Vọng Tưởng Giang Sơn

chương 193: 193: đừng nói rên là đủ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Diên sau khi hiểu rõ hàm ý của hắn thì đen mặt, y nhanh chóng trở mình lại khổng để hắn động vào, nói cái gì không biết, y làm sao có thể tự nguyện đồ chứ, nằm mơ đi.

Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, y cũng phải giữ vững lập trường của bản thân, nếu như cứ chiều ý hắn Sở Diên sớm muộn gì cũng không còn một chút giá trị.

Hiện tại y đã lớn tuổi như thế rồi, nếu việc gì cũng tùy ý hắn định đoạt.

Về sau khi y già nua hơn nữa, da nhăn nheo đến xù xì lúc đó hắn nếu vẫn còn sinh lực, đoán không chừng vẫn ngựa quen đường cũ tìm một tiểu mỹ nhân khác ôm ấp da diết.

Nghĩ đến lúc đó hắn tay trái ôm một người, tay phải ôm một người hôn một bên cắn một bên, hình ảnh đó không ngừng xuất hiện trong đại não y, dần chiếm hết toàn bộ suy nghĩ khiến Sở Diên lạc vào mị cảnh hỗn loạn.

Trong đầu lập tức văng vẳng câu nói đáng sợ đó, Sở Diên lắc đầu hốt hoảng né tránh.

"Tránh ra đi ngươi đừng qua đây!"

Lý Thiên Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn cúi đầu bĩu môi nói: "Nương tử đừng tránh né như thế mà...!chỉ một chút thôi không mất quá nhiều thời gian đâu!"

Nghe câu nói này Sở Diên càng hoảng hơn, nói một cách đoan chính, y đã nghe những lời này trong suốt ba mươi mấy năm qua, từng thời khắc hắn áp y xuống, môi kề môi luôn là những lời nói này, càng lúc càng khiến y thuộc nằm lòng.

Bây giờ còn muốn giảo hoạt như vậy xem y ngu ngốc lắm sao?

Hắn nói thì y có thể tin sao?

Nếu ngày hôm nay còn nhượng bộ ngày mai kết cục sẽ không thể nào tốt hơn, ngược lại còn có chút khủng khiếp, hắn nhất định được nước lấn tới cho xem.

Ban đầu y đã nói cấm dục ba ngày, hắn vậy mà đâu có nghe, còn xem như gió thoảng qua tai một chữ cũng không ghi nhớ.

Mới một thoáng ấy vậy liền quên sạch, chỉ còn lại ham dâm loạn kia trong đầu.

"Tránh ra đi ngươi quên những lời ta vừa nói sao?" Sở Diên dùng lực đẩy hắn cách xa y ra, tầm mắt dao động như mong chờ một lời thú tội.

Nghe vậy hắn liền giả vờ: "Nói gì cơ? Sao ta không nhớ gì hết vậy nương tử ngươi vừa nói gì thế?"

Khốn kiếp lại còn giở trò này! Thật không ngờ Lý Thiên thành lại không biết tiết chế như vậy, xem ra hôm nay nếu y không phản kháng nhất định sẽ bị hắn thượng đến chết mất.

Sở Diên nhoài người dậy, hai tay vung lên kéo một cái liền né được hắn, y xoay người đánh thẳng vào mặt hắn một cái thật mạnh.

"Này thì còn cố chấp ngày hôm nay Sở Diên ta sẽ không nhịn nữa cho dù đánh không lại cũng phải đánh, nhất định không chịu thua ngươi!"

Bị đánh trúng hắn nhăn mặt đưa tay phải lên xoa má.

"Ôi chao nương tử hôm nay mạnh thật, đánh một cái làm cho ta hơi chao đảo rồi!" Tuy vậy hắn rất nhanh đã bắt lấy cánh tay sắp sửa ban thêm một đấm đó lại, bóp một cái thật chặt không để y có cơ hội rút tay về.

"Nương tử bớt giận đi mà, đừng đánh vào gương mặt tuấn tú của ta.." Hắn nhỏ giọng nói, âm giọng trầm thấp không nhìn ra giận dữ.

Sở Diên tức giận hét lớn: "Cút, ngươi cút đi!"

Lý Thiên Thành bật cười, hắn mà cút ngay mai mặt trời sẽ mọc đằng Tây mất, hắn đang lên đến đỉnh cao của dục , làm sao có chuyện để miếng mồi béo bở này vụt mất trong tầm mắt!

