[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

chương 3: 3: ván thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngụy Vô Tiện vì không muốn bị người khác nhìn thấy nên mới theo Lam Vong Cơ đi đường nhỏ.

Kết quả, ra khỏi Tĩnh thất chưa được hai bước, còn chưa có cơ hội bước lên con đường nhỏ kia, hắn đã bị người không muốn nhìn thấy nhất, nhìn thấy.

Hơn nữa, Lam Vong Cơ còn bỗng nhiên thốt ra một câu kinh thiên động địa này là sao? Ngươi không thấy thúc phụ ngươi đang phải dùng một tay đỡ lấy ngực trái của mình sao?

Ngoại trừ Lam Vong Cơ ra, ba người đều kinh ngạc không chịu nổi.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện dù sao trải qua Xạ Nhật chi chinh, dẫn già trẻ một mạch Ôn thị chạy trốn lên Loạn Táng Cương, luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió, có sóng to gió lớn nào mà hắn chưa từng thấy qua chứ.

Ngụy Vô Tiện đã rèn được năng lực chịu áp lực cường đại, là người phản ứng lại nhanh nhất, vội vàng nói: "Không phải không phải! Cái này..."

Lam Khải Nhân có thể nói là già nua ích tráng, vậy mà còn che ngực, nghe được tiếng của Ngụy Vô Tiện còn không quên trừng hắn một cái, cao giọng cắt đứt hắn: "Vong Cơ! Ngươi đang làm gì vậy? Quả thực hồ nháo!"

Đây là Ngụy Vô Tiện a! Ngụy Vô Tiện! Là tên Ngụy hầu tử đã đem Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn ba ngàn gia quy giẫm dưới gót chân mà chà đạp! Cũng may Lam Khải Nhân vốn thân cường thể kiện, bằng không thì đã tức tới tắt thở mà chết!

Lam Vong Cơ mím môi, sau đó cởi mạt ngạch đang buộc trên trán ra, nhét vào tay Ngụy Vô Linh còn đang sững sờ, nói: "Thúc phụ, Ngụy Anh từ lâu đã trích được mạt ngạch của con rồi."

Ngụy Vô Tiện cầm mạt ngạch vân văn kia, cảm thấy không tài nào hiểu được, liền nghe Lam Khải Nhân hô lên: "Vong Cơ! Mạt ngạch Cô Tô Lam thị, không phải cha mẹ thê nhi thì không thể chạm vào, sao ngươi lại có thể để cho hắn trích xuống chứ?!"

Ngụy Vô Tiện nghe được những lời này thì hồn bay phách lạc.

Hắn đúng là đã từng giật lấy mạt ngạch của y, nhưng hắn chỉ là vô ý tiện tay, hắn nào biết còn có nhiều ý nghĩa sâu xa như vậy.

Cô Tô Lam thị các ngươi không phải chứ? Chỉ là một mảnh vải trắng thôi mà, sao có thể để cho một mảnh vải đáng thương buộc trên trán kia thừa nhận một ý nghĩa trọng đại như vậy?

Trong nháy mắt hắn liền cảm thấy mạt ngạch đang cầm nóng bỏng tay, ở trên tay trượt một chút lại vội vàng bắt lấy giữ chặt.

Hắn cũng không dám ném ra ngoài, nơi này là địa bàn của Cô Tô Lam thị, nếu ở nhà người khác mà đem bảo bối nhà người ta làm rơi xuống đất, đợi lát nữa lão cũ kỹ nhất định sẽ mang một đám tiểu cũ kỹ một cước đá văng hắn ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nhưng phải làm gì bây giờ! Làm cha mẹ Lam Vong Cơ thì không kịp rồi, hiện giờ hắn gọi Lam Trạm là cha còn kịp không?

Hắn nói, "Lam lão tiên sinh, là ta không cẩn thận, ta..."

Lam Khải Nhân lại trợn mắt trừng mắt, "Ta không hỏi ngươi!"

