.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt thật to, đầu vẫn còn chút choáng váng, giống như vừa mới say một trận rượu đã đời vậy. Hắn chớp chớp mắt, một mái nhà đơn sơ lọt vào trong tầm nhìn mơ hồ. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, đủ thứ suy nghĩ chạy loạn rồi va đập vào nhau trong đại não hắn, một lúc lâu sau mới hoàn toàn sắp xếp được những chuyện đã xảy ra. Hắn quay phắt đầu sang bên cạnh, không một bóng người. Nhưng mà Lam Vong Cơ một thân áo trắng lại đang đứng bên cửa sổ cách đó không xa, trên tay cầm một lá bùa phát sáng nhàn nhạt, còn khuôn miệng thì mấp máy như đang nói gì đó. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhưng bằng kinh nghiệm vẫn có thể nhận ra đó là loại bùa truyền tin thông dụng nhất.
Lam Vong Cơ ít lời nhiều ý nói xong, gấp lá bùa trong tay lại, sau đó giống như là nhận ra tình hình bên này, ánh mắt liền đảo qua, dừng trên người hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Người nhà ngươi tìm à?"
Vừa mới mở miệng liền phát hiện ra cổ họng mình đã khản đặc đi rồi. Lam Vong Cơ đáp:
"Là những môn sinh hôm qua. Báo cáo tình hình."
Những môn sinh được phái đi theo giám sát hai người cũng không quay về, chỉ là đúng giờ gửi tin báo tình hình cho Lam gia thôi. Ngụy Vô Tiện chậm chạp gật đầu.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lam Vong Cơ cực kỳ bình thản, cứ như thể tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì khác lạ. Khác với y, Ngụy Vô Tiện lại không thể thản nhiên như vậy, mấy ngón tay đang đặt bên người theo bản năng co lại.
Những người say rượu sau khi tỉnh được chia làm hai loại. Một là nhớ không rõ những gì mình làm khi đầu óc không tỉnh táo. Hai là, chỉ cần tỉnh dậy, liền nhớ rõ không sai một li những chuyện đã xảy ra. Thật không may, Ngụy Vô Tiện lại chính là loại người thứ hai, hết lần này đến lần khác đều nhớ cực kỳ rõ ràng. Hắn thật sự hận không thể quên hết tất cả những chuyện tối qua đi. So với Lam Vong Cơ bây giờ hắn lớn hơn tận mười tuổi kìa, sao có thể trước mặt người ta thất thố vậy chứ, đúng là vô cùng mất mặt!
Tuy rằng bình thường hắn luôn tự xưng da mặt mình dày, nhưng nghĩ đến chuyện đó vẫn có chút ngượng ngùng lúng túng. Cho dù không đến mức đỏ mặt, nhưng vẫn nhất quyết kéo chăn trùm kín đầu, trốn tránh ánh mắt bình tĩnh quá mức mà Lam Vong Cơ đang ném về phía này. Không khí lập tức im ắng.
"..."
"..."
Ngụy Vô Tiện trốn ở trong chăn, đợi nửa ngày cũng không thấy người bên ngoài có động tĩnh gì. Cuối cùng chính hắn không kiên nhẫn nổi nữa, kéo chăn xuống một chút, để lộ ra đôi mắt, chớp chớp đánh giá tình huống bên ngoài. Đúng như dự đoán, Lam Vong Cơ vẫn duy trì tư thế ban nãy, vẫn dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn chằm chằm.
"..."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt. Hắn thầm nghĩ, Lam Trạm đúng là vẫn chưa nguôi giận rồi. Nhớ lại hàng loạt hành vi quái dị tối qua của mình, Ngụy Vô Tiện lại càng không thể vững tâm, hắn khác thường như vậy, không biết là đã khiến Lam Trạm lo lắng đến mức nào. Hắn hơi rụt đầu xuống, chỉ đưa mắt mà liếc nhanh Lam Vong Cơ một cái, nhỏ giọng nói:
"Lam Trạm, ta sai rồi."
Lam Vong Cơ đến sợi lông mi cũng không thèm động!
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn tung chăn ra, ngồi thẳng dậy, nói lại lần nữa:
"Lam Trạm, ta thực sự biết lỗi rồi mà!"