"Sao có thể dễ dàng như vậy được ta còn chưa kịp cùng nương tử lăn giường mà!" Nói rồi dứt khoát không có một tia do dự áp đảo Sở Diên nằm xuống, còn dám trở mình lần nữa hắn tin chắc sẽ để y liệt giường cho xem.

Đến lúc đó đừng trách nước biển tại sao phải mặn!

"Không được qua đây, ngươi..." Sở Diên quay mặt muốn tránh né, nhưng lúc này cánh môi đã bị khóa kín.

Lý Thiên Thành dần cướp hô hấp của y, đem đầu lưỡi dò thám bên trong, mọi ngóc ngách trong khoang miệng đều bị hắn lần lượt chen vào.

"Mẹ nó ngươi buông ta ra!" Sở Diên cắn môi hắn tung ra một đấm, thế nhưng rất nhanh đã bị giữ chặt.

Cái miệng nhỏ này sao có thể hung hăng như vậy chứ?

Lý Thiên Thành khàn giọng đáp: "Đừng nói nữa, rên là đủ rồi!"

Hắn cười cười thốt thêm một câu: "Còn mắng nữa ta sẽ làm ngươi đến ba ngày ba đêm, lúc đó cho dù ngươi có van xin như thế nào cũng vô dụng!"

Sau đó tiếp tục hôn xuống không hề dừng lại.

"Ưm..." Sở Diên trong lòng tức đến thổ huyết, khoang miệng bị xâm chiếm khiến y khó khăn hô hấp, hắn tính để y tắt thở mà chết à?

Lý Thiên Thành không dễ dàng gì dừng lại, vẫn cứ tiếp tục dâm loạn, hắn xoa kéo chúng vặn ra, miệng di chuyển một chút xuống thật mạnh, hệt như tiểu hài tử đang muốn được uống sữa non.

Thế nhưng Sở Diên làm gì có sữa, chỉ đơn giản là hai hạt hồng đậu bé tí không có một chút căng to.

Nhưng hắn vẫn không tha thứ tiếp tục bóp nó khiến cho Sở Diên đanh mặt, đầu lưỡi tiếp tục láp một chút cũng không do y yên thân.

Sở Diên quay đầu cố gắng che đi phần ngực đang bị lộ rõ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được bàn tay dâm loạn của ai kia!

Hắn cứ điên cuồng nắn mà không cho y có cơ hội thoát thân.

Làm cho Sở Diên phút chốc nghĩ mình bị khi dễ nếu cứ tiếp tục vùng vẫy cũng chưa chắc thoát khỏi hắn.

Lúc bấy giờ dục vọng với ăn mòn lấy hắn, khiến Lý Thiên Thành không ngừng thỏa mãn ham của bản thân.

Lúc này lập tức đưa vật thể vừa dài vừa to đó vào bên trong.

Sở Diên bất ngờ nhảy đỏng lên y nhăn nhó nhìn hắn, khoé mắt cay nhòe.

"Đừng mà cái tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn giết ta hay sao to như vậy còn muốn đưa vào?"

Lý Thiên Thành cười trừ không quan tâm y là đang có dụng ý như thế nào nhưng hắn chính là rất muốn tiếp tục làm y.

Đừng nghĩ có thể thoát được lòng bàn tay của hắn.

"To như vậy còn không phải là do nương tử sao?" Lý Thiên Thành nói nhỏ vào tai Sở Diên, cánh môi mềm mịn cạ qua vành tai khiến y run rẩy.

"Ngươi...!ngươi?" Sở Diên hoảng loạn muốn giãy dụa nhưng lại y hắn tiếp tục đè xuống.

"Đừng nói nữa, rên thôi ngươi càng nói càng khiến ta mất hứng!" Lý Thiên Thành nói xong thì bịt chặt miệng Sở Diên lại, dùng chiếc quần của y trói chặt hai tay y lại, tạo thành một tư thế quyến rũ.

Hắn treo y lên cao, để y khuỵu trên đùi hắn, bàn tay mơn lên cặp đùi trơn mịn.

Dáng người này có chút...!không đoan chính!

À mà làm sao có thể đoan chính cho được, bởi vì chính hắn đang làm một chuyện tương đối bại hoại.