Mắt thấy hỏa pháo sắp khai nòng rồi, Lam Hi Thần vội vàng xen vào, nói: "Thúc phụ, lúc ấy ta cũng ở đấy, Ngụy công tử đúng là vô ý thôi."

Ngụy Vô Tiện lập tức dùng ánh mắt cảm kích nhìn y: Trạch Vu Quân thật tốt!

Lam Hi Thần cười cười, tiếp tục nói: "Bách gia Thanh Đàm Hội lần trước, Ngụy công tử vô tình kéo xuống mạt ngạch của Vong Cơ trước mặt mọi người của tiên môn bách gia."

Ngụy Vô Tiện lập tức xóa đi ánh mắt cảm kích ban nãy giành cho y: Trạch Vu Quân điên rồi!

Trước mặt mọi người cũng không phải trọng điểm, vì sao còn cố ý lặp lại một lần nữa chuyện hắn kéo mạt ngạch của Lam Vong Cơ chứ! Ngươi không thấy cái tay kia của thúc phụ ngươi cũng đưa lên ôm chặt lòng ngực luôn rồi sao?!

Mà Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, không nói một lời, Ngụy Vô Tiện thật muốn hét lớn: Chẳng lẽ quan tâm đến Lam lão đầu chỉ có mình ta?

"Các ngươi...!khụ khụ! Các ngươi..." Lam Khải Nhân thở hổn hển một hồi lâu, vẫn chưa nói được câu nào hoàn chỉnh, Lam Vong Cơ lại hành lễ với ông một lần nữa: "Thỉnh thúc phụ đến Vân Mộng Giang thị cầu hôn."

Ngụy Vô Tiện vốn định khuyên một câu, cầu xin các ngươi đừng nói nữa, nhìn thúc phụ các ngươi đi.

Thế nhưng Lam Vong Cơ lại đem đề tài này kéo trở về, vậy nên hắn cũng không nói được gì nữa.

Mục đích của hắn vốn dĩ là để Lam Vong Cơ đi Vân Mộng cầu hôn.

Nếu bây giờ hắn phân trần tại đây, kế hoạch sẽ hỏng mất, nhưng nếu không nói gì thì mục đích ban đầu đã đạt được, chỉ là chuyện này tự nhiên phát triển theo chiều hướng quái lạ sao á?

Lam Hi Thần vẫn rất hiếu thuận, đưa tay vuốt ngực giúp Lam Khải Nhân thuận khí.

Gương mặt Lam Khải Nhân hoàn toàn tối sầm, ông ra hiệu cho Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ngươi đưa Ngụy công tử xuống núi đi.

Vân Mộng đường xa, nên sớm trở về."

Lam Vong Cơ tuân lệnh, kéo Ngụy Vô Tiện nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời xa nơi Lam Khải Nhân đang đứng, Ngụy Vô Tiện mới dám mở miệng oán giận: "Lam Trạm! Ngươi vừa rồi làm cái gì vậy?"

Lam Vong Cơ nói, "Là ngươi muốn ta đi cầu hôn."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta là bảo ngươi đi cầu hôn, ngươi đề cập với Lam lão đầu chuyện thành thân làm gì? Trả thù ta sao?!"

Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn lại, nói: "Không đề cập đến thành thân, làm sao có thể cầu hôn được?"

Lam Vong Cơ cho tới bây giờ đều là người quy củ, chú ý lễ nghĩa, trình tự cầu hôn quả thật nên là: phải lấy thành thân làm tiền đề, trước tiên thông báo trưởng bối, cũng lấy được đồng ý, mới hướng đến gia tộc đối phương cầu hôn.

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn y đi cầu hôn, y nhất định phải đi hết một bộ quy trình mới được.

Ngụy Vô Tiện quả thực bị loại cổ hủ này của y chọc ra hỏa khí: "Ngươi người này sao lại cổ hủ như vậy, ta đây chỉ là muốn tìm một cái cớ lừa gạt người khác thôi! Ngươi lén đưa cho ta chân dung của ngươi không phải là được rồi sao?"

Vừa nghĩ đến chuyện Lam Khải Nhân đã biết hết rồi, Ngụy Vô Tiện liền đau đầu.

