạn mà đưa tay lau đi, miệng không ngừng gọi:
- Phụ thân à…
Tướng quân hướng mắt nhìn dáng vẻ sợ sệt của Ninh Tuyết lần cuối, cố gắng khắc ghi gương mặt ấy lần cuối, tướng quân nhoẻn cười thì thầm nói:
- Tuyết Nhi… ta xin lỗi vì… đã không thể tiếp tục bên cạnh con… chờ con trưởng thành… chờ con thành gia lập thất… chờ ngày tiểu tôn ra đời… ta… ta không chờ được nữa rồi…
Ninh Tuyết lắc lắc đầu khóc trong tuyệt vọng, khóe mắt tướng quân rưng rưng nói tiếp:
- Nhưng... không sao… dù mai này ta có ở đâu… con cũng hãy tin rằng… ta vẫn luôn dõi theo và bảo vệ con và mẫu thân.
Hơi thở của tướng quân càng lúc càng yếu dần đi, tướng quân ngước đầu nhìn lên trần rồi khẽ nói:
- Cả đời… Hạ Thiểm ta... trên không thẹn với trời… dưới không lỗi với người... đời này như vậy… là ta đã… mãn nguyện… mãn... nguyện… rồi…
Vừa dứt lời, bàn tay tướng quân rơi xuống tuột khỏi bàn tay của Ninh Tuyết, lần này Ninh Tuyết không còn kịp đỡ lấy bàn tay quan trọng ấy nữa, bàn tay của tướng quân rơi thẳng xuống giường, Ninh Tuyết như chết lặng, tim ngừng một giây, hơi thở cũng ngừng lại, hai hàng nước mắt cuối cùng cứ thế mà ngưng đọng trên gò má, không đợi thêm nữa, một tiếng khóc nức nở vang khắp phòng, Ninh Tuyết điên cuồng ôm lấy thi thể của tướng quân rồi điên cuồng gào thét gọi:
- Phụ thân… phụ thân... người không được chết... phụ thân... người đừng chết mà…
Nghe thấy tiếng thét của Ninh Tuyết mọi người bên ngoài đều hiểu là tướng quân đã ra đi mãi mãi, tất cả đều đồng loạt hành lễ dập đầu đưa tiễn tướng quân, Dương tướng quân cúi đầu, nước mắt khẽ rơi nói:
- Hạ huynh, xin huynh hãy an nghĩ, mọi việc còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ thay huynh chăm sóc tốt cho tẩu tẩu cùng Ninh Tuyết, ta xin hứa.
Tiểu Hương khóc cạn nước mắt dập đầu tiễn biệt tướng quân, lòng thầm nghĩ:
- Lão gia Tiểu Hương xin tiễn biệt người… người ở nơi xa nhất định phải phù hộ phu nhân cùng cô nương…
Ninh Tuyết đứng bật dậy không người lay người của tướng quân thét lớn:
- Phụ thân… người tỉnh lại đi… người không thể bỏ rơi con như vậy được…
Lay mãi lay mãi tướng quân vẫn nằm im bất động, Ninh Tuyết tuyệt vọng mà gục đầu xuống giường, cảm giác ăn năn hối hận bao trùm lấy Ninh Tuyết, không ngừng đổ lỗi, luôn miệng trách mắng bản thân:
- Tại sao… tại sao cơ chứ… sao mình cứ nhất định phải cố chấp như vậy… tại sao không thể ngoan ngoãn hơn… tại sao không thể hiếu thảo với phụ thân hơn… tại sao không thể trưởng thành sớm hơn… tại sao… tại sao?
Ninh Tuyết ôm chằm lấy thi thể của tướng quân, khẽ tựa đầu vào lòng ngực của tướng quân, giây phút này Ninh Tuyết chẳng còn nghe được nhịp tim của tướng quân nữa, thân xác bất động đang dần mất đi hơi ấm, giờ phút này Ninh Tuyết thân tâm hao tổn không còn đủ sức để càn náo nữa rồi mà chỉ còn có thể bất lực mà gục ngã vào lòng của tướng quân, trong đầu vẫn thầm nghĩ:
- Phụ thân à… đúng là con đã làm rất nhiều điều trái ý người, khiến người thất vọng nhưng… nhưng có một điều không thể nào chối cãi được… đó là con rất… rất… rất là yêu thương người… con xin lỗi… xin lỗi vì đã không thể ở cạnh bầu bạn với người nhiều hơn … xin lỗi vì đã không thể thành thật nói ra những lời nói trong lòng mình… xin lỗi vì đã không thể hoàn thành trách nhiệm mà một nữ nhi nên làm… con xin lỗi vì đã không thể khiến người tự hào về con…
Chẳng còn bàn tay dịu dàng nào ôm chằm vỗ về mình nữa, những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, Ninh Tuyết từ từ thiếp đi trong sự kiệt sức nghĩ:
- Phụ thân à… Tuyết Nhi xin lỗi… xin người hãy tha lỗi cho con… tha lỗi cho sự hối hận muộn màn này của con…
Tất cả hình ảnh trước mắt của Ninh Tuyết dần mờ nhạt đi, gương mặt của tướng quân ngay trước mắt mình cũng dần biến mất, trong tiềm thức của mình, Ninh Tuyết vẫn cố gắng nói những lời trăn trối cuối cùng với tướng quân:
- Phụ thân à… nếu có kiếp sau… xin người lần nữa hãy là phụ thân của con… con nhất định… nhất định sẽ trả lại tất cả cho người… nhất định sẽ một mực ngoan ngoãn hiếu thảo với người…