Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bí Uyên và học muội đang thương định thời gian và địa điểm gặp mặt thì có cô bên tổ kịch gõ qua. Đơn giản là ý kiến sửa chữa đối với vai diễn, nói rất khách khí, Bí Uyên cho dù trong lòng không vui cũng chỉ có thể nhịn.
Nội dung kỳ , nói ít cũng đã dây dưa , lần; mỗi lần đều kéo dài hơn nửa buổi tối, mỗi lần đều là một hồi ý kiến cam go cuối cùng thì lại không ngừng thay đổi, yết hầu Bí Uyên càng ngày càng ngứa, thầm thấy không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Cô bé làm công tác chuẩn bị gửi qua một tin: Lam ngốc mụ ơi, âm thu lần này đây, tôi và đạo diễn, còn có biên kịch nghe xong ý kiến là như vậy, mỗi một ý kiến đều được viết riêng trên word rồi, cậu nhìn đi nhé O(∩_∩)O ha ha ~, chúng tôi chờ phiên bản
càng manh hơn nhé ^_^ Lam ngốc mụ vất vả cho cậu rồi, cố lên!
Bí Uyên click nhận văn kiện, vừa click mở word ra nhất thời đầu óc muốn nổ tung ra, chuẩn bị, đạo diễn và biên kịch viết ý kiến tách biệt nhau, ý kiến của mỗi người đều cách xa nhau đến tít tắp. Bí Uyên tự trấn an mình: tôi nhẫn!
Thế là Bí Uyên cứ thu theo ý kiến riêng của người, mỗi người một phiên bản cho xong, kết quả ý kiến của cô hoàn toàn mâu thuẫn nhau, Bí Uyên đang ở ranh giới muốn xù hết cả lông lên rồi đây. Tính tình cậu dù cho có tốt cũng là có hạn độ chứ.
○○○
Sau đó QQ rung rung, Bí Uyên vừa nhìn, thấy là ava của sư huynh, oan ức và căm tức nhảy lên não, lập tức kích mở ───.
Ly Đồ: sao còn chưa ngủ? Lại đang đáp hí à?
Lam xoa xoa: ừ T. T, đang thu âm thô.
Lam xoa xoa: sư huynh, anh đã đi làm về rồi à?
Ly Đồ: ừ, vừa mới ề, đang ăn mì thịt bò. (cười)
Lam xoa xoa: anh anh anh, anh đây là khoe khoang… em cũng muốn ăn.
Ly Đồ: không phải khoe khoang.
Ly Đồ: là dụ dỗ.
Ly Đồ: hôm nào qua đây anh làm cho em ăn nhé.
Lam xoa xoa: … ừm, đúng rồi, tối mai Tiểu V rảnh, em đã hẹn cô bé rồi, thời gian địa điểm gặp mặt ấy, tới lúc sư huynh anh hết giờ làm thì tới tìm bọn em là được.
Ly Đồ: tốt rồi.
Lam xoa xoa: sư huynh em mệt.
Ly Đồ: mệt sao còn chưa đi ngủ?
Lam xoa xoa: âm thô của vở kịch 《XXXXX》còn chưa thu xong.
Ly Đồ: vậy thu xong rồi mau đi ngủ.
Lam xoa xoa: nhưng mà phải thu tới bản, chuẩn bị đạo diễn và biên kịch của tổ kịch kia có ý kiến khác nhau, lặp đi lặp lại nhiều lần phiền lắm a T. T
Ly Đồ: Tiểu Uyên, có đôi khi phải cứng rắn một chút, tổ kịch cứ theo ý mình như thế thật là quá đáng, cho nên lúc từ chối không cần phải xấu hổ.
Lam xoa xoa: ừmT. T thu xong lần này em sẽ không thu nữa. Không bao giờ thu nữa T. T
○○○
Bí Uyên nhìn vào khung chat trên màn hình, bị chính ngữ khí của mình nung nóng, được rồi, là cậu thừa nhận cậu đang làm nũng, cậu thừa nhận kỳ thực… cảm giác làm nũng tốt lắm, đặc biệt… là lúc có một đối tượng để làm nũng như vậy.
