"A a a a a -- Cứu mạng a ---"
Bên ngoài lều vang lên một tiếng thét có chút thảm thiết.
"Keng" một tiếng.
Ôn Ninh sợ tới mức chày giã thuốc trong tay rơi xuống đất, liên tục nhỏ giọng xin lỗi.
Ôn Tình không thể nhịn được nữa nhắm mắt lại, nhíu nhíu mi tâm.
Đây có lẽ là lần thứ rồi.
Đừng hỏi nàng có hơi phóng đại hay không, thần y Ôn Tình nói, chính là con số đó!
Không có người đang đếm.
Không có người.
Chuyện này vẫn là nên bắt đầu đếm từ sớm hơn...!Không, bắt đầu kể từ sớm hơn.
Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh chiến thắng, bởi vì thương vong nặng nề, đường dài khó đi, cộng thêm rất nhiều công việc sau đó, các gia tộc dựng trại ở bên ngoài Kỳ Sơn khoảng nửa tháng.
Hàng binh Ôn gia, hoặc đầu hàng hoặc gia nhập làm khách khanh vào các gia tộc khác, còn có các pháp khí bảo vật cướp được từ các thế gia, bị Ôn Nhược Hàn cất giữ ở thành Bất Dạ Thiên, liên quan đến rất nhiều chuyện khi xưa, số lượng rất lớn, cần phải phân chia và xử lý thoả đáng.
Mọi người vây quanh một chiếc bàn tròn trong lều chỉ huy, ngồi cả đêm không ngủ, thực hiện cuộc đàm phán, chia sẻ tâm tư, cùng với các buổi hội đàm tới lui luôn giữ đúng lễ nghĩa.
Nhiếp Minh Quyết kéo lê một thân thương tích nửa tốt nửa không, thỉnh thoảng liếc xéo sang gã con trai mới được Kim Quang Thiện công nhận, đang đứng sau Kim Quang Thiện bị treo cánh tay.
Đối phương mang vẻ mặt ôn nhuận hiền lành tươi cười, thành thành thật thật đứng bên cạnh Kim Tử Hiên, không có chút nào quá phận.
Các gia chủ của gia tộc khác treo tay treo chân, đã xem như là rất may mắn.
Trong số các gia chủ của các gia tộc đang nghị sự trong lều cũng chỉ có Giang Trừng và Lam Hi Thần coi như còn nguyên vẹn.
Lam Hi Thần thỉnh thoảng uống trà, để giữ cho tinh thần tỉnh táo, Giang Trừng thì buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
Ngày ngày đêm đêm, đốt đèn châm dầu.
Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Yếm Ly ở trong lều nghỉ ngơi, tuy không cần phải quan tâm những việc này, nhưng giờ giấc sinh hoạt từ lâu đã không còn cái gọi là ban ngày và ban đêm, chỉ còn lại có: lúc Lam Vong Cơ tỉnh và không tỉnh.
Sau buổi tối Lam Vong Cơ tỉnh lại đó, sáng hôm sau lại chìm vào giấc ngủ say, cũng may là, sau đó thời gian tỉnh táo của y trở nên càng lúc càng dài.
Quan sát liên tục mấy ngày, Ôn Tình nói không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt một thời gian sẽ không đáng lo.
Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, kêu người bẩm báo cho Lam Khải Nhân, trịnh trọng hành lễ với Ôn Tình, thành tâm thành ý mời Ôn Tình theo bọn họ trở về Cô Tô.
Ôn Tình biết họ hàng nhà mình được cứu ít nhiều nhờ Lam Hi Thần, trước mắt nàng và người nhà của nàng cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, bèn đồng ý.
Ôn Tình tiễn Lam Hi Thần đi, liếc mắt, lại nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện đang dựa vào cạnh giường Lam Vong Cơ để ngủ, nhất thời trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì.
Nàng là vì cứu Lam Vong Cơ cùng với người nhà của mình mới đồng ý, vốn không ngăn cản Nguỵ Vô Tiện bất kỳ chuyện gì, cho dù Nguỵ Vô Tiện đối với nàng thực sự tôn kính, nàng cũng không định nói nhiều với Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng mấy ngày qua, chỉ cần nàng đến thăm bệnh cho Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện không lúc nào là không có ở đó, giống như chuyện quan trọng nhất trên đời là chuyện trước mắt này.
Ôn Tình cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ một kẻ giết người, một người thả người, cũng không biết là ai nợ ai, thế mà cũng có thể như thế này.
Sau đó tình trạng Lam Vong Cơ trở nên càng lúc càng tốt, Giang Yếm Ly rốt cuộc cũng khuyên được Nguỵ Vô Tiện trở về lều đi ngủ, chỉ khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện mới lại chạy qua ở cùng y.
