Buổi sáng ngày hôm ấy, tôi thức giấc trong cơn mơ màng mụ mị. Hình như mình chẳng có gì muốn làm hôm nay thì phải, tôi nghĩ thầm, không con game nào mà mình muốn dậy để cày, không quyển sách nào mà mình muốn dậy để đọc, chẳng gì hấp dẫn để mình đánh bật cơn uể oải lẫn ham muốn chìm lại vào giấc ngủ này. Không dưng mà tôi lại phải rời bỏ chăn ấm nệm êm, và cũng chẳng phải việc đó là sai trái hay gì. Bởi vậy, tôi cứ thế mà đầu hàng sự mơ màng bủa vây, để cho bộ não mệt mỏi trong tôi làm điều nó muốn và cứ thế, tôi lại lần nữa chìm vào cơn mơ.
Khoảnh khắc tiếp theo tôi thức giấc cũng là lúc trời sắp đổ sang bóng chiều. Trong tôi chẳng còn chút mỏi mệt nào nữa, nhưng bù lại thì tôi thấy khát kinh khủng. Tôi ngồi dậy khỏi giường, liếc qua chiếc đồng hồ, và nhận ra mình đã ngủ nướng thêm những chín tiếng đồng hồ. Vậy là mình lại trở thành con lười thêm một ngày nữa rồi, tôi thầm nhủ với bản thân như vậy.
Dẫu vậy, suy nghĩ ấy lại khiến tôi tự dưng khó chịu trong lòng, bởi vậy tôi hướng tới bồn rửa mặt để rửa trôi bụi bặm trên mặt mình. Nhưng vừa ra khỏi căn phòng ấm cúng, một luồng khí lạnh đến cắt da cắt thịt lao thẳng tới tôi.
Giới thiệu về bản thân một chút, tôi là một cử nhân, hiện đang sống một mình trong căn nhà gỗ một tầng được dựng vào khoảng những năm 60 của thế kỷ trước. Vốn nơi này là của ông tôi, một cựu giáo sư đại học, khi ông muốn dùng nơi này làm nơi an dưỡng tuổi già. Bởi vậy, sau khi về hưu và mua lại căn nhà từ cặp vợ chồng già, ông đã tân trang lại căn nhà chỗ này chỗ nọ.
Nhìn bề ngoài thì căn nhà trông vẫn còn khá ổn áp, nhưng những tiếng cọt kẹt phát ra trong nhà đang lớn dần theo từng ngày trôi qua. Dẫu chưa đến mức xuống cấp trầm trọng, nhưng tôi biết rằng bản thân chẳng thể nào sống mãi trong căn nhà này được.
Tôi chẳng thấy đói chút nào, nhưng tôi cũng không thể để phí đám cơm thừa tôi nấu bữa trước được. Bởi vậy, tôi vét hết đám cơm thừa mứa ra để làm món “chazuke” - cơm chan trà.
Ăn xong, tôi mở máy và chơi tựa game online bản thân mới biết và bắt kịp với cộng đồng dạo gần đây. Tôi có hơi đâm chán với con game này rồi, nhưng ít ra nó cũng đủ giúp tôi giết bớt thời gian qua ngày. Cũng tại tôi dư dả thời gian quá mà (do đã bỏ việc), và tôi cần thứ gì đó để lấp đầy hết thời gian rảnh rỗi của một tên vô công rỗi nghề.
Đăng nhập vào game đó xong, tôi chợt nhận ra chẳng ai đang chơi lúc này cả. Mà cũng phải thôi, giờ đang giữa buổi đi học đi làm mà. Bởi vậy, tôi đành trở lại với tựa game khác mà tôi đã mua vào hồi tháng trước. Trò này thì tôi đã hoàn thành rồi, nhưng vẫn còn vài nhiệm vụ lặt vặt cần làm để thực sự hoàn thành trăm phần trăm. Cơ mà, tôi khá tận hưởng trò chơi này, với cả đám nhiệm vụ kia cũng có cái thú riêng trong chúng nữa.
Nhớ lại hồi vẫn chưa thất nghiệp, tôi cảm thấy thời gian phát hành game thực sự quá chóng so với chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi của bản thân, nên danh sách những trò tôi muốn chơi thử cứ thế mà dài thêm theo năm tháng. Giờ khi đã bỏ việc và có vô vàn thời gian rảnh rỗi rồi, tôi lại nhanh chóng càn quét hết danh sách kia. Đổi lại thì mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi khốn khổ khốn sở chờ game mới phát hành.
