Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thác Bạt Chân vẫn hôn mê bất tỉnh. Vì thời tiết rét lạnh nên miệng vết thương của hắn cũng không mưng mủ, nhưng sốt cao lại vẫn trở đi trở lại, suốt một tháng chưa thấy biến mất hoàn toàn. Người mặc dù thỉnh thoảng có tỉnh lại, nhưng đều mơ mơ màng màng, cũng không hoàn toàn thanh tỉnh.
Ngôn Tử Tinh mỗi ngày đều phải xoa bóp giúp hắn, cho hắn uống thuốc, đút thức ăn, thậm chí còn phải thu dọn vật bài tiết trong lúc hôn mê của hắn.
Những hành động cực kỳ thân mật này khiến đám Ô Cát tin tưởng chẳng chút nghi ngờ về mối quan hệ khế huynh đệ của bọn họ. Nhưng trên thực tế, trong lòng Ngôn Tử Tinh lại hận chết Thác Bạt Chân.
Hắn tới là để cứu Thác Bạt Chân, chứ không phải tới để hầu hạ. Ngay cả hai vị phụ thân đại nhân của hắn còn chưa từng được hưởng thụ sự chăm sóc thân thiết như vậy từ hắn, hiện tại lại đều lãng phí trên người tên nam nhân đáng giận này. Vả lại tên nam nhân này còn lừa gạt mình nữa chứ!
Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không thể để Thác Bạt Chân chết được, bằng không tất cả những vất vả cực khổ của mình đều sẽ là uổng phí. Hắn sẽ không làm một cuộc mua bán lỗ vốn.
Ngôn Tử Tinh chính là dưới loại tâm tính này, kiên trì chiếu cố Thác Bạt Chân.
Hôm nay hắn đang vừa âm thầm mắng chửi vừa lau người cho Thác Bạt Chân, không chú ý thấy Thác Bạt Chân đã khẽ động động mắt, chầm chậm mở ra.
Ngôn Tử Tinh không hề phát hiện, đang dùng khăn ấm tẩm rượu giúp Thác Bạt Chân chà lau khuôn ngực còn có chút nóng. Đây là phương pháp hạ sốt mà hắn học được từ Liễu sư phó lúc còn ở Linh Ẩn cốc.
Vì thế mỗi ngày hắn đều phải ra ngoài giúp tộc nhân của Nạp Nhật Hồ chăm nom đàn ngựa, đổi lấy đồ ăn và chút rượu ít đến đáng thương. Dù sao hắn cũng không thể ở chỗ này của người ta mà ăn không ngồi rồi.
Ngôn Tử Tinh là một người rất hiểu lễ nghĩa, mặc dù tộc nhân của Nạp Nhật Hồ đều rất nhiệt tình, không ai yêu cầu hắn làm việc gì, nhưng hắn vẫn báo đáp họ trong khả năng có thể của bản thân. Thậm chí ngay cả ái mã Mặc Phong của hắn cũng bị hắn “bán đứng” cho ngựa đang ở vào thời kỳ phối mã của bộ tộc Nạp Nhật Hồ.
Mặc Phong chính là hậu duệ của ái mã Mặc Tuyết mà phụ vương Bắc Đường Ngạo của hắn thích nhất, ngàn dặm đạp tuyết, nhanh như tật phong (tật phong = gió mạnh).
Hơn nữa bạn đời của Mặc Tuyết cũng là mã vương được tuyển chọn từ nghìn vạn ngựa trên thảo nguyên, hậu thế sinh ra hiển nhiên sẽ là mã vương của mã vương.
“Nhìn xem ta vì ngươi mà hi sinh bao nhiêu này. Tới khi ngươi tỉnh lại nhất định phải báo đáp ta cho tốt, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi… Ài, ta lao tâm lao lực như vậy đều là vì ai chứ. A Chân a, ngươi sau này nhất định phải thật nghe lời ta, biết báo đáp ơn nghĩa, ngươi có hiểu không? Nhìn xem ta đối với ngươi tốt bao nhiêu.”
Ngôn Tử Tinh dùng Hán ngữ lầm bầm tự nói, Thác Bạt Chân mơ mơ màng màng nghe thấy được.
“Lạnh…”
Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người vốn đang hôn mê tựa hồ đã tỉnh lại, vội vàng sáp tới gần hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Lạnh… nước…”
Ngôn Tử Tinh lập tức nhảy dựng lên, đắp chăn lại cho hắn thật kín, bưng tới một chén sữa ngựa ấm nóng.
“Nào, uống một chút sữa ngựa đi.”
Ngôn Tử Tinh ôm lấy Thác Bạt Chân, nâng nửa người hắn dậy, nhẹ nhàng đút cho hắn uống.
Thác Bạt Chân uống xong sữa ngựa, tinh thần đã khá hơn một chút. Hắn nỗ lực mở đôi mắt mê mờ, nhìn người bên cạnh đang ôm mình.
Hắn nhớ rõ người này.
