Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thác Bạt Chân chẳng hề hay biết những ý niệm trong đầu Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh làm xong bữa sáng, đem cả nồi cháo trắng nho nhỏ đưa cho Thác Bạt Chân, bản thân lại chỉ uống chút sữa và ăn chút trái cây chiên dầu.
Thân thể Thác Bạt Chân vô cùng suy yếu, bàn tay bưng bát cũng khẽ run lên. Sau khi ăn xong, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi.
Ngôn Tử Tinh thấy dáng vẻ hắn như vậy liền quan tâm thúc giục: “Được rồi, nhanh lên giường nghỉ ngơi đi. Ngươi sốt cao hơn một tháng trời, bây giờ chỉ vừa mới khá hơn, đừng để lại ngã bệnh.”
Thác Bạt Chân ừm một tiếng, đứng dậy đi về phía giường. Ai ngờ hai chân đột nhiên mềm nhũn, lảo đảo chực ngã xuống đất.
Ngôn Tử Tinh vẫn luôn ở phía sau quan sát hắn, vừa thấy thân hình hắn loạng choạng liền lập tức xông tới đỡ, ôm chầm lấy hắn.
“Cẩn thận một chút.”
Thác Bạt Chân không ngờ hiện tại mình lại suy yếu đến vậy, nhất thời mặt mũi đỏ bừng, giãy dụa nói: “Ta có thể tự đi.” Nam nhi trên thảo nguyên sao có thể yếu ớt như vậy được!
Ngôn Tử Tinh không thèm tranh cãi, trực tiếp nửa ôm nửa kéo đưa hắn lên giường, trầm giọng nói: “Ngươi bị tổn thương nguyên khí, thân thể còn chưa dưỡng tốt, yếu ớt một chút cũng là điều khó tránh… Đừng giãy dụa nữa, nhìn ngươi toát hết cả mồ hôi này.”
Thác Bạt Chân vô lực ngã xuống giường, thở hồng hộc.
Ngôn Tử Tinh cũng có chút không quen với bộ dáng bệnh tật này của hắn, đắp kín chăn cho hắn xong, nghĩ nghĩ một chút liền cầm lấy tay hắn nói: “Ngươi đừng bận tâm, đến mùa xuân là khỏe thôi. Tới khi ấy chúng ta cùng nhau lên thảo nguyên chăn ngựa, lên núi tuyết săn thú, lại là một hán tử oai hùng.”
Thác Bạt Chân trầm mặc một lát, nhìn hắn nói: “Chúng ta trước kia cũng là như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Ngôn Tử Tinh mỉm cười, không chút do dự đáp: “Chúng ta trước kia chính là như vậy. Rất vui vẻ.”
Thác Bạt Chân kéo kéo khóe môi, mỉm cười với hắn.
Ngôn Tử Tinh trong lòng khẽ động, cảm thấy tên gia khỏa Thác Bạt Chân này cười lên trông cũng rất động nhân.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần phải ngồi dậy làm gì nữa. Ta đi tới mã tràng xem một chút, đêm qua tuyết rơi nhiều, còn có rất nhiều việc phải làm.”
“Ừm.” Thác Bạt Chân đáp ứng, nghĩ nghĩ một lát lại nói bổ sung: “Nhớ cẩn thận. Về sớm một chút.”
Ngôn Tử Tinh mỉm cười với hắn, giúp hắn dịch lại góc chăn, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngôn Tử Tinh ở mã tràng giúp tộc nhân làm việc tới tận giữa trưa. Anh em tộc nhân nhiệt tình muốn mời hắn về lều uống rượu, bất quá biết trong nhà hắn còn có một vị khế huynh bị bệnh, liền chuẩn bị cho hắn hai vò mỹ tửu để đem về.
Giữa trưa Ngôn Tử Tinh quay trở về lều, thấy Thạc Bạt Chân vẫn còn đang ngủ say, hắn liền chuẩn bị tốt bữa trưa, lại dùng gạo hầm một nồi cháo nóng hổi bốc hương thơm ngào ngạt, để ở trên bếp lò cho Thác Bạt Chân, còn mình thì đi tới chỗ Ô Cát trợ giúp.
Buổi tối khi quay trở về, đã thấy Thác Bạt Chân gượng thân thể bệnh nặng mới lành đi chuẩn bị xong bữa tối.
Ngôn Tử Tinh khó tránh khỏi lại càm ràm mấy câu, bảo hắn không cần phải mệt nhọc. Thác Bạt Chân lại chẳng để tâm, cảm thấy mình vẫn nên hoạt động nhiều một chút thì tốt hơn.
Đêm hôm đó lúc đi ngủ, Ngôn Tử Tinh cố ý lật người qua, dựa sát vào Thác Bạt Chân thêm một chút, còn thân thiết quàng tay lên người hắn. Mãi tới khi Thác Bạt Chân cảm thấy không quen, nửa đêm len lén đẩy tay hắn ra mới chịu thôi.
Cứ như vậy, hai người bình thản mà ám muội, thân thiết mà tự nhiên sống cùng nhau hơn nửa tháng, thân thể của Thác Bạt Chân dần dần hồi phục, có thể ở trong lều làm chút việc, đôi khi cũng có thể ra ngoài đi lại một chút.