Về sau nhất định còn có nhiều phiền toái hơn nữa, dù sao trong mắt Lam Khải Nhân, chính là bắp cải tốt nhà ông bị con heo tên Ngụy Vô Tiện củng đi, nói không chừng mai kia, ông sẽ cầm dao mổ heo đến tìm hắn liều mạng.

Hắn lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi chính là não bị úng nước rồi, hết hy vọng, đầu óc không thể linh hoạt hơn một chút sao, sao có thể có người cổ hủ như ngươi tồn tại..."

Hai mày của Lam Vong Cơ nhíu lại càng chặt hơn, thanh âm cũng lớn hơn vài phần: "Ta chính là người như vậy."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt cực nhạt của y nhìn chằm chằm vào hắn, Lam Vong Cơ nói: "Nếu ngươi không có ý đó, thì đừng tùy ý trêu chọc."

Dứt lời, y xoay người rời đi, hương đàn hương nhàn nhạt càng bay càng xa, cho đến khi không nghe thấy gì nữa, Ngụy Vô Tiện đứng đó trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời.

Lời này hắn đã sớm đã từng nghe Lam Vong Cơ nói qua.

Lúc ấy y chỉ trích Ngụy Vô Tiện trêu chọc tiểu cô nương, Ngụy Vô Tiện còn đặc biệt đáp lại một câu: "Ta cũng đâu có trêu tới ngươi đâu." Hiện giờ Lam Vong Cơ đem những lời này dùng trên người mình, làm Ngụy Vô Tiện á khẩu không nói nên lời.

Lam Vong Cơ người này tính tình thật sự khó chọc mà, luôn động một chút là xoay người rời đi.

Sau vài câu nói, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện mình bị y bỏ lại phía sau.

Tấm gương mẫu mực của con cháu thế gia - Lam Vong Cơ, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không để ý đến đạo tiếp khách, bỏ lại khách nhân, chỉ sợ Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên hưởng được "diễm phúc" này.

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ hai, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn bại trận.

Vội vàng đi qua mấy tiểu viện, tâm tình Lam Vong Cơ mới hòa hoãn một chút, bước chân mới khôi phục lại như bình thường.

Nhưng trong lòng vẫn nghẹn ứ, nhìn thấy hòn đá nhỏ ven đường, y nhẹ nhàng đá một cái, tảng đá nhỏ bị đá lên không trung, bay lên tạo thành một đường cong, rơi vào tiểu viện bên cạnh, Lam Vong Cơ hơi khựng lại, không đi tiếp nữa.

Y không nên đồng ý với Ngụy Vô Tiện, ba ngày trước nên đuổi người ra ngoài.

Nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nói đến khóc, y liền tâm trí rối loạn, không nhẫn tâm chút nào.

Giống như lúc trước ở trong căn viện này, khi ấy y nghe nói, Ngụy Vô Tiện đánh Kim Tử Hiên nên bị phạt quỳ ở đây, nghĩ rằng người này tính tình đến chết cũng không đổi, bướng bỉnh không chịu nổi, nhưng bước chân lại vô thức đi về phía bên này.

Đi vào trong viện rồi, lại không biết nên lấy cớ gì để đến đây, vậy nên y chỉ muốn nấp sau tường nhìn một chút thôi.

Nhưng, khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lẻ loi quỳ ở đó, bả vai run run, y cho rằng hắn đang khóc, căn bản không kịp suy nghĩ lấy cớ gì nữa, trực tiếp đi lên phía trước lên tiếng an ủi người đang quỳ trên mặt đất kia.

Nhưng người đó sao có thể khóc được chứ, còn ngồi rảnh rỗi thọc tổ kiến, nhìn thấy y còn cợt nhả, Lam Vong Cơ cực kỳ tức giận, xoay người rời đi.

Y luôn như vậy, khi Ngụy Vô Tiện còn ở đây, y không chịu nói lời nào với hắn, Ngụy Vô Tiện đi rồi, mỗi lần đi ngang qua viện này, y đều bất giác nhìn thêm mấy lần.

