Trong căn phòng đầy mùi ái dục, Giang Ngữ Hân vẫn bị Lãnh Mạc liên tục hành hạ, bản thân của cô cũng không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết ở bên dưới hắn ta, cô chẳng phải là một sát thủ mạnh mẽ, kiêu ngạo mà chỉ là một con rối. Hai tay vẫn theo quán tính vòng qua cổ của Lãnh Mạc, hai mắt Ngữ Hân nhắm nghiền lại, mái tóc xoăn dài theo mồ hôi bết lại, vén tóc qua một bên, để lộ chiếc khuyên tai tròn bản lớn, vẻ mặt Ngữ Hân xinh đẹp, ma mị hút hồn người đàn ông đang ở trên ngắm nhìn cô.
“Tôi mệt…rồi..đừng làm nữa” Ngữ Hân nhíu mày, cơ thể nảy lên theo từng nhịp “dừng…dừng lại đi”
“Để tôi ra thêm lần nữa, sẽ tha cho em” Lãnh Mạc vuốt tóc Ngữ Hân, bên dưới không ngừng luật động khiến cô rên lên từng tiếng nghe thật mị hoặc, hắn ta cười đắc ý, nhếch môi “biểu hiện của em rất tốt”
“Im đi” cô cáu gắt, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự điên khùng của bản thân mình lúc này, tại sao cô có thể dễ giải như vậy chứ, suốt từ sáng đến giờ Lãnh Mạc luôn hành hạ thân thể của cô, tinh dịch của hắn không biết đã vào trong cơ thể của cô không biết bao nhiêu lần, vậy mà…cô không phản kháng khi hắn đề nghị cùng cô một lần nữa. Dù sao đi nữa Lãnh Mạc cũng đã bắn ra nhiều lần rồi, một lần nữa cũng chả nghĩa lý gì “anh nói…sẽ thả tôi…và ông cậu, điều…kiện đó…chưa bị hủy chứ” giọng Ngữ Hân ngập ngừng
“Còn tùy, em hầu hạ tôi cho tốt” Lãnh Mạc cười quỷ quyệt, hắn ta đổi tư thế cho Ngữ Hân lên trên “làm đi, điều kiện sẽ không bị hủy” hắn để cô ngồi lên vật nam tính của mình, gác đầu lên hai tay, ngắm nhìn Ngữ Hân đang loay hoay “nhanh lên, tôi không kiên nhẫn đợi em”
Chết tiệt, Lãnh Mạc suốt đời Giang Ngữ Hân này căm thù nhất chính là anh.
Ngữ Hân gạt bỏ suy nghĩ, cô mím môi làm theo sự chỉ dẫn của hắn “đau..đau…quá”
“Từ từ sẽ hết đau” Lãnh Mạc đỡ lấy lưng Ngữ Hân, hắn giữ nguyên tư thế, ngồi dậy quấn lấy môi cô, Ngữ Hân choàng tay ôm cổ Lãnh Mạc, cô bị hắn làm cho chết đi sống lại nhiều lần, bụng dưới của cô căng cứng, chứa một vật không thuộc về mình quả thực khó chịu khôn siết “anh…anh sắp..ra chưa, tôi chịu hết nổi rồi” Ngữ Hân ngước đầu lên trần nhà, vẻ mặt thống khổ tột độ.
Bên ngoài căn phòng, ông cậu cứ xoay xoay chìa khóa, lẩm bẩm một mình “sao mãi mà không mở được nhỉ, đứng đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi” khi ông cậu định bỏ cuộc bước xuống cầu thang, bỗng dưng cửa lại mở ra.
Vừa bước vào phòng, cảnh tượng hùng hồn đập ngay vào mắt ông, cặp nam nữ đang dính sát vào nhau ở trên giường, quần áo rách tả tơi bị quăng dưới đất, nhất là cháu gái cưng của ông Giang Ngữ Hân đang cùng lão đại Hắc Long ân ái, nhìn vẻ mặt của nó cũng không có gì gọi là ép uổng. Ông cậu há hốc mồm, một tay che mắt, một tay bịt miệng. Rồi lấy dũng khí đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, chạy một mạch xuống nhà dưới.
“Trời ơi, tôi vừa thấy cảnh gì thế này, Ngữ Hân nó…nó đang…làm…” Tiểu Thúy đi ngang, thấy ông cậu mặt đỏ ửng, miệng nói lẩm bẩm gì đó, cô bé ngơ ngác hỏi “ông cậu bị sao vậy ạ?”
Ông cậu giật mình, quay lại, miệng lắp ba lắp bắp “lão đại và Ngữ Hân đang…đang…”
Tiểu Thúy gãi đầu “đang gì?” Ông cậu lắc đầu chạy đi đâu mất “không…không có gì, Ngữ Hân đang…đang bận học bài…tốt nhất con đừng lên…phòng…làm phiền nó”
Tiểu Thúy lại càng không hiểu hơn, nhìn ông cậu như vậy quả là rất lạ, cô bé khẽ lắc đầu “ông cậu bị trúng tà rồi sao?”