Lam Vong Cơ: "..."
Hình như hắn càng nói lại càng phản tác dụng, Lam Vong Cơ xoay người sang hướng khác, dường như chuẩn bị rời đi. Lần này thì Ngụy Vô Tiện hoảng thực sự. Hắn nhảy phắt xuống giường, đến giày cũng không kịp mang, ba chân bốn cẳng chạy lại mà giữ chặt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, ngươi đừng đi!"
"..." Lam Vong Cơ quay đầu lại, nói: "Ngươi mà cũng cần ta đừng đi cơ à."
Đúng là chỉ có Lam Vong Cơ tuổi này mới có thể nói ra mấy lời dỗi hờn như thế! Biết là không đúng, nhưng bỗng dưng Ngụy Vô Tiện lại thấy có chút buồn cười. Cho dù là chưa bỏ qua cho hắn, nhưng Lam Trạm có thể biểu lộ ra tâm trạng của chính mình, hắn vẫn cảm thấy thật vui vẻ.
Ngụy Vô Tiện như được tiếp thêm một chút sức mạnh, giữ chặt lấy ống tay áo Lam Vong Cơ rồi lắc lắc. Thấy y không né tránh thì liền được đà làm tới túm lấy cổ tay y, mềm giọng dỗ dành:
"Lam Trạm, lần này ngươi phải tin ta. Ta thề, lần sau tuyệt đối sẽ không làm thế nữa. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói với ngươi đầu tiên, có được không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y cũng không trả lời, chỉ cúi đầu liếc qua đôi chân trần của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức nhanh trí hiểu ra y chuẩn bị nói cái gì, kéo tay Lam Vong Cơ đi về phía giường rồi ngồi xuống. Hắn xoa xoa hai bàn chân vào nhau, rũ sạch đất cát bám trên đó rồi lại chui vào trong chăn, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nói:
"Thật mà, ta nói được làm được. Không tin ngươi sờ thử nhịp tim ta mà xem."
Hắn kéo tay Lam Vong Cơ áp lên ngực mình, đúng hơn là kéo tay y luồn vào trong áo, đặt thẳng lên da thịt ấm áp. Động tác này ngay lập tức có hiệu quả, biểu tình lạnh như băng của Lam Vong Cơ tức khắc tan ra vài phần. Y thở dài, nói:
"Ngụy Anh, ngươi..."
Ngụy Vô Tiện cướp lời y, nói liên mồm:
"Ta sai rồi, ta biết lỗi rồi. Khiến cho Nhị ca ca lo lắng như vậy, đều là lỗi của ta."
Đối với việc xin xỏ Lam Vong Cơ tha thứ, trước nay hắn đều làm vô cùng thuần thục. Miệng thì mở ra khép vào toàn mấy lời đường mật, bản thân lại không hề biết xấu hổ chút nào, thậm chí còn kéo tay Lam Vong Cơ đặt lên miệng hôn bẹp bẹp vài cái, tiếp tục dỗ dành:
"Lam Trạm tốt, đừng giận nữa mà, được không nào?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện xuất ra một thân bản lĩnh dỗ dành hài tử mà mấy năm nay gom góp được, vỗ tay một cái, nói:
"Hay là thế này đi Nhị ca ca, ta tiết lộ cho ngươi một cái thuật pháp nhỏ thú vị do chính ta tạo ra. Từ trước đến nay ta cũng chưa nói cho ai biết, chỉ nói với mình ngươi thôi. Ngươi học xong thì đừng tức giận nữa, nhé nhé?"
Nghe thấy vậy, mày kiếm của Lam Vong Cơ hơi nhướng lên một chút, Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, mò mẫm trong quần áo, lấy ra một người giấy nhỏ, cầm trong tay vung vẩy cho Lam Vong Cơ nhìn:
"Cái thuật pháp này của ta gọi là "Người giấy hóa hình", ý giống như tên, có thể khiến người giấy biến thành bộ dạng giống mình. Chỉ cần dùng người giấy do bản thân mình cắt thành, truyền vào đó một chút linh lực cùng với đồ vật gì đó bên người là được."