Như một cơn gió từ xa tới đây, mang theo hương sen thanh nhã vấn vít, bén rễ, nảy mầm, đâm chồi nảy lộc.

Một thứ gì đó như phá đất mà ra, một thứ tình cảm không tên khiến Lam Vong Cơ băn khoăn, day dứt không rõ là gì.

Y vốn định tránh đi mọi quấy nhiễu phiền loạn trên trần thế này, nhưng Ngụy Vô Tiện cứ luôn xông vào thế giới tĩnh lặng của y, khiến y phiền não.

"Vong Cơ." Lam Hi Thần tới tìm y, cười nói: "Ngụy công tử đi rồi sao?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, cùng Lam Hi Thần sóng vai mà đi, "Huynh trưởng, thúc phụ không sao chứ?"

Lam Hi Thần nói, "Không sao, thúc phụ thân thể tráng kiện, Vong Cơ không cần lo lắng." Nhưng hôm nay y tới tìm đệ đệ, là vì chuyện khác, qua lại vài câu, y cất tiếng hỏi: "Vong Cơ, chuyện của Ngụy công tử, đệ quyết định rồi sao?"

Nếu nói trên đời còn có ai có thể nhìn ra được với một chút tâm tư nhỏ của Lam Vong Cơ, vậy thì chỉ có Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ từ trước đến nay tôn kính huynh trưởng nhà mình, cũng chỉ có ở trước mặt y mới có chút biểu hiện tâm tình ra ngoài.

Thật lâu sau, Lam Vong Cơ trả lời: "Ừ."

Trong mắt người khác, có lẽ y vẫn không biểu cảm, lạnh nhạt như thường ngày, nhưng trong mắt Lam Hi Thần, trên mặt đệ đệ của y liên tiếp xuất hiện ác sắc thái khác nhau: phiền não, rối rắm, hạnh phúc, vui sướng, đây chính là lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy biểu tình của đệ đệ phong phú như vậy.

Lam Hi Thần liền cười cười: "Cũng tốt, Vân Thâm Bất Tri Xứ trước giờ luôn an tĩnh, Ngụy công tử tới khẳng định sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

Đã lâu không có ngự kiếm, Ngụy Vô Tiện hưng phấn quá độ, ở trên không trung xoay người vài lần, bay tới vòng lui.

Nhìn thấy kiếm quang màu đỏ rên Tùy Tiện, hắn liền vui vẻ, làm thời gian về Vân Mộng trễ mấy canh giờ.

Lúc hạ kiếm xuống đất trời cũng đã muộn, Giang Trừng vừa nghe thấy tiếng động, liền từ trong phòng chạy ra: "Ngụy Vô Tiện, cuối cùng ngươi cũng về rồi."

Ngụy Vô Tiện chơi đến có một chút mệt mỏi, thuận miệng đáp: "Thế nào, cách vách không có ta, ngươi sợ quỷ à?"

Giang Trừng cũng không tức giận, bởi vì hắn có chuyện khác thú vị hơn, liền nói: "Ngụy Vô Tiện, hiện tại ta có một tin xấu cùng hai tin tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?"

Nhìn vẻ mặt thiếu đánh của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện liền biết chẳng có tin nào nghe lọt tai cả, liền nói "Nói hết một lượt luôn đi.

"

Giang Trừng nói, "Tin tốt, là cha ta đã trở lại.

Tin xấu, là Cô Tô Lam thị gửi thư, Lam lão đầu nói ngươi tự tiện xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, mẹ ta rất tức giận.

"

Nhưng có Giang Phong Miên ở đây, tất nhiên không sao cả, hai chuyện Giang Trừng vừa nói không có gì to tát cả, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Còn gì nữa không?"

Giang Trừng cố ý hạ thấp giọng, thần thần bí bí: "Lam lão đầu còn nói, ngươi và Lam Vong Cơ tư định chung thân, cha ta cùng mẹ ta ở trong phòng cãi nhau cả đêm."

