[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

chương 33: 33: chương 10-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc, mê man có tỉnh lại hai lần.

Một lần là vào đêm khuya, lúc hô hấp của Lam Vong Cơ đều đặn ngủ bên cạnh hắn, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, cách một lớp chăn cũng cảm thấy sự ấm áp từ cơ thể kia.

Ánh trăng sáng tỏ, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu vào khuôn mặt anh tuấn như được chạm từ ngọc của người kế bên, nhưng rất nhanh hắn lại thiếp đi.

Lần thứ hai là vào buổi chiều, Lam Vong Cơ lay hắn tỉnh lại để hắn uống thuốc.

Đầu óc hắn nặng trĩu, cả người không có sức lực, chén thuốc đen nhánh ở trong tay của đối phương.

Thuốc đen sì được rót vào, thân thể hắn ấm lên, hắn còn chưa lấy miếng mứt thì đã lau miệng rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Một ngày hai đêm sau, đã là ngày thứ ba thì hắn mới tỉnh táo lại.

Mở to mắt nằm một lúc hắn cảm giác đầu óc mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng bụng lại kêu ùng ục, vậy nên hắn liền xoa bụng đứng giậy bước xuống giường kiếm cái gì đó ăn.

Lam Vong Cơ cũng vừa tới tỉnh dậy, còn chưa phát quan chỉ khoác ngoại bào, từ phía án thư đi tới, kêu hắn quay về trên giường, y nói "Nghỉ ngơi thêm đi"

Thế là Ngụy Vô Tiện nghe lời quay về nằm xuống.

Lam Vong Cơ ngồi bên giường sờ trán của hắn, y thở dài một hơi, giọng nghiêm túc "Sau này, không cho để tóc ướt rồi ngủ"

"A?" tự dưng Ngụy Vô Tiện bị dạy dỗ một câu, hắn mở to hai mắt sau đó mới từ từ nhớ lại.

Hoàng hôn hôm đó quay về, đúng là hắn không có lau khô tóc trước khi ngủ.

Hắn muốn nói, chỉ là không lau khô tóc trước khi đi ngủ mà thôi, không có gì quan trọng.

Chuyến đi này cũng có chút mệt mỏi, ngủ đủ giấc không phải sẽ tốt lên sao? Nhưng chỉ sợ Hàm Quang Quân nghiêm túc mà nghe lời giải thích này của hắn thì sẽ lo lắng, lần sau lại không cho hắn ra ngoài săn đêm, thế là hắn đành phải ngoan ngoãn im miệng, gật đầu.

Lam Vong Cơ nói "Nếu đêm hôm đó ta không quay về, chắc chắn ngươi sẽ trở bệnh"

Ngụy Vô Tiện nghe xong vẫn còn lo sợ sờ lên tóc mình, há to miệng muốn xin lỗi, nhưng khi thấy chân mày Lam Vong Cơ nhíu lại, hắn thay đổi suy nghĩ, nắm chặt cái chăn bên cạnh, đáng thương giương mắt nhìn y, nhỏ giọng nói "Lam Trạm...ta đói bụng"

Qủa nhiên Lam Vong Cơ bị hắn làm cho phân tâm, cúi nguời hỏi hắn muốn ăn gì.

Ngụy Vô Tiện cũng không nói.

Dù sao thì bữa sáng ở Lam gia chỉ có canh rau và nước suông, không có gì đặc biệt.

Lam Vong Cơ đi một chuyến, lúc về còn mang theo hộp đồ ăn.

Ngụy Vô Tiện không muốn ăn trên giường nên liền đứng dậy đi xuống.

Nhưng vì ngủ quá lâu, cơ thể không có sức lực, vừa mới ngồi thẳng dậy liền cảm thấy tầm mắt tối sầm, toàn thân tê dại, xém chút nữa là ngã ngửa lại về gối.

Lam Vong Cơ đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi sải bước đến bên giường, y giữ chặt hắn để không ngã xuống giường.

Một lát sau Ngụy Vô Tiện mới từ từ bước xuống, ngẩng đầu định nói cảm ơn thì đã thấy Lam Vong Cơ vươn tay lấy cái áo lông chồn ở cuối giường khoác lên người hắn, sau đó trực tiếp bế hắn lên.

Ngụy Vô Tiện theo phản xạ ôm lấy cổ người kia, cũng không thể giãy dụa nên đành phải oán trách một câu "Ngươi làm gì vậy".

Lam Vong Cơ trầm mặc liếc hắn một cái, hắn đành phải ngậm miệng.

Chờ đến khi được đặt xuống cái đệm êm cạnh bàn trà, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng châm trà, cây sơn chi trong bình sứ trắng đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hương hoa nồng đượm còn đọng lại một chút sương, phản chiếu lại vài tia nắng sớm.

Ba bốn nhánh thược dược thì được Lam Vong Cơ đặt ở án thư, những đóa hoa trắng nở rộ tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng phủ lên trên chồng văn thư kia.

Một vài nhánh hoa đơn giản lại càng tạo thêm sự tao nhã cho Tĩnh thất.

Hắn dương dương đắc ý khoe khoang với Lam Vong Cơ "Đẹp không? Là ta mua ở chợ Cô Tô đó"

Lam Vong Cơ mở hộp thức ăn ra, sau đó lấy ra một bát cháo hoa, mấy đĩa thức ăn với điểm tâm.

"Đẹp" y trả lời "Ba đóa sen trắng kia, ta đã trồng ở trong hồ nước"

Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, lầm bầm trong lòng: Chỉ là mấy đóa sen thôi, cũng không phải là thứ gì quý báu, không cần phải nghiêm túc như vậy đâu.

Hắn cúi đầu húp miếng cháo lót dạ, đồ ăn trong miệng cũng không mùi vị, hắn cầm lấy đũa rồi bắt chuyện để giảm bớt sự buồn chán trong lúc ăn cơm.

Không đợi Lam Vong Cơ hỏi, hắn bắt đầu khoa tay múa chân kể lại chi tiết chuyện lúc xuống núi ba ngày trước: Có người kia chết trong trận hỏa hoạn đã biến thành địa phược linh quấy nhiễu một gia đình nọ.

Còn có biểu hiện của Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi cũng đáng chú ý, tuy nhiên vẫn còn có thiếu sót.

Lam Vong Cơ nói "Vẫn cần trau dồi nhiều hơn"

Ngụy Vô Tiện cười "Nhưng trên đường ta nghe nói, Tư Truy và Cảnh Nghi là đứng đầu trong đám bạn cùng lứa đó nha.

Vẫn là Hàm Quang Quân dạy bảo tốt"

Tuy Hàm Quang Quân được khen nhưng trên mặt vẫn không có ý cười, y vươn tay rót trà, bình thản nói "Năm đó, ta với người từng hợp sức giết chết Đồ Lục Huyền Vũ"

//.

Truyện Chữ Hay