Lúc này Giang Yếm Ly ngồi trước bàn, thêu túi đựng tiền, làm công việc thêu thùa may vá, Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào các ngón tay của mình.
Ánh nến hơi lắc lư, Giang Yếm Ly khẽ ngáp một cái, nhìn qua phía Nguỵ Vô Tiện, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, cười nhẹ một tiếng, nói, "A Tiện...!sao mà vẫn còn nhìn thế..."
Nguỵ Vô Tiện vẫn giữ nguyên tư thế, lẩm bẩm nói, "Sư tỷ...!người nói xem, nếu Lam Trạm tỉnh, thì có kêu ta không?"
Giang Yếm Ly buồn cười.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn Giang Yếm Ly ngượng ngùng cười một chút, quơ quơ tay, để tay xuống ngực, nói, "Lúc trước đọc thấy trong sách, ta liền tuỳ tiện thử một chút!"
"Ồ?" Giang Yếm Ly tỏ vẻ tò mò, hỏi, "Là tiểu pháp thuật như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy xếp bằng, ngẫm nghĩ một lát nói, "Ừm...!vốn ta tưởng rằng ta biết, nhưng hiện giờ ta cũng không nói rõ được.
Ngay từ đầu, ta cho rằng đây là một loại dấu ấn, có thể sinh ra cảm ứng, như vậy ta có thể biết được Lam Trạm khoẻ không".
"Nhưng sau đó...!nó chỉ phản ứng một chút lúc Lam Trạm tấn công vào thành, sau đó thì lặng im".
"Nhưng, lúc chúng ta đối mặt với Ôn Trục Lưu, ngược lại nó có phản ứng rất chính xác..."
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi tóc, nhe răng nhếch miệng một lúc, nghĩ trăm lần cũng không ra, "Có lẽ là vẫn chưa thành công".
Động tác thêu thùa của Giang Yếm Ly chậm lại, trên mặt như suy nghĩ gì đó, lát sau chậm rãi nói, "Vậy dấu ấn trên tay Lam nhị công tử thì sao, y cảm nhận được không?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói, "Theo lý thuyết hẳn là y cũng có thể cảm nhận được ta..."
Giang Yếm Ly lại nghĩ nghĩ, khẽ thở dài mỉm cười, đâm một mũi kim xuống túi đựng tiền trong tay, suy tư nói, "Có lẽ...!là Lam nhị công tử không muốn làm ngươi lo lắng chăng".
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ theo hướng Giang Yếm Ly nói, "Sư tỷ, ý của tỷ là...!thứ này có thể bị suy nghĩ khống chế?"
Giang Yếm Ly gật gật đầu, chậm rãi nói, "Nếu như nói, lúc một trong hai ngươi gặp nguy hiểm, tơ hồng trên tay người kia lập tức sẽ có phản ứng, vậy thì việc này sẽ phụ thuộc vào mối nguy hiểm này được cảm nhận như thế nào".
Nói cũng đúng, pháp thuật này gắn liền trên người, không phải vật ngoài thân.
Trừ khi người được gắn dấu ấn có phản ứng ngay lập tức với hoàn cảnh, còn không thì sẽ không có cách nào phản hồi chính xác cái gọi là "nguy hiểm".
"Vậy..." Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, lại nói, "Lúc Lam Trạm nhận ra nguy hiểm, ta sẽ có cảm nhận, nhưng y không có, y làm sao biết bản thân có nên kềm nén xuống hay không chứ?"
Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, tỏ vẻ nàng không có đáp án, vừa hạ kim, lại vừa nghĩ nghĩ, liếc mắt thấy Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt rầu rĩ muốn nghĩ cho ra, bỗng nhiên xuất hiện linh cảm.
Giang Yếm Ly khẽ cười một chút.
"Hả? Sư tỷ?" Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"A Tiện nè..." Giang Yếm Ly dịu dàng nói, nàng mím môi cười, trên tay lại đâm xuống một kim, ánh mắt lúc này mới quay lại nhìn hắn, "Ngươi lo cho y, tất nhiên tự mình sẽ cảm thấy nguy hiểm".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ra.
Nói cách khác, khi hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ tấn công vào thành, tự mình đã có cảm giác nguy hiểm rồi, cho nên, tơ hồng trên tay Lam Vong Cơ lập tức có phản ứng vào lúc đó.
Rõ ràng lúc đó đại quân chưa hành động, đội quân ở phía sau cũng không có nguy hiểm gì, Lam Vong Cơ biết đây là Nguỵ Vô Tiện đang lo cho y, cho nên mạnh mẽ đè nén cảm giác nguy hiểm trong tiềm thức.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn mấy ngón tay của mình, lát sau, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ thở dài, "Lam Trạm này thật là...!Sư tỷ, tỷ nói ta phải làm sao với y bây giờ".