○○○
Ly Đồ: vậy mau đi thu đi, thu xong đi ngủ sớm một chút.
Lam xoa xoa: ừm.
Ly Đồ: được rồi, thu xong đưa video cho anh, sau đó nói cho anh biết mật mã QQ của em, đợi lát anh gửi cho.
Lam xoa xoa: (ngốc)
Ly Đồ: nghe lời đi, nhanh đi thu.
Lam xoa xoa: ờ V.
○○○
Thế là Bí Uyên rất nghe lời thu xong rồi vứt qua cho Ly Đồ.
○○○
Lam xoa xoa: thu xong rồi ^_^ nhận file đi là được, sư huynh à, mật mã là XXXXXXXXXX.
Ly Đồ: nhanh đi ngủ.
Lam xoa xoa: sư huynh anh đuổi em đi T. T
○○○
Bí Uyên biết cậu đang cố tình gây sự, nhưng cậu đang chơi cực kỳ vui vẻ, tâm tình tốt đẹp giống như muốn nhảy ra, ngực tràn đầy thỏa mãn và vui sướng.
○○○
Ly Đồ: sao dám sao dám (sợ hãi rụt rè)
Lam xoa xoa: được rồi, em đi ngủ đây, sư huynh ngủ ngon (hình động: đại trư đùa giỡn tiểu trư, tà ác hôn một cái trên mặt tiểu trư, tiểu trư khóc)
Ly Đồ: ngủ ngon.
Ly Đồ: lần tới gặp mặt, Tiểu Uyên em là đại trư hay tiểu trư?
○○○
Bí Uyên vội vàng logout, quả nhiên đùa giỡn người không phải ai cũng làm được.
Bí Uyên vừa đăng xuất, Ly Đồ đã đăng nhập vào QQ của cậu, gần đây người dùng sinh nhật làm mật mã không nhiều lắm. Mỗi đêm vừa vặn gửi tin nhắn qua, Ly Đồ cố ý xem xét dãy số của Bí Uyên, quả nhiên là nhớ không lầm, dãy cuối số điện thoại của tên kia cũng là ngày sinh của cậu, có phải cậu
đã cho rằng sinh nhật sẽ trở thành chữ số may mắn không biết, Ly Đồ bật cười.
Tìm thấy Q của cô bé chuẩn bị kịch kia, Ly Đồ chuyển video qua rồi, sau đó nhắn xuống dưới:
Xin chào, làm CV tôi đã tận lực hiểu nhân vật này, nếu như vẫn không thể khiến mọi người hài lòng, tôi cảm thấy không còn lý do gì để đảm nhiệm nhân vật này cả. Hôm nay thu xong bản, tôi hi vọng đây là bản cuối cùng, nếu như thực sự còn có chỗ nào khiến mọi người thấy khó mà thông cảm được,
tôi thấy thật đáng tiếc, chắc là năng lực có hạn xin mọi người tìm người khác cao minh hơn đi.
Một lát sau cô bé ấy trả lời: tôi nghe thử ha ~ Lam ngốc mụ bình tĩnh nào.
Kết quả sau một hai phút cô bé ấy lại trả lời: nghe qua rồi, rất tốt rồi ^_^ Lam ngốc mụ đã vất vả rồi, tôi cảm thấy không tồi đâu O(∩_∩)O ha! Cứ vậy nhé, không cần thu lại nữa.
Ly Đồ thở dài, ngay cả trong cái giới không hề có chút thương mại lợi ích nào mà cũng tràn ngập loại lợi thế bắt nạt kẻ yếu này. Kỳ thực anh cũng hi vọng tổ kịch này có thể thay đổi được Bí Uyên, cũng miễn phiền phức cho lần hợp tác tiếp theo không ngừng. Tổ kịch như vậy, ai gặp phải cũng là vận xui.