Ô Cát và Nạp Nhật Hồ thường hay tới thăm, bởi vậy Thác Bạt Chân liền quen biết bọn họ, hiển nhiên cũng nghe được không ít những lời từ bọn họ về việc khế đệ của mình đối với mình tốt bao nhiêu, trong thời gian ngã bệnh mình đã được Ngôn Tử Tinh chăm sóc như thế nào.
Trong lòng Thác Bạt Chân rất cảm động, cũng bất tri bất giác có chút tiếp nhận thân phận của hai người. Chỉ là hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao mình và Ngôn Tử Tinh lại lưu lạc tới thung lũng Ô Lý Mộc này?
Có lẽ bởi trước kia Ngôn Tử Tinh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, những câu chuyện về tài tử giai nhân lại càng là chủ đề được đặc biệt yêu thích trong các trà lâu tửu quán, hơn nữa hai vị phụ thân đại nhân buông bỏ thân phận và địa vị để ẩn cư trong Linh Ẩn Cốc của hắn lại càng là một ví dụ điển hình, bởi vậy hắn liền biên soạn ra một câu chuyện bịa đặt vô cùng hoàn mỹ, ngay cả chính bản thân mình nghe được cũng phải thấy cảm động.
Hắn giải thích với Thác Bạt Chân rằng, bởi vì hai người muốn kết làm khế huynh đệ, nhưng bộ lạc của hai người lại có quan hệ đối địch với nhau, vì tộc nhân của đôi bên đều không cho phép, nên không thể không vứt bỏ thân phận và địa vị, cùng nhau bỏ trốn. Sau đó bọn họ lưu lạc trên thảo nguyên một thời gian ngắn, trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, ai ngờ bỗng nhiên gặp phải mã tặc, trong quá trình bỏ chạy lại gặp một trận phong tuyết dữ dội nên bị lạc đường, lúc này mới lưu lạc tới thung lũng thế ngoại đào nguyên Ô Lý Mộc nọ.
Câu chuyện này hắn sáng tác lưu loát như nước chảy, ngay cả hai người gặp gỡ nhau trên đại hội Mộ Đạt thế nào, bởi vì tranh đấu danh hiệu “bác thác” trong đại hội mà từ địch thành bạn, từ bạn sinh tình ra sao, cuối cùng là vì tình mà bỏ trốn vân vân mây mây, kể đến sinh động như thật, khiến người ta tin tưởng chẳng chút nghi ngờ.
Thác Bạt Chân nghe đến trân trối, cảm thấy như mình đang được nghe một hồi cố sự.
Hắn sống trên thảo nguyên, hiển nhiên không có cuộc sống phong phú muôn màu muôn vẻ như Ngôn Tử Tinh ở Minh quốc. Cái gì tài tử giai nhân, tiểu thuyết ân oán tình cừu, tin đồn các loại… đều chưa từng nghe qua, tính tình có thể xem như khá đơn thuần, cũng không có nhiều suy nghĩ hỗn loạn lung tung.
Hắn chỉ đơn giản cảm thấy bỡ ngỡ, những việc này có vẻ không giống như chuyện mà mình sẽ làm, bởi vậy ngây người ra một lúc lâu, bán tín bán nghi hỏi: “Bộ lạc ngày trước của ta tên gì? Huynh đệ phụ mẫu của ta là người thế nào?”
Ngôn Tử Tinh sớm đã biết hắn sẽ hỏi vấn đề này, liền nói: “Mẫu thân của ngươi đã mất rồi, phụ thân là một tiểu tộc trưởng trong bộ lạc, có chút gia sản. Ngươi có ba người huynh đệ, có điều bởi vì ngươi quá thông minh tài giỏi, nên ba người huynh đệ kia luôn sợ ngươi đoạt mất gia sản, thường xuyên có chút xung đột với ngươi. Phụ thân của ngươi cũng là một kẻ hồ đồ, khiến ngươi gặp rất nhiều khó khăn. Sau đó ngươi yêu ta, ba người huynh đệ kia liền thừa cơ sàm ngôn với phụ thân ngươi, lại cố ý hãm hại ngươi, cuối cùng hại ngươi bị đuổi ra khỏi gia tộc, cùng ta bỏ trốn.”
Lúc Ngôn Tử Tinh kể câu chuyện này hoàn toàn mặt không đỏ khí không suyễn, hệt như thực sự có những chuyện như vậy.
Ngôn Tử Tinh thông minh nhạy bén, có thể nói là giảo hoạt. Hắn biết rõ nguyên tắc nói dối, bảy phần giả thì nhất định phải có ba phần thật, như thế mới khiến cho người ta dễ dàng tin phục. Cho nên chuyện về gia tộc của Thác Bạt Chân, hắn cũng không định tự sáng tác hoàn toàn, có thể nói là biên soạn dựa trên nền móng sự thực, hắn không tin Thác Bạt Chân lại không tin.
Quả nhiên, Thác Bạt Chân nghe xong những lời này, trên mặt liền lộ ra vẻ mê mang, sau đó chỉ cúi đầu trầm tư, cũng không hỏi gì nữa.
Bất quá Thác Bạt Chân bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề: “Trong lúc hôn mê, hình như ta có nghe thấy ngươi dùng tiếng Hán tự thì thầm… Sao ngươi lại biết nói tiếng Hán?”