…..
Ngữ Hân nằm úp lên người Lãnh Mạc, sau trận kích tình lúc nãy, chân tay cô như muồn rụng rời, ngay cả nhấc thân mình lên cũng không nổi. Đầu cô nằm trên ngực hắn, tóc xỏa rũ rượi, Lãnh Mạc không chịu yên thân mà bàn tay lướt nhẹ trên hình xăm ở lưng cô “Lãnh Mạc, rút con quái vật của anh ra đi” Ngữ Hân khẽ nhắm mắt, hơi thở đều dần, chỉ là chưa thể cử động tay chân được “trướng quá”
“Em nằm yên đi” Lãnh Mạc lạnh lùng, Ngữ Hân bức xúc ngước mặt lên “tôi khó chịu, anh hiểu không, anh hành hạ tôi suốt bốn tiếng đồng hồ hơn rồi, chiều nay tôi còn phải đi học nữa”
“Sẽ có người chở em đi” hắn nói xong, tay cầm đồ điều khiển bấm nút chuyển bức màn sang màu tối che đi ánh sáng mặt trời bên ngoài, ôm chặt lưng Ngữ Hân “ngủ đi” chẳng mấy chốc không gian căn phòng mát hơn hẳn, cứ như là đã chín giờ tối.
Ngữ Hân cười khổ.
Ngủ, ngủ sao, hắn ta kêu mình ngủ trong tư thế này làm sao mình có thể ngủ được, trời ơi, khó chịu quá “Lãnh Mạc, anh ở bên trong người tôi, tôi không ngủ được” Ngữ Hân vỗ vỗ vào mặt hắn ta, Lãnh Mạc vẫn không chịu mở mắt, bàn tay ôm cứng nhắc Ngữ Hân, như một lời cảnh cáo không cho cô được phép di chuyển “nằm yên đi”
“Nhưng mà…”
“Điều kiện của em”
“Được rồi” Ngữ Hân bị Lãnh Mạc uy hiếp, dù cho cô có muốn đẩy hắn ra nhưng cũng cắn răng chịu đựng. Cơ thể quá mệt mỏi, lại khung cảnh mát mẻ, tối tối như lúc này quả thực rất nhanh, Ngữ Hân cũng đã thiếp đi từ lúc nào không biết. Thấy cô đã ngủ say, Lãnh Mạc nhếch môi, vuốt nhẹ tấm lưng trần của cô.
Điều kiện của em, còn lâu tôi mới thông qua, em đừng hòng thoát khỏi Lãnh Mạc tôi.
…..
“Cậu, con đi học đây, phải đến chiều tối mới hết tiết, cậu ở nhà cứ tự nhiên vào phòng con chơi game nha” Ngữ Hân xách balo đeo trên vai, đưa chùm chìa khóa cho ông cậu, hôn nhẹ lên gò má gầy gò của ông ấy rồi nhanh chóng leo lên xe hơi ngồi cạnh Lãnh Mạc, cô vươn người đến người tài xế “‘cho tôi đến đại học Thượng Hải” sau đó quay người sang nói với Lãnh Mạc “lúc về tôi tự về được, không cần anh đến”
“Không được” Lãnh Mạc nghiêm nghị
“Đừng giam cầm tôi như vậy, tôi không thích, tôi định sau khi tan học sẽ đi thăm Linh Chi, tôi rất nhớ cô ấy” Ngữ Hân lôi từ trong balo đồng, đặt lên tay Lãnh Mạc “trả anh tiền hai bịch bánh qui, hết nợ nhé”. Ngữ Hân lại tiếp tục đếm tiền tiết kiệm của mình, lẩm bẩm gì đó, đưa hai bàn tay ra tính, tiếp tục ghi số liệu vào sổ ghi chú.
“À mà này” Ngữ Hân nói nhỏ vào tai Lãnh Mạc “cho tôi vay thêm đồng đi” cô lấy lấy lại đồng vừa đưa cho Lãnh Mạc, cười thân thiện “xem như tôi nợ anh đồng luôn, sau này tôi sẽ trả lại cho anh, được không”
Lãnh Mạc chẳng thèm bận tâm đến cô gái ngồi cạnh mình, đeo tai phone vào “rắc rối”
Ngữ Hân nhếch môi “không cho mượn thì thôi, tính tình bủn xỉn của anh tôi biết thừa” Ngữ Hân khẽ lắc đầu.
Khổ thật, nếu không vì mua hộp thuốc tránh thai, thì mình đã dư tiền mua sữa cho Linh Chi rồi, hại mình thiếu mất đồng nữa, cậu ấy đang mang thai nếu qua thăm mà đi tay không thì kỳ lắm. Thôi kệ, một lát vào trường mượn tiền của người khác vậy.