Đến khi hoàng hôn buông xuống thì tôi đăng nhập lại vào con game online kia. Giữa lúc chơi game thì tôi có tạm nghỉ để tắm rửa ăn tối, sau đó thâu đêm thức tới tận ba giờ sáng. Lúc này trí óc tôi đã quá đỗi mệt mỏi rồi, vậy nên tôi lại lần mò bò về giường.
Cuộc đời tôi ngày ngày giản dị như thế, vậy nên tài khoản ngân hàng của tôi chẳng hao hụt đi nhiều. Cũng bởi vậy nên giờ trong tôi chẳng còn khái niệm “vội vàng” nữa, chỉ còn mỗi sự lười biếng băng qua mỗi ngày mà chẳng cải thiện bản thân thêm chút nào thôi.
Nói nghe vui vẻ là vậy, nhưng tôi cảm nhận được phần nào đó trong tâm trí tôi đã trở nên mù mờ hẳn đi. Như thể bản thân đang tỏa hương sắc ngòn ngọt lẫn thối rữa của loại trái cây thiu vậy. Có chút cảm xúc mơ hồ khó chịu nảy sinh trong tôi, nhưng thật lòng mà nói, tôi có hơi ngần ngại để thoát khỏi trạng thái lười biếng này và lại lần nữa cống hiến hết sức mình cho công việc. Bởi vậy, tôi cứ thong thả tận hưởng thời gian tự do của mình, và dần dà rơi vào giấc ngủ.
***
Khi tôi tỉnh giấc vào sáng hôm sau, tâm trí tôi bỗng trở nên sắc bén và cảnh giác đến lạ thường, như thể tôi không được phép ngủ thêm một giây một phút nào nữa. Tôi đưa mắt kiểm tra đồng hồ trên tường, vẫn chưa đến mức quá trễ như hôm qua. Tôi rút ra kết luận rằng rất có thể cơ địa bản thân đã bắt kịp với đồng hồ sinh học trong nhịp sống mới này, giúp tôi cuối cùng cũng được hưởng một giấc ngủ ngon.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, tôi không ngồi lại vào bàn máy tính như mọi khi, cũng bởi hôm nay tôi cảm thấy bản thân khỏe khoắn đến lạ, mà dành hết nhiệt huyết đó cho thói quen lười biếng thường ngày của tôi thì thật phí phạm quá đi. Bởi vậy, tôi quyết định bản thân nên đi ra ngoài để tiêu hóa bớt chút năng lượng kỳ lạ trong người này.
Vừa hay có vài nhu yếu phẩm tôi đang muốn bổ sung thêm. Cơ bản tôi thường sẽ đặt hết mấy món đó trên mạng, nhưng tôi cũng chẳng phiền chi việc ra ngoài tản bộ một dạo. Với cả, tôi còn việc gì khác tốt hơn để làm à?
Tôi khoác thêm chiếc áo gió lên chiếc áo len đang mặc trên người, sau đó mở cửa và rồi tiến bước ra ngoài.
Trời nay đã vào đông, nhưng nét trời hôm nay lại thoáng đãng đến lạ, không khí bên ngoài cũng khá ấm nữa. Sau khi do dự một lát, tôi lại trở vào trong và cởi chiếc áo gió vừa mới mặc ra. Xong xuôi, tôi giờ mới thực sự ra ngoài.
Trong lúc dạo bước, tôi chợt nghĩ ngợi vẩn vơ. Mấy cửa hàng vắng khách cũng có điểm thu hút riêng của nó đấy, nhưng chẳng hiểu sao nó lại tỏa bầu không khí như thể đang đuổi khách đi. Có vẻ mấy cửa tiệm đông đúc, người người chen lấn mới là nơi đáng đến hơn nơi vắng vẻ. Từ góc nhìn của một gã có vấn đề về giao tiếp chẳng quan tâm đến việc giao lưu với nhân viên là tôi, chuyện tới mấy cửa hàng gia đình khiến tôi cảm thấy đôi phần áp lực. Chắc bởi chất lượng dịch vụ tại đó đều tùy tâm hết vào chủ cửa hàng.
Nhưng chắc gốc rễ vấn đề thực ra đều bắt nguồn từ con người. Bất cứ khi nào họ gặp một người mới, kiểu gì họ cũng muốn “phân loại” người này cho bằng được. Chắc chắn họ sẽ hỏi tôi đang làm nghề gì, và với một kẻ thất nghiệp như tôi thì việc trả lời mấy câu hỏi ấy có hơi ngại thật.
Ý tôi ở đây là, thay vì ủng hộ mấy cửa tiệm địa phương, tôi thường sẽ tới một trung tâm mua sắm nhỏ cách đây khá xa. Tôi bước dần dà xa rời hơn khu vực sinh sống của tôi - một khu vực gần núi, và tiến bước đến khu thành thị đông đúc hơn.
