Editor: Cogau
Tháng sáu là lúc sinh viên năm thứ tư tốt nghiệp, trong trường nơi nơi đều thấy sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp chụp hình. Hạ Hi Tuyền đi ở trường có khi cũng sẽ bị sinh viên lôi kéo chụp chung mấy kiểu, nhìn những khuôn mặt thanh xuân tràn trề tươi cười ấy, trong lòng Hạ Hi Tuyền có chút khổ sở, bây giờ họ vẫn rất đơn thuần, cũng chưa dính bao nhiêu hơi thở phù phiếm của xã hội. Có lẽ, những nụ cười ấy sẽ không xuất hiện ở phần đời sau này của họ!
Sinh viên năm thứ tư làm tiệc chia tay, chụp ảnh tốt nghiệp, rồi chỉ còn thiếu nhận tấm bằng tốt nghiệp mà thôi. Tôn Kiêu chủ nhiệm một lớp Kế toán năm thứ tư, có % học sinh đã tìm được công việc, còn lại mấy sinh viên cũng thi đậu nghiên cứu sinh, chỉ có một nữ sinh là chưa có việc.
Vì vậy, Tôn Kiêu ngày ngày lải nhải bên tai Hạ Hi Tuyền rằng sinh viên này kiến thức chuyên ngành vững vàng cỡ nào, chỉ có điều diện mạo không tốt, cầu xin Hạ Hi Tuyền nghĩ cách giúp cô bé ấy.
Hạ Hi Tuyền giận: “Em giới thiệu cô bé ấy thẳng với chồng em không được sao! Ngày ngày lảm nhảm bên tai chị cái con khỉ khô ấy à!”
“Không phải là em cãi nhau với anh ấy sao? Đúng rồi, hôm nay em tới nhà chị ngủ ha ha...!”
Hạ Hi Tuyền lườm cô ấy một cái, rồi lên lớp. Xong tiết học trở lại phòng làm việc, chỉ thấy Tôn Kiêu đứng ở bên cạnh bàn của cô, giơ túi to lên nở nụ cười nhìn cô. Hạ Hi Tuyền lướt qua cô ấy, ngồi vào ghế bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Nhìn điệu bộ này, hôm nay em muốn về cùng chị, đúng không?” Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn cô gái cười vẻ nịnh hót đó, hỏi.
Tôn Kiêu xách túi lớn trong tay lên: “Chị xem đi, đồ em đã thu dọn xong rồi!”
Hạ Hi Tuyền đành đứng lên cầm túi đi ra ngoài, Tôn Kiêu vội vàng đi trước, ân cần mở cửa xe cho cô giáo Hạ, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.
Buổi tối, Hạ Hi Tuyền gọi cho Lý Hạ Thu, nói giới thiệu một người cho cô ấy.
“Stop!” Lý Hạ Thu vừa nghe giới thiệu người cho cô, thì lập tức nói ngừng: “Em tuyên bố trước, thành viên của Hội sinh viên là em kiên quyết không cần ha ha...!”
Hạ Hi Tuyền cười, biết cô ấy đang sợ cái gì: “Yên tâm không phải trong Hội sinh viên, cô bé này dáng dấp thì bình thường, nhưng năng lực chuyên môn rất tốt, cũng đã tham gia mấy Dự án ở trường rồi, chỉ không biết ăn mặc thôi, cho nên nhờ em bồi dưỡng...”
“Vậy được, chị nói cô bé ấy hai ngày nữa qua đây đi!” Lý Hạ Thu đồng ý.
Cúp điện thoại, Hạ Hi Tuyền gật đầu với Tôn Kiêu ở bên cạnh, ý bảo xong rồi.
Tôn Kiêu cầm tay Hạ Hi Tuyền, buồn bực hỏi: “Tại sao Lý Hạ Thu không nhận tụi trong Hội sinh viên, theo lý thuyết thì những sinh viên ở Hội sinh viên so với những sinh viên bình thường mạnh mẽ hơn, giao tiếp cũng như năng lực làm việc có khi cũng giỏi hơn mấy lần ấy chứ.”
“Đúng là mạnh mẽ hơn một chút, thế nhưng chút năng lực thì những sinh viên khác cũng đều có, chỉ là bọn chúng cần phải rèn luyện một thời gian mới làm được việc, trước đây bọn chúng rất khiêm tốn làm việc vặt ở trong công ty, nên những người chủ doanh nghiệp cũng sử dụng chúng. Còn đám sinh viên ở Hội sinh viên thì quen làm mưa làm gió ở trường, kênh kiệu tự cho là đúng, đàn anh đàn chị trong công ty nói họ làm cái gì đều không phục, không muốn. Dần dà, dĩ nhiên người ta cũng không nguyện ý muốn rồi.” Hạ Hi Tuyền nói ra kinh nghiệm bản thân.
“Ra là vậy, vậy sau này có nên nói sinh viên không cần tham gia vào Hội sinh viên nữa không nhỉ!” Tôn Kiêu vẫn rất đơn thuần.
