Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp

chương 19: truy phu hành 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tĩnh Nguyệt

Beta: Tiểu Anh

Đã xảy ra, xảy ra thật rồi, rốt cục là đã xảy ra! Tuy rằng sớm đoán được chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Duy Nhất thật vẫn không ngờ chính mình lại được tận mắt thấy một màn đồng thời cũng bắt được kẻ thông dâm ngay tại giường!

“Ta muốn tru di cửu tộc nhà các ngươi ————!” Tịnh Khang Hầu gia vẫn dùng cái câu uy hiếp vạn năm không đổi kia.

“Ta...... Ta... ta, ta không có! Ta là trong sạch nha, oan uổng cho ta quá!” Mới vừa la lên được dăm ba câu, Tần Chính liền bịt kín miệng lại. Những lời này vì sao lại quen thuộc, dễ nói như thế, cứ như là mấy câu cửa miệng thường ngày của hắn. Còn nữa, hắn vì sao lại phải sợ, đừng nói là hắn chưa có cùng Nghiêm ổ chủ làm ra chuyện bại hoại gì, cho dù hắn có đi chăng nữa, thân là thê thiếp cũng phải câm miệng, cấm hó hé nửa chữ, cùng lắm thì hắn lại thú bát thiếp, có chuyện gì lớn lao đâu, hừ.

Nghĩ vậy, họ Tần ngay tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngực, ho khan hai tiếng bày ra tư thế của một vị lão gia, “Lão gia ta nói không có chính là không có, đừng có ở đó mà kêu la. Ta liều chết đến tìm ngươi, không phải tới để nghe ngươi huyên náo, ngươi phải tự cân nhắc thân phận của mình là gì.”

“Thân...... Thân phận?” Duy Nhất co rúm lại một chút, trong lúc nhất thời thật đúng là bị khí thế của Tần lão gia uy hiếp.

Tần Chính trong tâm không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi chính mình, nguyên lai làm ‘lão gia ’ lại oai phong lẫm liệt đến như vậy, đã ghiền, thú vị ghê! Tưởng tượng đến lúc mình làm ‘ lão gia ’ có thể ở trước mặt Triển công tử thậm chí là vị lãnh diện công tử kia mà ra oai phủ đầu, hắn liền hưng phấn đến mức muốn hoa chân múa tay, phải rồi, phải rồi, hắn phải làm ‘ lão gia ’!

Ai, cũng không thể trách Tần lão gia được, từ trước tới nay, hắn đã chịu đủ bao nhiêu loại áp bách, đã không thể trông cậy vào lúc hắn lâm nạn liền nảy ra chí lớn, bất luận là trước lúc mất trí nhớ hay là sau lúc mất trí nhớ. Chẳng qua, Tần Chính tựa hồ đã quên trước kia bởi vì hưu thư đã bị chúng phu nhân quần ẩu một trận bầm dập, bò lê bò càng, càng quên đi cho dù thời điểm lúc trước có làm ‘ lão gia ’ cũng tuyệt không có cảm giác đã ghiền, vui sướng, dám khi dễ vợ mình như vậy.

Tố Tâm đứng một bên thấy Ngũ chủ tử mình yếu thế như vậy thì mém ngã ngửa, thầm kêu không xong, chủ tử nhà nàng từ trước đến nay không có linh quang như các chủ tử khác, thường thường chỉ cần lão gia dọa một tiếng hay lừa một chuyện thì liền đem tất cả mọi thứ vứt ra sau đầu, không kịp suy nghĩ. Lần này, lão gia thế nhưng dám cả gan làm ra loại chuyện thiên lý bất dung, nàng tuyệt không thể ngồi yên không để ý được!

“Ngũ chủ tử, Tố Tâm cũng đã chứng kiến mọi chuyện, nhất định phải đem việc này bẩm báo chi tiết cho Đại chủ tử biết, để người anh minh xem thử coi lão gia đến tột cùng là thanh bạch hay không thanh bạch, có oan hay không oan.”

Nghe thấy nha đầu Tố Tâm nhắc đến lãnh diện công tử, Tần Chính vội nói, “Đây đều là hiểu lầm, sự thật không phải như các ngươi thấy đâu!”

Tố Tâm nói, “Vậy thì để cho Đại chủ tử bọn họ chính mắt ‘ gặp một lần ’, rồi phân xét cái “sự thật” rành rành này.”