Hành hạ Sở Diên như vậy, vậy mà còn nghĩ không đoan chính, hắn vỗ đầu một cái cười cười vuốt cằm y.

"Tiểu mỹ nhân, cười một cái nào!"

"Mẹ nó, cười cái đầu ngươi!"

Sở Diên hậm hực đè nén sự tức giận trong người, y cố cắn răng không phát ra âm thanh rỉ, song vẫn không thể nào nhìn được mà ưm một tiếng thật mê người.

Phía dưới nhất thời căn to đến cực điểm, các xúc giác hầu như nhạy cảm ơn, y phát giác bên dưới trưng to đến tê dại.

Mẹ nó hắn muốn giết y hay sao thế?

Mạnh bạo như vậy, y sắp khóc không ra nước mắt rồi.

Bờ môi bị hắn cắn đến rỉ máu mơ hồ nhìn thấy miếng da môi sắp bong ra.

Lý Thiên Thành lau nhẹ khoé mắt đang rướm nước của y, đặt nhẹ một nụ hôn giọng nói nhẹ nhàng truyền vào màng nhĩ.

"Ngoan, đừng khóc!"

Sở Diên tức giận đánh vào lồng ngực của hắn, làm sao có thể không khóc?

Đau như thế còn muốn người ta không khóc?

Không khóc là không khóc như thế nào?

Y muốn khóc, khóc đến ngập lụt luôn!

Mẹ nó, cái tên Lý chết bầm này hết thảy trong tháng này đã cùng y lên giường bao nhiêu lần rồi?

Ngoại trừ tháng này, số ngày mà hắn cùng y giao trong một tháng đã lên đến hai mươi lần!

Trong tháng ấy vậy chỉ có mười ngày không lên giường vừa đủ khiến Sở Diên chết lên chết xuống.

Thế mới nói Lý Thiên Thành có phải trâu không?

Con người ta còn biết mệt biết phiền còn hắn chẳng biết phiền biết mệt, ngày ngày đều suy nghĩ đến việc lăn giường, báo hại Sở Diên còn chưa kịp điều dưỡng thân thể nữa đã phải chuẩn bị tốt cho lần hành xác tiếp theo!

...

Tư thế này đã qua một nén nhang, Sở Diên đã không còn trụ nổi nữa rồi hắn vậy mà còn chưa chịu buông tha y.

Hai ngón tay không dự báo trọt vào lỗ thủng bên dưới, hắn xoay một cái muốn khiến y dựng đứng.

"Ưm...!đừng mà..." Sở Diên đỏ mặt cắn lên đầu vai của hắn hơi thở dần mất kiểm soát mà trở nên hổn hển.

Song động tác phía bên dưới vẫn không ngừng tác động vào hạ thể của y.

Dần dà dịch thể tuôn rơi, phút chốc đã nhuốm xuống một mảnh trắng trắng bên dưới đệm lót.

Chất lỏng sệt sệt an tọa phía bên dưới khiến tầm mắt hắn chú ý.

Khoé miệng lại giương lên một nụ cười, hắn rất nhanh đã lấy lại sức lực trực tiếp tiến mạnh vào trong, lần này không như vừa nãy ngược lại có phần mạnh bạo hơn.

Rạo rực một chút đã đem lỗ nhỏ kia lấp đầy, trong chốc lát chỉ còn lại một hình ảnh mê luyến đến độ đỏ mặt tía tai!

Có phu quân thích làm là chuyện gì?

Ngày ngày đêm đêm đều bị nhòm ngó, bất kỳ một động tác nào cũng không thể qua được ánh mắt đồi bại đó.

Có những lúc chỉ đơn giản là rớt áo xuống ngang vai cũng đủ khiến hắn dâng lên thèm khát, hai mắt đầy tơ máu mà nhìn y như một dã thú thèm khát.

Hắn mất kiểm soát mà vồ lấy y như một con sói thèm khát con mồi béo bở.

Hắn tấn công không cho y có cơ hội phản kháng, nếu Sở Diên mà vùng vẫy hắn nhất định sẽ không để ý yên thân!

Ban ngày Lý Thiên Thành sẽ trở thành một phu quân biết nghe lời, nhưng mỗi khi đêm về hắn lại giống như sói dữ mà không ngờ phát tiết lên người Sở Diên.

Giống như hiện tại thân trên giáng xuống thân , dây dưa triền miên chẳng muốn tách rời..

Truyện Chữ Hay