Người người ở đây đều là những cá nhân đầy rẫy nhiệt huyết, ngày ngày làm những công việc chân chất qua ngày. Vì bản thân từng là một người như họ nên cách sống này chẳng phải thứ tôi quá xa lạ, nhưng mà… tôi chỉ đơn giản không muốn trở lại guồng quay đó thôi.
Nói thì nói thế, nhưng thấy mọi người ai cũng mặc đồ tây trên người lại dâng lên trong tôi một cảm giác lạc lõng không nguôi, như thể tôi là kẻ duy nhất ở đây trốn tránh phần việc của mình vậy. Có lẽ con người cố gắng cả đời vì công việc là để né tránh cảm giác này, tôi nghĩ, hoặc không.
Tôi chọn mua sắm tại vài cửa hàng tạp hóa lẫn cửa hàng tiện lợi, xong xuôi thì quay gót về lại thẳng nhà.
Ngoài lề một chút, trung tâm mua sắm mà tôi tới này có vài chỗ trống để vài cửa tiệm nhỏ đến thuê, như cửa tiệm quần áo hay nội thất (nơi bày bán bàn ghế sang chảnh ấy) chẳng hạn. Cơ mà chẳng cái nào khiến tôi thực sự hứng thú cả. Quần áo hay nội thật thì tôi có thừa, chuyện tân trang lại nhà tôi cũng chẳng ham. Vậy nên, tôi băng qua hết các cửa tiệm đó và rời khỏi cửa tiệm mua sắm, nhưng chẳng hiểu sao khi bước ra tôi lại mệt mỏi đến lạ. Hay do thấy nhiều người chăm quá nên tôi lại đâm ra thế này nhỉ?
Từng có một thời mà tôi chăm chỉ làm việc ít nhất năm ngày mỗi tuần, vài buổi lại thức trắng mấy đêm trên giảng đường để theo kịp bài giảng. Và cũng chẳng phải tôi bị đau ốm hay gì, nên nếu tôi ghét cái cảm giác bản thân mục rữa thế này thì tôi có thể kiếm việc, hay mạo hiểm hơn thì bắt đầu kinh doanh buôn bán luôn. Vốn thì tôi có thừa, nhưng tôi chỉ đủ can đảm để nghĩ về việc này vốn khi vài dịp thôi. Ý tưởng trên giấy mãi mãi chỉ trên giấy.
Và tôi cũng thừa hiểu lý do cho sự chần chừ trong mình, đó chính là sự thiếu động lực. Tôi chẳng có nhã hứng trở thành quân tốt cho người ta, tôi cũng chẳng mong cầu sở hữu tiền tài vật chất như mấy con xe sang chảnh. Đến cả việc quan sắc nhan sắc của nửa bên kia tôi cũng lười nữa mà. Âu cũng do bản thân có khoản tiết kiệm, mà đã tiết kiệm được đến thế rồi thì động lực đâu mà làm việc chứ? Hay nói cách khác, tôi chẳng cần làm việc vẫn đủ sống qua ngày. Tôi mong sự lười biếng này ngày nào đó sẽ nguội lạnh đi, tạo đủ động lực để tôi dám thực hiện suy nghĩ trong mình.
Hoặc cũng sẽ có một tương lai khác, tương lai mà tôi sẽ chấm dứt cuộc đời khi tìm được cách ra đi thanh thản. Tôi vẫn luôn nghĩ chết mà còn tiền trong người thì thật là phí, nhưng chết vì chẳng còn đồng nào trong người cũng ám ảnh tôi chẳng kém. Chọn chết khi còn dửng dưng tận hưởng cuộc đời thế này là một chuyện, nhưng chết khi dồn vào đường cùng cũng đáng sợ tương đương.
Đám suy nghĩ tiêu cực ấy cứ vởn vơ trong đầu tôi, tự khi nào mà chân tôi đã tới chỗ cây cầu bắc ngang con sông gần nhà rồi. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt tôi chứng kiến một cảnh tượng siêu thực.
Ngay tầm mắt tôi là một bé gái tầm tuổi tiểu học đang bước đi, chẳng hiểu sao tỏa ra làn khí bí ẩn quanh người. Nếu bước đi thôi thì tôi không nói, điều tôi câm nín là nơi đứa trẻ đó bước đi kìa. Chẳng phải trên vỉa hè hay tung tăng giữa đường đâu, đứa trẻ ấy đang dạo bước trên thành cầu đấy.