Hắn vừa giải thích vừa ra tay làm mẫu, sờ lên cây sáo của mình đang để đầu giường, sau đó đặt cây sáo và người giấy ở cùng một chỗ, ngón tay khẽ động, một đạo hồng quang rót thẳng xuống người giấy. Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt, chỉ thấy người giấy kia ngày càng biến lớn, sau đó giống hệt như kích thước của một người bình thường. Ngụy Vô Tiện muốn tăng thêm hiệu quả cho màn biểu diễn này, đúng lúc liền vung tay lên, chặn ánh mắt của Lam Vong Cơ lại. Đợi đến khi hắn bỏ tay xuống, người giấy kia đã biến thành bộ dáng của Ngụy Vô Tiện, mà cây sáo lúc nãy đúng là cắm ở bên hông nó. Lam Vong Cơ nhìn thấy "Ngụy Vô Tiện" trước mắt giống hệt người đang đứng cạnh mình, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
"..."
Nếu đằng sau Ngụy Vô Tiện mà có một cái đuôi, e rằng lúc này đã dựng đứng lên mà phấn khích phe phẩy rồi, hắn đắc ý dạt dào mà cười nói:
"Đây là thuật pháp mới nhất mà ta vừa nghiên cứu ra đó, thế nào, cực kỳ lợi hại có phải không?"
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, lại đưa mắt nhìn người giấy kia, kìm lòng không được mà vươn tay ra. Ngụy Vô Tiện vừa kêu lên "Ối đừng đụng!" thì đã muộn, đầu ngón tay của Lam Vong Cơ vừa mới chạm đến người giấy thì trong nháy mắt thuật pháp liền bị giải trừ. Một trận hồng quang lóe lên, người giấy lại biến về bộ dáng nhỏ xíu như lúc ban đầu. Ngụy Vô Tiện gãi đầu gãi tai, nói:
"Còn chưa kịp nói với ngươi, thuật pháp này có một khuyết điểm, chính là không thể đụng vào. Một khi ngươi đụng vào cũng giống như là đã tấn công nó, nó sẽ bị đánh về nguyên hình."
Hắn nhặt người giấy kia lên, mảnh giấy trắng ngay lập tức tan thành bột mịn. Ngụy Vô Tiện phủi phủi tay, lấy một xấp người giấy từ trong tay áo ra, cũng không quan tâm là làm những thứ này tốn mất bao nhiêu thời gian và công sức, đưa hết cho Lam Vong Cơ, trên mặt tràn đầy vẻ lấy lòng, nói:
"Lam Trạm, ngươi cầm hết lấy mà chơi, chơi kiểu gì vui thì cứ chơi theo kiểu đó."
"..."
Lam Vong Cơ cũng nhận ra mình vừa bị hắn biến thành tiểu hài tử mà dụ dỗ. Y muốn nói lại thôi, nhưng cũng không khách khí, vươn tay ra nhận lấy tệp người giấy kia. Ngụy Vô Tiện thừa cơ dính sát lại, nói:
"Ngươi xem, đến bí thuật không truyền cho ai ta cũng đem ra dạy ngươi rồi. Lam Trạm, ngươi đừng tức giận nữa, có được không? Đi mà, đừng giận nữa!"
Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn. Lúc này Ngụy Vô Tiện giống hệt như mấy con thỏ y nuôi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa nhu thuận lại vừa dính người, giống như hận không thể ôm lấy chân y nhảy lên người y vậy. Đúng là làm người ta nghi ngờ, hắn với cái người đêm hôm qua đứng giữa vòng vây của một đàn hung thi vẫn không mảy may sợ hãi là cùng một người sao?
Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng hiểu được, có lẽ Ngụy Anh chỉ trưng ra bộ dáng này khi đứng trước mặt y mà thôi. Sau đó, thanh âm có chút bất đắc dĩ của y vang lên:
"Được."
Ngụy Vô Tiện cực kỳ phấn khích mà từ trên giường nhảy dựng lên, ôm lấy Lam Vong Cơ hôn vài cái, hoàn toàn yên tâm, lúc này mới nhớ ra chuyện gì đó, "à" một tiếng, nói:
"Ta đây là tắm qua chưa? Tắm ở đâu đấy?"
Lam Vong Cơ: "..."