"Có lẽ, tính tình Lam nhị công tử chính là như thế..." Giang Yếm Ly khẽ khàng nói với hắn, nghĩ nghĩ, ngữ điệu chợt đổi, "Hay là, ngươi dạy y đi?"
Vì thế, đợi đến khi Lam Vong Cơ dưỡng thương khoẻ lại, mọi thứ mới thành như bây giờ.
"A a a a a --- Cứu mạng a ----"
Nguỵ Vô Tiện không chỉ kêu thảm thiết thê lương, trong đầu còn lặp đi lặp lại suy nghĩ "Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!"
Giang Trừng vốn đang cùng quản sự bàn chuyện, bị tiếng kêu thảm thiết quen thuộc này của Nguỵ Vô Tiện làm cho hết hồn nhảy bật cao ba thước, lao đầu chạy ra khỏi lều.
Kết quả đã có người ngăn phía trước Nguỵ Vô Tiện trước hắn.
Mọi người kêu lên có chuyện gì vậy, rút kiếm ra khỏi vỏ, tập trung nhìn, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện đứng trước lều, giống như gặp đại địch chỉ chỉ trên mặt đất.
Giang Trừng nhìn theo ngón tay Nguỵ Vô Tiện chỉ, còn tưởng rằng có con mãng xà khổng lồ, kết quả chỉ thấy một con chó con bé xíu, ngay cả lông tơ còn chưa rụng hết, tổng thể còn không lớn bằng hòn đá, ngồi dưới đất, đập đập cái đuôi, chớp mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện kêu thảm thiết thế này, ngược lại còn doạ con chó con không nhẹ, khiến nó ăng ẳng sủa loạn mấy tiếng, bắt đầu nhảy nhót lung tung.
Nó vừa nhảy vừa kêu, Nguỵ Vô Tiện càng kêu đến thảm hại hơn.
"A a a a Lam nhị ca ca, cứu ta a ---"
Giang Trừng: "...."
Lam Vong Cơ: "..."
Mọi người: "...!Giải tán, giải tán"
Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn sàng tới sàng lui bảo vệ trước người Nguỵ Vô Tiện, không cho con chó con kia có cơ hội nhảy lên người Nguỵ Vô Tiện.
Giang Trừng không đành lòng xem, nhịn không được chống nạnh, chỉ chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, định nói hắn thật là đáng xấu hổ, kết quả cuối cùng vẫn cảm thấy con chó con kia đáng thương hơn, vì thế đi tới phía trước, ôm con chó lên.
Giang Yếm Ly đứng trước lều, giơ tay áo che mặt, khẽ cười.
"A tỷ...!tỷ còn giúp hắn...!Thế này đã vài lần rồi, hôm qua làm vỡ một ấm trà, hôm trước kêu ấm sắc thuốc nóng", Giang Trừng ôm con chó con, tận tình khuyên nhủ Giang Yếm Ly nói, "Tỷ xem một ngày nào đó hắn sẽ kêu Sói tới rồi á!"
Giang Yếm Ly nhìn Nguỵ Vô Tiện cách đó không xa đang mặt mày hớn hở nhìn Lam Vong Cơ, cười không ngừng được.
"Vậy Lam nhị công tử cũng chuẩn bị nhẹ nhõm nha..." cười xong, Giang Yếm Ly nhận xét ngắn gọn, nhẹ nhàng dựa người qua, nhỏ giọng chọc ghẹo Giang Trừng, nói, "Hơn nữa...!không phải sói đã tới từ lâu rồi hay sao? Sớm ngậm đệ đệ của ta mang đi rồi còn đâu!"
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện cười đến vô tâm vô phế, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.
Trong tay hắn xoay xoay cây sáo làm lúc trên đường đến trấn Sa Dương, xoay đến bay lên, đôi ủng đen thon dài hạ xuống mặt đất, gác một chân qua, làm gì còn dáng vẻ sợ hãi không nhẹ đến mức sắc mặt trắng bệch vừa rồi.
"Ngươi..."
Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chẳng có cách gì với hắn, hít sâu một hơi, coi như từ bỏ.
Nguỵ Vô Tiện chọt chọt y, giơ ngón tay quấn tơ hồng lên, quơ quơ trước mắt Lam Vong Cơ, cười nói, "Thế nào, Lam Trạm, ngươi đã học được ta hay chưa...!Bằng không, tiểu pháp thuật này của ta, chẳng phải là lãng phí hay sao! Hả?"
Nói xong, hắn lại cười, chớp chớp mắt với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bất động thanh sắc, mặt vô biểu tình.
"Ai da...!Nhị ca ca," Nguỵ Vô Tiện huých y một cái, nhỏ giọng nói, "Ngươi thử phản hồi ta một lần đi chứ...!Hai ta huề nhau, bằng không ta rất xấu hổ á!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái với vẻ hơi khiển trách, xoay người bỏ đi, để lại Nguỵ Vô Tiện ở phía sau y ôm bụng cười to.