Chẳng thể nào có chuyện đứa trẻ ấy nợ nần chồng chất đến mức bị dọa giết, nhưng nếu không phải vậy thì tôi chẳng thể nào giải thích nổi lý do tại sao đứa trẻ kia lại diễn lại khung cảnh dạo bước trên thanh thép của bộ manga tên K. Và chắc cũng không phải tại tên triệu phú máu S nào muốn chiêm ngưỡng khung cảnh vùng vẫy tuyệt vọng của mấy đứa trẻ nghèo muốn trở nên giàu có đâu nhỉ.
Nhưng nếu đứa trẻ ấy chẳng có lý do gì để tự sát, vậy tại sao đứa trẻ đó lại làm hành động liều lĩnh đến tính mạng như vậy?
Ngay khoảnh khắc đó, hệt như đã căn giờ chính xác từng phút từng giây, thanh thép mà đứa trẻ ấy dạo bước bỗng rung lên, rất có thể tại một chiếc xe tải chở quá tải trọng vừa mới băng qua cây cầu. Mà có vì lý do nào đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng rảnh rang tìm câu trả lời được. Đôi mắt tôi dán chặt vào thiếu nữ nhỏ nhắn kia khi cô bé mất đi thăng bằng, như thể chỉ khắc sau nhỏ sẽ rơi thẳng xuống sông vậy. Rung lắc một hồi lên xuống, cơ thể bé gái ấy lơ lửng giữa không trung, và trong cơn hoảng loạn đến rõ ràng, bé gái đó bước thêm ba bước trên thanh thép đó.
Tại khoảnh khắc này, thân thể cô bé đã nghiêng hẳn về phía con sông, duy chỉ còn đôi chân bám chặt trên thanh thép đó. Ai nhìn cũng biết là cô bé kia chẳng còn cách nào để giữ thăng bằng thêm nữa. Trong cơn hoảng loạn, cô giơ chân gạn dẫm lên thanh thép còn lại như nỗ lực cuối cùng để chuyển hết trọng tâm cơ thể vào phía bên kia. Đó là một ván cược trong tuyệt vọng, với ảo vọng rằng các định luật vật lý có thể ngoại lệ cho mỗi tình huống này thôi. Nhưng mà cô bé lại mất đà, đôi chân chẳng thể với tới nơi đó và như hậu quả tất yếu, cô bé rơi thẳng xuống sông. Tôi dõi theo cô bé cho đến khi em biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt tôi.
Tôi chạy đến thành cầu và nhìn xuống con sông bên dưới. Mùa đông là mùa nước dâng lên cao, và khi tôi đưa mắt nhìn xuống, tôi thấy cô gái đó đang bị cuốn xuống hạ nguồn, ngầm chứng minh rằng cô bé ấy không biết bơi.
Tôi đắn đo do dự trong một khoảnh khắc, Mình có thể cứu cô bé ấy, nhưng rất có thể phải đánh đổi bằng cả mạng mình, nhưng rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Cùng lắm thì mình chết thôi mà, có gì đâu. Mình chẳng còn việc gì muốn làm trước khi chết cả, và mình cũng chẳng còn ai nhớ thương mình nữa. Việc gì mà mình phải sợ nữa nào?
Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi mình ra, sau đó nhảy qua thành cầu thẳng xuống sông. Tôi rơi tự do ba mét có lẻ trước khi chạm xuống nền nước, và một cảm giác lạnh lẽo đến xương tủy xộc thẳng tới tôi. Như thể mạch máu trong tôi đang cùng nhau co lại vậy, khiến toàn cơ thể tôi chẳng khác gì miếng giẻ được ai đó vắt khô, nhưng tôi cắn răng chịu đựng và bắt đầu bơi lại chỗ bé gái đó.
Đã phải bốn năm rồi tôi mới bơi lại, cũng bởi bãi biển hay bể bơi đâu nằm trong lịch trình hằng ngày của tôi. Nhưng mà tôi cứ bơi và bơi, và nhờ sức nước nâng đỡ tôi mau chóng chạm được tới cô bé đó.
Ngay lúc tôi bắt kịp với bé gái đã kiệt sức đó, tôi bám chặt lấy chiếc áo của em và kéo em trở lại về bờ, vừa lúc khó nhọc giữ lấy đầu bản thân quá khỏi mặt nước. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong cơ thể tôi đang nhanh chóng bay biến đi, và sức mạnh trong tôi cũng đang dần cạn kiệt. Phải tới lúc này tôi mới nhớ ra mình chưa hề ăn gì, cũng tại lúc đầu tôi tính ra ngoài rồi ăn luôn mà.
Tôi vừa vặn bám được vào gờ bờ sông, dùng hết sức lực còn lại đưa bé gái đó trở lại bờ. Đổi lại, tôi chẳng còn sức để leo lại vào bờ nữa, và đành để mặc cho con sông cuốn trôi thân thể tôi đi.