“Chính mắt gặp một lần?” Nghe thế Duy Nhất liền hiểu được ý tứ của Tố Tâm. Đúng vậy, y nhất định phải làm cho sáu người đó thấy một lần bức ‘ Tróc gian tại sàng ’! (bắt kẻ thông dâm ở giường)

Nhiệt độ chưa đủ, Tố Tâm còn đang muốn thêm một chút lửa nữa cho nó cháy rực lên, nhưng một thuộc hạ của nàng từ đâu chạy đến bên cạnh, bộ dạng vội vã, khẩn cấp thì thầm vào tai nàng, đồng thời thị vệ của Duy Nhất cũng đã đến trước mặt y. Lại nhìn phía bên Nghiêm Thanh Nhẫm cũng có một gã tâm phúc thần sắc khẩn trương cùng hắn trao đổi một số chuyện.

Tần Chính thấy ba người đồng thời thay đổi sắc mặt, liền lập lập tức thu hồi dáng vẻ lưu manh, cà lơ phất phơ hồi nãy.

“Là nhằm vào ngươi?” Duy Nhất hỏi.

Nghiêm Thanh Nhẫm lắc đầu, “Không rõ lắm, không chừng là nhắm đến ngươi.”

“Ai?” Tần Chính hỏi.

Tố Tâm trả lời, “Chỉ biết hình như là người từ kinh thành đến, đã bao vây toàn bộ trạch tử này.”

“Kinh thành......” Tần Chính nhắm mắt, gắng sức bắt lại những chấm sáng nhỏ thoáng hiện lên trong đầu, nhưng cũng phí công.”Người tới là người nào, các ngươi hoàn toàn không biết?”

Duy Nhất cùng Nghiêm Thanh Nhẫm đều lắc đầu.

Nếu ngay cả Triệu Hầu gia cùng Nghiêm ổ chủ cũng không biết thì có thể thấy được những người này có bao nhiêu quyền lực, phân đà Đào Hoa Ổ này chỉ sợ đã sớm bị bọn họ phát hiện, sắp xếp, bày mai phục, mà cả Triệu Hầu gia lẫn Nghiêm ổ chủ lại không hề hay biết.

Tần Chính trầm ngâm một lát lại nói, “Có phải đến là chỉ là để hàn huyên thế sự hay không, hay là......”

Tố Tâm trầm giọng nói,”Xem thử thái độ của bọn bên ngoài..... là muốn mọi người đều phải tang thân (mai táng) ở nơi đây.”

Tần Chính ngẩng đầu ánh mắt nhất nhất đảo qua từng người đứng trước mặt, “Nơi này có Tịnh Khang Hầu gia, Đào Hoa Ổ chủ chủ quản việc liên quan đến Giang Bắc minh, còn có......” Cuối cùng chỉ vào chính mình, “Tần phủ chủ nhân. Có ai muốn những người này đi gặp Diêm Vương?” Đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra, Tần Chính không thể nào biết được, chỉ có thể dựa vào cảm giác mẫn tuệ sâu sắc để thử tìm ra một ít manh mối.

Có gợi ý của hắn, Duy Nhất cùng Tố Tâm trong lòng rất nhanh đã có đáp án. Từ kinh thành tới, lại muốn đem nơi này những người ở trong này trừ bỏ, người kia chẳng lẽ là......!

“Đã bắt đầu rồi sao?” Tần Chính nhìn thoáng qua nơi có ánh lửa cao vút tận trời, rồi chuyển hướng sang Nghiêm Thanh Nhẫm nói, “Nơi này tứ diện vô y, Nghiêm ổ chủ ắt hẳn là phải có ám tàng thối lộ mới phải (đường lui bí ẩn).” Nếu không như thế nào lại chọn chỗ không có thế công và thủ như nơi này làm phân đà.

Nghiêm Thanh Nhẫm nhìn nhìn hắn, sau đó hướng ánh mắt sang Duy Nhất, cuối cùng thì gật đầu, “Đi theo ta.”