Như vậy lăn lộn mấy ngày, đến lúc bọn họ xuất phát.
Chiến lợi phẩm của Ôn gia đã được các nhà phân chia xong, có gia tộc sáng sớm đã dỡ lều, từ biệt đi từ lâu rồi, nhiều người, ở tới trưa, mà còn chưa dọn xong.
Từng rương pháp khí được nâng lên xe ngựa, không chỉ nặng, đồ đạc nhiều hơn rất nhiều so với lúc bọn hắn đến, quản sự mồ hôi đầy đầu cũng không trông coi được hết.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện nhìn mọi người bận việc, sau một lúc chịu không nổi, cũng vén tay áo dọn đồ vô hết rương này tới rương khác.
Trong những rương này không thiếu pháp khí có tính sát thương, nào đao nào kiếm đều là thượng phẩm, sợi tóc bay qua cũng đứt, quản sự không ngừng dặn dò mọi người phải cẩn thận một chút.
Đợi đến khi các nhóm đều đã dọn gần xong, chỉ còn chờ một đội nữa là xuất phát, Nguỵ Vô Tiện xoay người lên ngựa, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy eo đau lưng đau.
Nhưng mà, lúc này ngón tay hắn, bỗng nhiên nóng rực lên.
Nguỵ Vô Tiện thoạt tiên ngẩn người ra, ngay sau đó lập tức luống cuống, vội vàng xoay người xuống ngựa, người đông đúc, ngự kiếm tầm thấp không tốt, vì thế hắn nhấc chân chạy về hướng lều Lam Vong Cơ ở bên kia.
Hắn chạy tới doanh trại Lam gia, nhìn xung quanh, nhận thấy lúc này hầu như lều đã bị dỡ đi hết, người Lam gia cũng đang dọn đồ vô rương, sau lưng có chút ớn lạnh, sợ hay là pháp khí gây ra sự cố gì đó, làm bị thương Lam Vong Cơ.
Hắn lao đầu vào lều của Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ đang đứng giữa lều, cúi nhìn Tị Trần, mà Tị Trần dựng thẳng, cắm giữa mặt đất.
"Lam Trạm?" hắn lập tức nhào tới, kiểm tra Lam Vong Cơ một lượt từ trên xuống dưới, gần như hồn phách lên mây mà nói, "Sao vậy, Lam Trạm, bị thương rồi sao?"
Lam Vong Cơ đầu tiên lắc lắc đầu, sau đó mím môi, cũng không nói lời nào, thật cẩn thận xoay mặt nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, nâng một tay chỉ vào Tị Trần.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng nhìn theo ngón tay Lam Vong Cơ, lúc đầu chẳng nhìn thấy được thứ gì, nheo mắt nhìn kỹ, mới phát hiện mũi kiếm Tị Trần đang ghim một thứ gì đó xuống.
"Đây là...?"
Nguỵ Vô Tiện có chút chả hiểu gì, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy Lam Vong Cơ vẫn vô cùng cẩn thận nhìn hắn, ngữ khí vướng một tia ngập ngừng không rõ, tiếp đó chậm chạp nói, "Nguỵ Anh...!con nhện".
Thoạt đầu Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, hắn bật cười.
Hắn cười một chút, ngừng một chút, sau đó liền cười một cách đứt quãng, rồi cười không thể dừng được.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một dòng nước rỉ rả ấm áp, khiến hắn nhịn không được vòng tay ôm eo Lam Vong Cơ, kéo hai người bọn hắn tới gần, hơi hơi nhón mũi chân, ngước mặt lên, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên khoé miệng Lam Vong Cơ.
Hắn hôn xong khoé miệng Lam Vong Cơ, lui trở về, thấy ánh mắt lặng lẽ yêu thương kia của Lam Vong Cơ vẫn cứ nhìn hắn, sáng lên, giống như mong đợi một lời khen ngợi vậy, vì thế không nhịn được, lại cười hôn lên má Lam Vong Cơ.
Một cái không đủ, hắn là cười ha ha hôn thêm lần nữa.
"Lam Trạm, ta thích ngươi muốn chết!" Hắn nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lam Vong Cơ dịu dàng đi, đáy mắt như lan toả những gợn sóng.
Lam Vong Cơ duỗi tay, nhẹ nhàng kéo Nguỵ Vô Tiện vào lòng, đặt cằm lên vai Nguỵ Vô Tiện, nhẹ giọng nói với hắn.
"Nguỵ Anh, ngươi...!đừng về Vân Mộng".
Chân trời sầu muộn, còn chưa đủ tuổi.
Ta có niềm vui tràn ngập cõi lòng ---
Trăng trên đầu, ngươi trong mắt.
- - HOÀN --.