Hạ Hi Tuyền tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, rồi đứng lên đi vào phòng. Phương Chính ở một bên đang chơi, nhìn Tôn Kiêu, cố ý thở dài, sau đó lại lắc đầu, nhìn cô ấy với vẻ coi thường.
Tôn Kiêu giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh về phía Phương Chính, Phương Chính sợ chạy tán loạn khắp phòng. Còn Nguyên Bảo thì ở một bên vỗ tay cổ vũ cho anh trai, trong miệng còn la lên: “Anh trai chạy đi, anh trai cố gắng lên!” Trong nhà, tiếng cười vang khắp.
Bữa sáng hôm sau, Tôn Kiêu cầm bánh bao thịt cắn một miếng, vội ném xuống, xông thẳng vào phòng vệ sinh bắt đầu nôn mửa.
Mẹ Hạ nhìn người trong phòng vệ sinh, lo lắng nói: “Kiêu Kiêu, không phải là mang thai chứ?”
Hạ Hi Tuyền nhún vai một cái, bày tỏ không biết.
Nguyên Bảo chớp chớp mắt, cắn thìa nhỏ, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Bà ngoại, thế nào là mang thai vậy ạ?”
Mẹ Hạ cười, gắp nửa quả trứng gà cho Nguyên Bảo: “Nghĩa là có em bé cưng đó!”
Vừa nghe ‘em bé cưng’ thì mắt Nguyên Bảo lập tức sáng lên, quay đầu ngó nghiêng xung quanh, trong miệng không ngừng hỏi: “Ở đâu, ở đâu?”
Hạ Hi Tuyền nhìn dáng vẻ của con gái, không khỏi cười ra tiếng. Phương Chính đưa tay vỗ đầu em gái, nói: “Ở trong bụng!” Vừa nghe xong, Nguyên Bảo liền trượt xuống khỏi ghế, đi tới trước mặt Tôn Kiêu, đưa tay sờ bụng của cô ấy rồi ngẩng đầu hỏi: “Dì Tôn, em bé đâu?”
Tôn Kiêu bỗng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo, cười nói: “Không phải đây sao?”
Nguyên Bảo bỗng thấy không thú vị nữa, bĩu môi, chạy chậm tới chỗ Hạ Hi Tuyền, ôm eo mẹ mình, nũng nịu nói: “Mẹ, con muốn mẹ đút cho con ăn!”
Hạ Hi Tuyền cười cười, bế cô bé lên, đặt ở trong lòng: “Được, con muốn ăn gì?”
“Con muốn uống sữa tươi...” Nguyên Bảo đưa ngón tay nhỏ ra chỉ vào sữa tươi rồi nói, Hạ Hi Tuyền lấy sữa tươi tới cho cô bé, đặt ở trước mặt để cho cô bé tự uống.
Tôn Kiêu ấm ức ngồi trở lại chỗ, chẳng muốn ăn chút nào. Mẹ Hạ thấy bộ dáng của cô ấy mà âm thầm lắc đầu, múc chén cháo cho cô ấy, sau đó bưng đĩa nhỏ dưa leo trộn tương đặt ở trước mặt cô ấy, ý bảo cô ấy ăn. Tôn Kiêu nhìn mẹ Hạ vẻ cảm ơn, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Buổi tối tan việc lái xe về nhà, trên đường về Hạ Hi Tuyền dừng xe ở một tiệm thuốc, mua mười mấy cái que thử thai. Vừa vào xe liền ném về phía Tôn Kiêu, Tôn Kiêu cầm ở trong tay hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Que thử thai...”
Tôn Kiêu lập tức kinh hoảng: “Chị có thai...” Vừa nói xong liền nhận được ánh mắt của Hạ Hi Tuyền như vô số dao găm bay tới phía cô ấy, nên thức thời ngậm miệng.
Hạ Hi Tuyền trợn mắt nhìn cô ấy một lát, quay đầu cho xe chạy, một lát sau mới nói: “Không phải là chị, mà là em!”
“Không thể nào...” Tôn Kiêu lập tức phản bác!
“Về nhà thử không phải sẽ biết sao.”
Buổi tối, khi Tôn Kiêu nhìn thấy hai vạch đỏ phía trên que thử thai thì im lặng một lúc, rồi lại lấy tiếp một que nữa đi vào phòng vệ sinh.
Hạ Hi Tuyền cầm que thử thai, cười một tiếng, hỏi người ở bên trong: “Aizz... em cũng nên sinh một đứa đi...”
Qua mấy phút, Tôn Kiêu ủ rũ cúi đầu đi ra, Hạ Hi Tuyền vỗ đầu của cô ấy: “Aizz... đừng như vậy, không tốt cho đứa bé đâu!”
Tôn Kiêu ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Hạ Hi Tuyền..., tại sao chị chỉ mua một loại que thử thai vậy?”
Hạ Hi Tuyền cười rất hả hê: “Bởi vì, lúc trước chị cũng thử cái loại này mà ra đấy...”
