Ly Đồ bưng dưa hấu đã được cắt đi ra, đưa tới trước mặt Bí Uyên đang đờ ra: “Ăn dưa hấu cho dễ tiêu hóa. Ăn ít một chút, đợi một lát rồi ngủ.”
Bí Uyên lấy lại tinh thần đón lấy cái bát nhựa, rồi lại quay đầu lại len lén liếc mắt tới bóng dáng cao to cao ngất đằng sau. Sau đó yên lặng quay đầu lại gặm dưa hấu.
Gian phòng của khách sạn là gian tiêu chuẩn cho hai người, một người một giường, Bí Uyên nằm đối diện với người ở trên giường đối diện kia, gửi đi một tin nhắn “ngủ ngon.” Ly Đồ mở di động ra, đáp lại một câu “ngu ngốc ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau Ly Đồ theo thường lệ phải đi họp, chẳng qua trước khi đi thì đưa Bí Uyên đến một con đường buôn bán sầm uất. Bí Uyên không dám một mình đi loạn, đi dạo ăn vặt ngay ở trên con đường này, Ly Đồ trước khi đi còn nhét tiền tiêu vặt cho cậu, mặt khác kiểm tra lượng pin trong di động.
Qủa nhiên lúc trưa Ly Đồ nhờ vào miêu tả trong điện thoại Bí Uyên mới tìm được người. Ở một nhà hàng tên là “Nhà bên cầu” ngốn một bữa, hơn nữa còn du ngoạn cả buổi chiều, vậy là Bí Uyên đã kết thúc hành trình lần đầu xa nhà.
Lúc trở lại Bắc Kinh cũng chưa quá tám giờ tối, hai người lên chỗ Ly Đồ thuê báo một chỗ, rồi túm Bí Uyên tới trước cửa nhà mình ở Bắc Kinh.
“Sư huynh, hay là để em trực tiếp về trường đi, không còn sớm nữa.” Bí Uyên đi theo sau người ấy, dừng trước cửa nhà Ly Đồ.
“Vào đi, ” Ly Đồ trực tiếp kéo hành lý vào, buông hành lý xuống rồi đưa tay ra sờ mặt Bí Uyên, “Có còn thấy buồn nôn khó chịu không? Không biết viên thuốc chống say máy bay ấy có hữu hiệu không nữa.”
“Thoải mái hơn hôm trước nhiều, ” Bí Uyên nhíu mặt một chút, “Có điều em vẫn thấy choáng lắm.”
“Em như vậy trở về, anh lo lắm.” Ly Đồ tiến tới gần, nhẹ nhàng hôn lên trán Bí Uyên, “Em đi tắm trước đi, anh đi mua chút đồ ăn. Sáng mai sẽ đưa em về trường.”
Bị hôn! Nhưng mà chỉ là trán thôi. Bí Uyên ngơ ngác đi tắm, đổi xong quần áo thì tới phòng khách. Vẫn là cháo, có điều gia vị là cải bẹ và thịt bò, hai mắt Bí Uyên sáng rỡ trong suốt bổ tới, ngay cả hoảng hốt vừa rồi cũng biến mất luôn.
Ly Đồ cầm bát đũa đưa qua: “Trong tủ lạnh không còn gì, chấp nhận một chút trước lấp dạ dày đã.”
Bí Uyên rất là chiều theo, đáng tiếc lần này Ly Đồ chỉ nấu phần của hai bát, sau khi cậu ăn xong bát trên tay thì ngay cả đối tượng để trông mòn con mắt cũng không có.
Ăn xong Bí Uyên rửa bát còn Ly Đồ đi tắm, tốc độ gần như nhau rồi nằm lên giường. Tương tự như mấy đêm ở Hàng Châu, lại dường như có cái gì đó đã thay đổi.
Bí Uyên có hơi khẩn trương mà dán ở một bên giường, cảm giác có người nhẹ nhàng tới gần. Ánh trăng sáng rọi xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, đường nhìn bị bóng mờ che khuất, sau đó là xúc cảm ấm áp mà mềm nhẹ trên môi.
Người nọ vừa đụng tới, sau đó hơi giật lại một khoảng, nặng nề mở miệng: “Tiểu Uyên, sợ không?”
Bí Uyên ngước mặt lên, lắc đầu nhẹ như không thể thấy được, đôi mắt sáng rực ngưng lại một tia nước trong.