Năm giờ rưỡi chiều ngày hôm sau, Bí Uyên đúng giờ gặp học muội ở cổng trường, sau đó ngồi ở quán cơm đông bắc gõ chén trà chờ ‘sư huynh chung”
Tiểu V không ghìm nổi tâm tình kích động, tiến đến bên cạnh Bí Uyên không ngừng tiến hành đào móc các loại tin tức, Bí Uyên trốn chẳng đặng, vô cùng chờ mong người kia mau xuất hiện chút.
Vì vậy, Ly Đồ đã thực sự xuất hiện. ‘Sư huynh chung’ vừa vào cửa đã ngó nhìn Bí Uyên trước tiên, quả nhiên là bộ dáng bị tàn phá mà, Ly Đồ buồn cười, chuyển đường nhìn qua Tiểu V, chào hỏi một câu: “Tiểu V?”
Tiểu V ngồi rất nghiêm trang, trong vẻ mặt nghiêm trang ấy mang theo mỉm cười đúng mực: “Chào đại sư huynh, em là Tiểu V.”
“Tiểu V tỏ ý, một bữa cơm không đủ, phải ba bữa mới có thể khiến em ấy cảm thấy đã được đãi ngộ đầy đủ.” Bí Uyên cười hì hì xen mồm vào, là vẻ mặt đắc ý của nông nô vùng lên có tổ chức làm chỗ dựa.
Tiểu V thầm phỉ báng: tiểu thụ gì gì đó, quả nhiên thích nói huyên thuyên nhất mà! Thế là cô tàn bạo liếc ngang Bí Uyên tỏ vẻ khinh bỉ với hành vi của cậu.
Ly Đồ ngồi xuống bên cạnh Bí Uyên, cười tủm tỉm nhìn Tiểu V ở đối diện: “Ba bữa cơm là đủ rồi sao? Thanh niên lý tưởng phải rộng lớn chứ.”
“Cho em cơ hội cả đời có thể hôi của em tuyệt đối không từ chối.” Tiểu V nịnh nọt.
Ly Đồ cười cười, gọi người bán hàng tới bắt đầu gọi món, Tiểu V khoa tay múa chân gọi tên món rồi trộm cười, mau gọi xong rồi đưa thực đơn cho Bí Uyên. Lúc rau trộn được mang lên, Tiểu V ân cần mà đẩy đĩa thức ăn về phía Bí Uyên: “Dưa chuột bóp giấm của cửa hàng này ăn ngon lắm, sư huynh anh mau nếm thử.”
Bí Uyên lắc lắc đầu: “Học muội, anh không ăn
được.”
Ly Đồ nâng kính mắt: “Lần tới anh nấu đồ nóng cho em.” Nói xong bưng âm trà qua cho sư đệ sư muội nhà anh, đó, xem đi, ‘sư huynh chung’ cũng đâu phải dễ làm.
Ăn xong bữa cơm này, Ly Đồ và Bí Uyên cùng đưa Tiểu V trở lại dưới lầu ký túc. Xoay người một cái Ly Đồ đã nhận được tin nhắn được gửi qua từ máy học muội: ha ha ha, đại sư huynh anh rốt cục danh chính ngôn thuận tiến dần từng bước rồi đi ha ha
Ly Đồ cười, nhắn tin lại: ở trong tầm tay.
Một lát sau Tiểu V lại nhắn nữa: hứ ~ yêm đều thấy trên đường đưa yêm về ký túc xá đã len lén dắt tay Lam sư huynh nhé! Không cần giải thích, giải thích chính là giấu diếm nhá.
Ly Đồ bật cười, con bé kia thật là sắc bén, lúc nào cũng quan tâm động thái đôi bên của anh và Tiểu Uyên. Nhưng giữa danh chính ngôn thuận và tiến dần từng bước, vốn có khoảng cách mà. Tiêu chuẩn của Tiểu V là danh chính ngôn thuận, chẳng qua tiêu chuẩn của mình lại là…
Bí Uyên hiếu kỳ quay đầu lại: “Cười cái gì?”
