Sự khác biệt giữa cái gọi là đại thần và tiểu thụ, đại khái chính là lúc không thể nào cứu vãn được hướng phát triển của dư luận, tiểu thụ sẽ xù lông giơ chân vì tâm tình khó khăn của bản thân, còn đại thần, chẳng qua là thiết lập tin tức diễn đàn thành: không đưa ra tin tức chỉ biểu hiện số tin tức. Đồng thời nói với tiểu thụ nhà mình: cho phép em tiếp tục đi học.
○○○
Bí Uyên tiếp tục xem tài liệu lịch sử, Ly Đồ bỗng nhớ tới cái gì đó, thế là gõ qua Q của học muội:
Ly Đồ: Tiểu V
Tiểu V: đại sư huynh.
Ly Đồ: chỗ em còn có file video nào khác của Tiểu Uyên không?
Tiểu V: để em xem đã ~.
Tiểu V: nga ha hả a, đại sư huynh có phải đã thú nhận gì với nhị sư huynh rồi không XDDD.
Ly Đồ: có muốn đếm cừu không?
Tiểu V: đại sư huynh em lập tức gửi cho anh, nhận đi!
○○○
Ly Đồ nhận file, tên file là ‘rên rỉ là một loại thiên phú by nhị sư huynh.mp’
○○○
Ly Đồ: tốt.
○○○
Tiểu V thấp thỏm trong lòng, ý của từ tốt này là … Phần đếm cừu kia có giỡn không vậy?
○○○
Tiểu V: cái thứ này, là yêm nhắc nhở nhị sư huynh, để anh ấy tưởng tượng đến lúc người khác vỗ một chưởng, đau đến mức khó có thể nhìn ra là hình dạng gì thì tiếng rên rỉ sẽ phát ra TAT.
Tiểu V: đoạn video này trong kịch không có nhá, cho nên đại sư huynh không được cho người khác nghe đâu ~~~~(>______