Sáng sớm hôm sau, khi Nghiêm Thanh Nhẫm dẫn mọi người đi xuyên qua mê ảnh trận không lâu thì bọn người đuổi giết họ liền theo sát mà đến. Nguyên bản ở viện lạc phía tây của trạch tử này có trồng lâm mộc (cây rừng) dùng làm mê ảnh trận, không có môn nhân của Đào Hoa Ổ dẫn đường thì người bình thường rất khó mà qua được. Nếu là nói có nội gian thì điều đó lại càng không thể, vài người của Đào Hoa Ổ biết được trận pháp này tất cả đều theo bên người Nghiêm Thanh Nhẫm, chỉ có thể bọn người kia trước đây đã tại nơi này xem qua, tìm hiểu đường phá giải trận pháp. Một khi đã như vậy vì sao lại không sớm không động thủ mà phải chờ tới ngày hôm nay, hay là đúng như lời Tần Chính nói, người tới không những muốn mạng của Nghiêm Thanh Nhẫm, mà còn muốn diệt trừ cả Tịnh Khang Hầu gia cùng Tần Phủ chủ nhân?

“Lão gia cùng Ngũ chủ tử đi trước, Tố Tâm ở lại cản đường!” Chỉ cần thoát khỏi bao vây, tánh mạng lão gia cùng Ngũ chủ tử không cần phải lo nữa, Tần Phủ tuy chỉ có vài người nhưng tất cả mọi người đều liều mạng quyết chiến một trận, họ không tin là không thể chém chết được lũ cẩu đông tây kia!

Duy Nhất gật đầu, lấy hưởng tiễn từ trong tay của thị lòng, chỉ thiên ban lệnh, “Không thể cùng bọn chúng đánh bừa, chỉ cần ngăn cản một lát thôi.” Sau này bọn chó săn kia sẽ chờ bị băm thành thịt nát, “Đi thôi, lão gia.” Ủa? Người sao mà kéo hoài vẫn không nhúc nhích được một tấc a?

“Theo ta đi!” Nguyên lai tay kia của Tần Chính đã bị Nghiêm Thanh Nhẫm túm trụ không bỏ.

Duy Nhất giận dữ, “Họ Nghiêm kia, ngươi mau dừng mấy trò mèo kia lại, đây là lão gia nhà ta! Buông tay!”

Nghiêm Thanh Nhẫm làm sao mà đồng ý thả người, y dùng sức kéo Tần Chính về phía bên mình, vừa nói, “Người nên buông tay chính là ngươi!”

“Không diệt chín tộc nhà người, Hầu gia này ta sẽ không làm!”

“Ta ở đây coi xem ngươi có thể làm được trò gì!”

“Một bì một kiểm, không biết xấu hổ là gì!” Tịnh Khang Hầu gia dĩ nhiên không để ý đến hình tượng, y ôm lấy cánh tay Tần Chính vừa mắng vừa co chân đạp cái tên dám giành giật phu quân với y kia.

Tần Chính khóc, “Này, này... giờ đâu phải là lúc để tranh cãi, cùng nhau đi.” Nói xong liền đem tiểu Hầu gia đang duỗi chân đá người ôm sát vào mình, tiếp tục chạy.

“Bản hầu gia không muốn cùng hắn đi,Nghiêm Thanh Nhẫm ngươi mau cút ngay cho ta! Lão gia, ta khó chịu!”

Vừa nghe thấy y la khó chịu, Tần Chính liền nhanh đổi cái tư thế, đem y bồng ngang trước ngực, nào biết y lại thừa cơ ôm lấy cổ lão gia nhà mình, lấy thế tiếp tục bay lên đá Nghiêm Thanh Nhẫm. Tần Chính đành chỉ biết chuyển thế, cõng y trên lưng, giới trụ lại tay chân của tiểu bá vương ngang ngược thì y mới nằm im, dựa vào lão gia, không nháo nữa.

Nghiêm Thanh Nhẫm yên lặng mà nhìn một màn này, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị chua xót, lẩm bẩm, “Nguyên lai ngươi căn bản không có quên......”

“Có người!”

“Đi bên này!”

Ra khỏi mê ảnh trận là đến một gò đất bằng phẳng, cũng không ngờ là ở giữa vùng hoang vu, cỏ hoang mọc thưa thớt lại có người mai phục sẵn. Tần Chính ba người vừa đánh vừa lui, cuối cùng bị bức tới bên nhai biên (mép vực). Thân là Đào Hoa Ổ chủ, võ công Nghiêm Thanh Nhẫm đương nhiên là không tầm thường, Tần Chính nội lực mặc dù suy yếu nhưng chiêu thức tinh trạm, ra tay không hề thừa, Duy Nhất tuy không có võ công nhưng có phi châm chiết phiến lợi hại hộ thân, đến khi gần ở nhai biên, hai mươi người tới chỉ còn sót lại có ba người, vừa đủ một chọi một.