Ly Đồ giơ giơ nắm tay đối phương lên: “Tiểu V đã phát hiện rồi.
Bí Uyên đỏ mặt nói thầm: “Sớm muộn gì cũng biết.”
“Về ký túc thu dọn đồ đạc mang đi, cuối tuần tới cho anh.” Ly Đồ mắt long lanh nhìn Bí Uyên, buổi tối thứ … Thực sự là vừa vặn đến mức không thể vừa vặn hơn được nữa.
Lúc Ly Đồ tắm rửa xong, từ lưng sô pha nhìn thấy một cái đầu xù lộ ra, “Xem TV hay lắm à?”
Bí Uyên nhổm người dậy, thấy sư huynh nhà cậu lại một lần nữa mang mái tóc ướt sũng đi ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Bí Uyên biết ý càm lấy khăn mặt vừa rồi cậu đã dùng qua lau đầu cho người ấy.
Người hưởng thụ phục vụ lại chẳng hề an phận, duỗi cánh tay qua ôm lấy người ta: “Tiểu V là một cô bé rất khôn ngoan, sao em lại sợ cô ấy thế?”
Bí Uyên vì bù lại khó khăn chênh lệch chiều cao, phải quỵ vào trong lòng người kia để lau tóc: “Cũng không phải sợ cô ấy, chỉ là luôn bị một lời nói mà hãi, rất có sức khiêu chiến lại có lực thừa nhận đi.”
Ly Đồ cười, kéo khăn mặt trong tay cậu xuống rồi ôm lấy người: “Được rồi, đã làm rồi. Tiếp theo thì… làm chút gì nhỉ?”
Bí Uyên bị ôm hơi hoảng hốt: “Xem TV, ha hả…”
“Làm chút chuyện có ý nghĩa đi?” Ly Đồ bác bỏ.
“Chuyện, chuyện có ý nghĩa gì cơ?” Bí Uyên càng hoảng.
Ly Đồ tìm đến môi người trong lòng, bắt đầu nhẹ nhàng hôn cậu. Bí Uyên bỗng nghĩ tới cái gì đó, bắt đầu đẩy cái người đang càng hôn càng sâu kia, đáng tiếc người kia đang trong thế tiến công vẫn không chút sứt mẻ nào.
Bí Uyên lại dùng chút lực đẩy anh, Ly Đồ rốt cục lùi lại.
Bí Uyên rất xấu hổ giải thích: “Cái kia, sư huynh em cảm thấy có hơi cảm mạo, triệu chứng kia, đừng để bị lây mà.”
Ly Đồ cau mày: “Uống thuốc chưa?” Bí Uyên như đã liệu trước mà lắc đầu. Ly Đồ thở dài, đứng dậy đi tìm thuốc bưng nước cho cậu.
Uống xong thuốc, Ly Đồ ngồi xuống kéo người vào trong ngực, nhìn người kia bắt đầu dần dần đỏ mặt, Ly Đồ lát sau mới mở miệng: “Không còn sớm nữa, chúng ta về phòng ngủ đi.”
Bí Uyên bíu lấy sô pha đối kháng: “Mới, mới chín giờ, không nên đi ngủ sớm như vậy, còn, còn chưa tiêu hóa hết mà…”
Ly Đồ hoãn lại sức trên tay, lẳng lặng nhìn tư thái thằn lằn của người kia, thẳng đến khi thằn lằn chột dạ buông hai cái móng dán ở trên sô pha ra, ngược lại cậu đã thỏa hiệp.
Ly Đồ đặt Bí Uyên từ thằn lằn trở về tiểu bạch thỏ ở chính giữa giường lớn, sau đó tà ác hỏi cậu: “Tiểu Uyên, em là đại trư hay là tiểu trư?”
Bí Uyên dở khóc dở cười, bị người phía trên rõ ràng khí lực còn lớn hơn mình giam giữ ở giữa hai tay hai chân, sao có khả năng còn không gian làm con heo kiêu ngạo chứ. Thực là biết rõ còn cố hỏi.