"Cái gì!?" Ngụy Vô Tiện thét lên tại chỗ, Lam Khải Nhân đưa tin cũng nhanh quá đi, so với hắn ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn, nhưng mà..." Đây là nói chuyện quỷ quái gì đây chứ!"

Giang Trừng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Ta cũng không biết, nhưng mà ngươi đúng là dọa chết ta rồi, ta còn tưởng rằng sắp thành thân thích với Lam Vong Cơ chứ!" Vậy thì thật sự là quá đáng sợ, chỉ nghĩ thôi, Giang Trừng liền khó chịu đến nhăn mặt lại, hắn nói: "Cũng may không phải là sự thật."

Ngụy Vô Tiện nói: "Dĩ nhiên là không có thật rồi! Nói bậy không à!"

Giang Trừng biết là không có khả năng, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, sao có thể chứ, thầm nghĩ mình quả nhiên là một tiểu quỷ thông minh cơ trí.

Giang Trừng lại nói: "Ta biết ngay mà, ta cũng đã nói với họ là không thể nào.

Nhưng mà bây giờ ta khuyên ngươi đừng đi gặp cha mẹ ta vội, coi chừng bị vạ lây hỏa khí mà ăn mắng.

"

Tuy rằng thành thân là giả, nhưng Lam Vong Cơ quả thật là muốn tới cầu hôn, hơn nữa thấy Ngu phu nhân tức giận như vậy, Ngụy Vô Tiện quả thực không muốn chọc vào, nên cũng lười đi giải thích.

Hiện giờ sự tình đã đi quá xa dự tính ban đầu của hắn, nhưng chỉ cần kết quả như hắn mong muốn, bị người hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, đối tượng được hiểu lầm là Lam Vong Cơ, so với mấy yêu ma quỷ quái Kim gia Nhiếp gia mà hắn xem mắt quả thực tốt hơn nhiều.

Vì thế Ngụy Vô Tiện yên tâm nằm trên giường của mình, lăn qua lăn lại, ngửi ngửi chăn gối của mình, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hắn nghĩ, hay mình cũng học chút hương đạo, huân hương cho quần áo chăn mền nhỉ, có thể giống như Lam Vong Cơ, lúc nào cũng thơm ngát cả người sao?

Bôn ba cả ngày cũng đã mệt mỏi, hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi, vừa ngủ đến hừng đông, lại bị tiếng Giang Trừng đá tung cửa đánh thức, "Ngụy Vô Tiện!!!."

Ngụy Vô Tiện thật muốn che lỗ tai lại: "Giang Trừng, nhỏ tiếng một chút."

Giang Trừng rõ ràng nóng lòng hơn tối hôm qua, nói: "Ta có tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?"

Tên này chơi cái trò này đến nghiện rồi, Ngụy Vô Tiện trợn mắt một cái, nói: "Có rắm mau thả."

Giang Trừng nói, "Vậy để ta nói, tin tốt là, cha mẹ ta rốt cục cũng đạt được sự thống nhất đồng thuận, không ồn ào nữa."

"Liên Hoa Ổ thái bình, đúng là tin tức tốt." Ngụy Vô Tiện không có gì ngáp một cái, "Còn chuyện gì nữa? Ngươi gấp cái gì?"

Giang Trừng nói, "Tin xấu là Lam lão đầu cùng Lam thị song bích tới Liên Hoa Ổ rồi, cha mẹ ta bảo ngươi nhanh tới Thử Kiếm Đường, cùng bọn họ đối chất."

Ngụy Vô Tiện dừng lại trong chớp mắt, sau đó nhảy dựng lên: "Cái gì?!"

Trong Thử Kiếm Đường, Ngụy Vô Tiện quả nhiên nhìn thấy ba bạch y nhân, nhìn xa trong giống hệt nhau, nếu che mặt lại cũng chẳng phân biệt được ai với ai.

Lam Hi Thần mỉm cười chào hỏi hắn, sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn lạnh như vậy, chỉ nhìn hắn một cái, lại chuyển hướng về phía trước.