“Mẹ kiếp...!!” Tôn Kiêu vốn muốn nằm vật lên giường giống như mọi ngày, nhưng suy nghĩ một chút vẫn từ từ ngồi lên giường.
“Khi nào chồng em về?”
“Hơn mười ngày nữa!” Tôn Kiêu cũng chỉ biết đại khái, bởi vì trước khi Lộ Lịch Thần đi, hai người còn cãi nhau một trận.
“Vậy ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, chờ chồng em về, em hãy về nhà.”
“Em không muốn...”
“Em nói không muốn cái gì?” Hạ Hi Tuyền híp mắt nhìn cô ấy!
“Em nói, em không muốn về...” Tôn Kiêu nổi giận nói.
“Được rồi, ầm ĩ thế đủ rồi!”
Ngày hôm sau đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là Tôn Kiêu mang thai. Vì vậy Hạ Hi Tuyền lại thêm một nhiệm vụ khác, đó chính là chăm sóc phụ nữ có thai. Nguyên Bảo ngày ngày nằm ở trên bụng của Tôn Kiêu nghe, có ngày ý tưởng đột phá còn hỏi Hạ Hi Tuyền: “Mẹ, trong bụng mẹ có em bé không?”
Hạ Hi Tuyền nhìn con gái đành thở dài: “Không!”
Sau khi khẳng định Lộ Lịch Thần đã về, Hạ Hi Tuyền tự mình đưa Tôn Kiêu về, đưa cô ấy tới cửa liền chạy mất.
Thứ Hai đi làm, Hạ Hi Tuyền gọi điện thoại cho người nào đó trốn việc, sau khi điện thoại kết nối liền hỏi: “Sao cô giáo Tôn, có thai liền quang minh chính đại trốn việc sao?” Mãi lâu không nghe tiếng trả lời, liền hỏi: “Kiêu Kiêu, em vẫn nghe đấy chứ?”
“Là tôi, cô giáo Hạ, Kiêu Kiêu... không thoải mái, phiền cô xin phép nghỉ giúp cô ấy nhé!” Giọng Lộ Lịch Thần có phần kích động.
Hạ Hi Tuyền ngây cả người, nói ‘Được’ rồi cúp điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp Tôn Kiêu vẫn không đi làm, Hạ Hi Tuyền chỉ có thể giúp cô ấy xử lý công việc. Thật vất vả gắng gượng đến Thứ Bảy, Hạ Hi Tuyền chuẩn bị đến thăm Tôn Kiêu thì lại nhìn thấy Lý Hạ Thu lái xe tới. Hạ Hi Tuyền trở tay đóng cửa xe lại, chờ xe của Lý Hạ Thu tới. Chưa đợi Hạ Hi Tuyền mở miệng, Lý Hạ Thu vừa xuống xe đã ôm Hạ Hi Tuyền gào khóc.
“Sao vậy? Tiểu Hạ?” Hạ Hi Tuyền ôm lấy cô ấy hỏi, Lý Hạ Thu chỉ biết khóc, trên người còn phảng phất mùi rượu. Hạ Hi Tuyền nhìn xung quanh thấy ánh mắt tò mò càng ngày càng nhiều, một tay ôm lấy Lý Hạ Thu kéo lên trên lầu.
Mẹ Hạ mở cửa thấy Hạ Hi Tuyền ôm Lý Hạ Thu thì sợ hết hồn, vội vàng nghiêng người cho các cô vào: “Sao thế, sao mà khóc thành như vậy?”
“Con cũng không biết nữa, vừa xuống xe là ôm con khóc!” Hạ Hi Tuyền đỡ cô ấy ngồi xuống ghế sofa. Một lúc sau, Lý Hạ Thu dần dần thiếp đi. Hạ Hi Tuyền mở điều hòa cho cô ấy, còn mẹ Hạ nhìn một chút rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh pha nước lau mình cho cô ấy.
Hạ Hi Tuyền về phòng ngủ của mình lấy áo ngủ trước kia để lại đây cho cô ấy, chờ cho Lý Hạ Thu thay xong quần áo, Hạ Hi Tuyền nhìn đồng hồ, cầm túi lên xuống dưới đi đón hai đứa bé.
Lý Hạ Thu ngủ thẳng tới tối mới tỉnh dậy, dậy đúng lúc cả nhà Hạ Hi Tuyền ăn cơm tối. Phương Chính mắt tinh, thấy Lý Hạ Thu tỉnh lại, đẩy mẹ ở bên cạnh một cái: “Mẹ! Dì Tiểu Hạ dậy rồi!”
Hạ Hi Tuyền liếc nhìn: “Tỉnh rồi à, vậy thì tới ăn cơm đi!”
Lý Hạ Thu vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân xong thì ra ăn cơm. Hai đứa bé khéo léo chào dì Tiểu Hạ, Lý Hạ Thu chỉ cười.
Nguyên Bảo châu đầu nhỏ giọng với anh trai: “Dì Tiểu Hạ hình như không vui ấy...”
Phương Chính gật đầu, thêm miếng đậu hũ cho em gái, sau đó nói: “Ừ, thất tình đấy!”