Ly Đồ cúi đầu, xoa mặt Bí Uyên: “Tiểu trư kia, bây giờ em có nên khóc hay không nhỉ?” Anh phủ lên trên người cậu. Tay anh từ dưới áo ngủ tiến đến vuốt ve sườn thắt lưng, môi anh chần chừ ở cổ vai cậu, giọng anh nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Uyên em đã phối qua H bao giờ chưa?”
Lúc này sao lại hỏi chuyện ấy? Bí Uyên chán nản, thở dốc lộn xộn, nhưng vẫn khổ cực trả lời: “Cho Tiểu V… Kia, kịch kia… đã từng thu qua… A, thu qua một đoạn… nhưng, nhưng trong kịch… sau thì không dùng…”
Tay Ly Đồ tiếp tục châm lửa trên người cậu, ngoài miệng khẽ khàng cắn lên da thịt trên vai cậu: “Tiểu Uyên, Tiểu Uyên…”
Bí Uyên bị anh gọi đến mức cả người tê dại, đợi đến khi hôn môi lan tràn đến môi Bí Uyên rốt cục Bí Uyên rốt cục phát ra thanh âm không êm tai lắm. Ly Đồ thoáng lùi lại, thở dài: “Tiểu trư em dù khóc cũng không cần phải kêu như bị chọc tiết chứ?” Trong lòng không nhịn được cos Đạm Ngữ: lão tử dù có không quen thì cũng
không đến mức em biểu hiện chán ghét như vậy chứ.
Bí Uyên giãy dụa tiếp tục đẩy: “Sư huynh, a… Anh sẽ bị, bị lây bệnh…”
“Mặc kệ nó…” Ly Đồ cắn cậu, một bên gạt quần áo của người ta ra.
Bí Uyên cau mày chịu đựng cảm giác kỳ quái bị ngón tay mở mang bờ cõi, thừa dịp đối phương tàn sát bừa bãi mà chuyển đến trước ngực, cậu vội cắn chặt môi. Ly Đồ ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mất đi đôi kính cách trở không có sự ấm áp chậm rãi và rã rời của ngày thường, thêm một chút kiên quyết xâm lược, Bí Uyên cả kinh,
vội cắn chặt môi hơn nữa.
Lúc Bí Uyên bị tiến vào, tiểu trư rốt cục khóc lên: “Ô… Đau…”
Đầu sỏ gây nên bị khiển trách dùng hai tay ôn nhu trấn an cậu, hôn lên giọt lệ rơi trên mặt cậu.
“Tiểu Uyên Tiểu Uyên…” Anh lại dùng giọng điệu khiến người ta mềm yếu này gọi tên mình rồi, Bí Uyên oan ức ngó anh, sau nửa khắc, cậu rốt cục nước mắt lưng trong gật đầu với anh.
Bí Uyên nỗ lực tiếp tục bảo trì im lặng
trong lúc thở dốc rơi rụng, thế là người kia bất mãn: “… Mở miệng ra, nghe lời nào…”
Hỗn đản a, lúc nào cũng dùng loại giọng điệu này khiến mình cam nguyện bị dắt mũi mà, tiểu trư một bên tức giận một bên lại không tự chủ được buông lỏng khớp hàm cắn chặt. Sau đó cậu nghe người nọ nói một câu khiến cậu muốn đào hầm chôn mình: “Anh thích… thanh âm của em ở trên giường…”
Lúc tình cảm mãnh liệt lui bước, tiểu trư thở dài nằm trong lòng đại trư, một ngón tay cũng không muốn động, Ly Đồ vòng tay quanh người cậu: “Có khỏe không?” Câu trả lời của Bí Uyên là dùng chút khí lực còn dư lại kéo chăn qua che lấy đầu.
Người kia ăn no thỏa mãn cũng chỉ kém nước liếm ngón tay nữa là đủ. Đại trư ôm lấy tiểu trư cũng chảy mồ hôi ròng ròng như mình cảm thấy mỹ mãn mà đi tắm rửa.
.::.