Mấy ngày nay trong lúc hôn mê, mỗi khi thần chí có chút chuyển tỉnh, dường như đều là người này ở bên cạnh chăm sóc cho mình. Giọng nói của hắn, đôi tay của hắn, còn có lồng ngực của hắn, đều vô cùng quen thuộc. (Ngôn Tử Tinh thường xuyên lau người đổi dược cho hắn, không thể không ôm hắn.)
“Ngươi…”
“Thân thể ngươi còn rất yếu, ít nói một chút. Ta đi gọi tộc trưởng tới, để hắn xem cho ngươi kỹ càng.”
Ngôn Tử Tinh không đợi Thác Bạt Chân nói xong, liền vội vàng an trí cho hắn ổn thỏa, lại chạy về phía lều trướng của Nạp Nhật Hồ.
Trong khắp cả bộ tộc, chỉ có một mình Nạp Nhật Hồ là biết y thuật. Ngôn Tử Tinh mặc dù khi còn ở Linh Ẩn cốc cũng có học được một chút, nhưng đều chỉ là sơ sơ. Tính hắn thích chạy nhảy, lại rất thông minh, nếu không phải phụ vương vẫn luôn nghiêm khắc trông chừng hắn, chỉ e cái gì hắn cũng muốn học, lại cái gì cũng học không tinh thông.
Hắn vội vàng tìm Nạp Nhật Hồ đến, Thác Bạt Chân tựa hồ lại ngủ mất rồi.
Nạp Nhật Hồ sờ sờ trán Thác Bạt Chân, sau đó bắt mạch cho hắn, gật đầu mỉm cười nói: “Cảm tạ sơn thần phù hộ. Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hết sốt rồi, chỉ cần không sốt lại nữa thì hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng thân thể của hắn quá hư nhược, vẫn cần phải điều dưỡng cho tốt.”
Ngôn Tử Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm tạ tộc trưởng, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”
Thác Bạt Chân hơn một tháng qua sốt cao nhiều lần, người có mạnh hơn nữa cũng phải yếu đi, huống chi vết thương trên người hắn còn chưa tốt lên toàn bộ.
Nạp Nhật Hồ cười tủm tỉm nói: “A Chân có người khế huynh đệ như ngươi, thật sự là phúc khí của hắn.”
Nạp Nhật Hồ rất tán thưởng Ngôn Tử Tinh, nhịn không được giơ tay ra vỗ vỗ lên vai hắn, ngợi khen: “A Tinh, nhìn ngươi tuổi tác có vẻ không lớn lắm, lại rất có tình có nghĩa, càng hiếm thấy chính là có thể không rời không bỏ người khế huynh mang trọng bệnh, không hổ là hảo hán trên thảo nguyên của chúng ta.” Nói xong hắn lại chuyển chủ đề, hiếu kỳ hỏi: “Bất quá A Chân thực sự là thê tử của ngươi? Ta không có ý gì khác, chỉ là nhìn hắn so với ngươi có vẻ lớn tuổi hơn, dường như…”
Hắn còn chưa nói hết câu, bất quá Ngôn Tử Tinh đã hiểu được ý của hắn, nhíu nhíu mày, mỉm cười nói: “Tuổi tác hoàn toàn không phải vấn đề. Chúng ta quả thực là loại quan hệ này.” Nói xong còn như muốn chứng minh, ngồi xuống đầu giường, kéo Thác Bạt Chân ôm vào trong lòng.
Biểu hiện của hắn suốt một tháng nay mọi người đều đã thấy, đối với quan hệ của hai người cũng không hề nghi ngờ. Nạp Nhật Hồ nói như vậy kỳ thực cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy tò mò mà thôi.
Nạp Nhật Hồ thấy không còn chuyện gì, liền đứng dậy nói: “Được rồi, ta đi đây. Bây giờ đang là mùa đông, mùa lạnh nhất trên thảo nguyên. Ta thấy thân thể của khế huynh ngươi sẽ không nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, phải cẩn thận đừng để hắn bị cảm lạnh, đợi đến khi thời tiết chuyển ấm áp là được rồi.”
Ngôn Tử Tinh tỏ ý cảm tạ, tự mình tiễn Nạp Nhật hồ rời đi rồi mới quay trở lại, lúc về thấy người trên giường đang mở mắt nhìn mình.
Ngôn Tử Tinh thoáng sững sờ, cong khóe môi, khẽ cười nói: “Thì ra ngươi tỉnh rồi.”
Xem ra những lời ban nãy mình nói hắn đều đã nghe thấy được.
Ánh mắt Thác Bạt Chân nhìn Ngôn Tử Tinh có chút nghi hoặc và phức tạp. Hắn chần chừ một lát rồi mới khàn giọng hỏi: “Ngươi… là khế huynh đệ của ta?”
Ngôn Tử Tinh lại sửng sốt, nói: “Ngươi sao vậy?” Không phải là bị bệnh đến hồ đồ rồi chứ?
Hắn còn tưởng Thác Bạt Chân nhất định sẽ nổi cơn tam bành cơ đấy, không ngờ lại đợi được một câu hỏi thế này.
“Ta… không nhớ rõ lắm.”