Ngụy Vô Tiện cũng còn tức giận, Lam Vong Cơ không để ý tới hắn, hắn còn không muốn để ý tới Lam Vong Cơ nữa cơ! Hành lễ với các trưởng bối xong, Ngu Tử Diên và Lam Khải Nhân nhanh chóng gật gật đầu, đang lật một đống giấy gì ở đó, không biết là đang nói cái gì, mắt thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Giang Phong Miên cười với hắn vài cái, cũng quay đầu gia nhập chiến cuộc.

Gọi hắn tới đây, tam lão đầu ở đó tự kiếm niềm vui sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngụy Vô Tiện hỏi Giang Trừng: "Giang Trừng, bọn họ đang làm gì vậy?"

Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt ý bảo: "Thương lượng hôn lễ của hai người."

"A?"

Ngụy Vô tiện thầm nghĩ, gia quy Cô Tô Lam thị các ngươi không phải không cho phép đi nhanh à, vậy sao tốc độ làm việc của mấy người ngược lại lại hỏa tốc như vậy chứ?! Sao bỗng nhiên bàn tới ngày cưới luôn rồi? Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc, không phải là cầu hôn thôi sao?!"

Giang Phong Miên rất hòa ái nói: "Thì cầu hôn rồi, chúng ta đã đồng ý, nên bây giờ thương lượng hôn kỳ."

Thì ra Giang Trừng nói đạt được sự đồng thuận là như thế này, đây mà là tin tốt sao, đây là tin dữ thì có! Ngụy Vô Tiện hô lên: "Ta còn chưa đồng ý mà, ai muốn lập gia đình chứ, ta không gả!"

Ba người rốt cục ngừng lại, nhìn chằm chằm vào hắn, lông mày Ngu phu nhân nhướng lên, nói: "Ngụy Anh, mấy ngày trước là ngươi tự tiện xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Dạ phải, tự tiện đi vào là ta không đúng, ta chịu phạt là được."

"A Anh, biết là không đúng, lần sau đừng như vậy nữa là được." Giang Phong Miên cho tới bây giờ đều đối với hắn rất tốt, ngữ khí cũng rất ôn hòa.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy ấm áp trong lòng, dù sao phần ấm áp này đã từng mất đi nay kiếm lại được, hiện giờ còn có thể nhìn thấy Giang thúc thúc cười gọi hắn một tiếng A Anh, chóp mũi hắn liền chua xót, lại nghe Giang Phong Miên nói: "Ngươi và Lam nhị công tử ở cùng nhau ba ngày?"

Trái tim Ngụy Vô Tiện trực tiếp đi từ ấm áp đến lạnh toát, lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn quả nhiên đã bị Lam Khải Nhân nghe được! Hắn vội vội vàng vàng giải thích: "Ở chung một chỗ, nhưng không phải là ở chung với nhau.

Chính là rất bình thường mà cùng một chỗ, bình thường như các huynh đệ đồng hữu ở cùng nhau, những người quen thân ở chung với nhau không phải rất bình thường sao?"

Nghe được như thế, ba người ngồi trên ghế nhất thời không biết nói gì, Giang Trừng ở một bên kinh ngạc trừng mắt, Lam Hi Thần gương mặt tươi cười cứng đờ lại, mà Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn, nhíu mày thật sâu.

Sau đó Lam Khải Nhân giận dữ vỗ mặt bàn đứng lên, hét lớn một tiếng: "Ý của ngươi là, Vong Cơ chỉ là đối tượng cho ngươi chơi đùa sao?!"

Ngụy Vô Tiện há to miệng, quả thực bị dọa đến nghẹn lời.

Sao mấy người lại rút ra được kết luận như thế này chứ, Lam lão đầu, người bị chạm mạch rồi sao!!!

Phảng phất như thấy tháng sáu tuyết rơi, còn ai oan ức hơn Ngụy Vô Tiện ta chứ! Thật oan ức quá đi mà!!!

TBC

-------------------------------

Một lần nữa vỗ tay vì IQ đỉnh cao của Lam nhị công tử, sắp hốt được vợ về nhà rồi!!!!!!!!!!!!!!

Truyện Chữ Hay