Kiền tịnh lợi lạc (lưu loát ngắn gọn), không có hư chiêu dư thừa, gắng sức lấy mạng bọn họ trong vòng một chiêu, khi thì giống như Thiếu Lâm công phu khi thì lại giống như võ công của đạo gia, chiêu thức biến đổi, không thuộc về bất cứ môn phái nào, hiển nhiên những người này là, “Đại nội thị vệ?”

Người bịt mặt sửng sốt, rốt cục cũng mở kim khẩu, “Nghe nói Ngụy Vương mất hết võ công, gặp nạn thất ức (mất trí nhớ), xem ra tất cả đều chỉ là lời đồn.”

“Vương gia? Là ngươi nói ta?” Hắn như thế nào lại có nhiều thân phận đến vậy, tự dưng từ đâu lòi ra thêm một cái danh phận Vương gia?

Thực sự mà nói, Ngụy Vô Song năm đó chính là Ngụy Vương thế tử, nhưng cha hắn lại khéo léo cự tuyệt thánh ân nên vẫn chưa thụ phong vương tước.

Bộ dáng của Tần Chính đối với người bịt mặt lại bị xem là giả ngây giả dại, “Bất quá điều đó cũng không còn trọng yếu nữa.” Nhìn thấy Nghiêm Thanh Nhẫm ngã xuống dưới tay của hai đồng bọn, người bịt mặt cười đến híp mắt, tay siết sao kháp trụ hõm vai của Tần Chính, “Ta đúng là may mắn đã không làm nhục mệnh chủ nhân giao!”

Theo tiếng rống của tên kia, đất đá dưới chân Tần Chính dường như trũng xuống. Người này có thể dùng nội lực phá vỡ thạch tầng! Mà nơi bọn họ đang đứng lại chính là bên sườn nhai biên dốc cao dễ trượt!

“Lão gia!”

“Tần đại ca!”

Người bịt mặt gắt gao bóp chặt bả vai của Tần Chính, đẩy hắn xuống đoạn nhai, đợi cho đến khi hắn thoát khỏi kiềm chế của người kia thì đã không kịp thi triển biệt cước (nứt nẻ, mèo quào, kiểu như không rành) khinh công của hắn để thoát thân.

“Đừng tới đây!” Tần Chính hai tay nắm lấy nham sừng (chỗ mấy hòn đá lồi ra ấy), hai chân càng không ngừng ở đạp lung tung ở vách đá, chính là thạch bích bị rêu xanh bám đầy, trơn tuột, căn bản tìm không thấy lối ra. “Đừng nhúc nhích, cứ ở đó ta chính mình có thể...... Có thể đi lên được.”

Duy Nhất cùng Nghiêm Thanh Nhẫm sợ thạch tầng lại vỡ nát ra lần nữa, nên không dám đi lên phía trước nửa bước.

“Ta nghe theo lão gia, ta ở chỗ này chờ......”

“Tần đại ca ———!”

Mắt thấy người thân trứ y lam cầm cự không nổi rơi xuống dưới đồng thời, một đạo thân ảnh hoàng sắc cũng thoảng qua trước mặt Nghiêm Thanh Nhẫm, hắn vươn người cố gắng giữ lại thì chỉ quơ được một mảnh y bạch.”Tần đại ca......” Ngây người ngồi ở đó nhìn lại miếng bạch bố phiến mạ vàng tú long (mảnh vải trắng mạ vàng thêu rồng) này hình như thuộc về tên Triệu Duy Nhất gì gì đó, nước mắt Nghiêm Thanh Nhẫm chợt rơi xuống. Vì sao hắn lại không nhảy xuống theo bọn họ? Không, hắn sẽ nhảy xuống, lúc này nếu muốn hắn nhảy xuống, hắn thật sự làm liền lập tức. Nếu thời gian có quay ngược lại, lúc Tần Chính rơi xuống vực, trong một khắc, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ nhảy theo, hắn thật sự sẽ nhảy. Chỉ là mới vừa rồi, mới vừa rồi quá đột nhiên, hắn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, hắn chỉ là chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi......

Sinh tử tương hứa, bốn chữ vô cùng đơn giản, ai ai cũng đều có thể mở miệng, vỗ ngực mà nói. Nhưng đến thời khắc quyết định, có bao nhiêu người đã chuẩn bị sẵn sàng?

_____________

Truyện Chữ Hay