Người nọ lại cúi đầu tới, lúc này đây dừng lại rất lâu, nhưng vẫn không thâm nhập vào, chỉ là nhẹ nhàng cọ xát, dịu dàng như đang an ủi chứ không phải hôn môi.
Bí Uyên nằm vẫn không nhúc nhích, khẩn trương khiến hai tay túm chặt góc chăn, thừa nhận lấy sự thân mật đột ngột mà xa lạ. Cuối cùng người nọ lại chỉ là xoa lỗ tai cậu nói một câu ngủ ngon, sau đó thì rời đi.
Cái gì cũng chưa phát sinh, à, chí ít thì nụ hôn đầu tiên đã không còn… Bí Uyên nghĩ lung tung, lung tung đến mức phân không rõ là mất mát hay là nhẹ nhõm mà thở dài nữa.
Ngày hôm sau Bí Uyên tỉnh dậy sớm hơn Ly Đồ, ngơ ngác nhìn cái người hôm qua đã rất thân mật với mình, người này… thực sự có thể chứ?
Lúc phát hiện tính hướng của mình, cậu đã nhận mệnh rằng cả đời này nghèo khổ và cô đơn. Hôn nhân và con cái là không có khả năng xảy ra, này những vòng tròn đồn đãi bạ đâu nói đấy cứ rối ren, đều khiến mình cảm thấy sợ hãi và gian nan, sớm đã mất đi dũng khí theo đuổi và tiếp cận.
Bản thân chính là như thế, còn có thể nhận được một người tốt như vậy sao? Người này, quả thực là tốt đến mức khó tin nổi.
Lúc Ly Đồ tỉnh lại thì vừa vặn đụng phải tầm nhìn với Bí Uyên, Ly Đồ nhổm dậy, tiến qua hôn nhẹ trán cậu: “Đứng lên rửa mặt đi, ăn xong điểm tâm rồi anh đưa em tới trường.”
“Ừ.” Bí Uyên gật đầu, nhìn Ly Đồ đứng dậy đi ra ngoài, mới đứng lên gấp lại chăn rồi đi rửa mặt.
Ăn sáng với cháo trắng, ăn rất là ngon, bầu không khí cũng rất yên lặng.
Ly Đồ kéo Bí Uyên và hành lý của cậu ra cửa, đi ra khỏi huyền quan thì đóng cửa lại, quay người kéo tay Bí Uyên: “Tiểu Uyên.”
“Hửm?”
“Có nơi nào em không lạc đường không?”
“Nhà và trường học… đi.” Bí Uyên đỏ mặt, vẫn thành thật trả lời.
Ly Đồ mỉm cười, thế nhưng giọng nói rất nghiêm túc, có hơi gắng sức nghiêm túc, giống như là lúc đang phối kịch làm CV vậy, để diễn đạt lời kịch cần có tình cảm mà tận lực cố sức quá mức: “Như vậy thì anh hi vọng, ở đây có thể trở thành nơi thứ , nơi mà em không còn lạc đường nữa.”
Trước khi lái xe, Ly Đồ đưa Bí Uyên tới trạm tàu điện ngầm gần nhất, chỉ vào tên trạm nói với cậu rằng: “Ở đây có thể lên tuyến số , đến cổng đông trường em chỉ cần trạm đường.”
“Phải không, gần như thế?” Bí Uyên có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, gần lắm, ” Ly Đồ cười, “Sớm biết em dễ lạc đường như thế, ngày / ấy anh sẽ mang theo em cùng đi.”
“A?”
“Sáng sớm hôm đó anh phải đi bên Tây Đan bàn việc, vốn không muốn để em ra ngoài sớm như thế, cho nên anh nghĩ anh làm việc xong thì chờ em đi. Kết quả là…”
Bí Uyên cười gượng. Ly Đồ thở dài, đưa người về trường học.”
○○○
Bí Uyên nhận vở kịch mới kia, nhìn chung hậu kỳ cũng không tệ lắm, tuy rằng CV cứ kéo dài âm thô hơn một tháng, hậu kỳ lại có thể hoàn thành trong vòng tuần.
Buổi tối hôm phát hành ‘dự cáo’, Ly Đồ không lên mạng, hôm sau nhờ vào post thông báo trên diễn đàn fan Lam xoa xoa mới click qua.
Bài post sau khi trải qua một vòng chìm nổi đã có vẻ bình yên, Ly Đồ ngẫm đi ngẫm lại, vẫn chỉ đánh chữ thêm hai dấu ngắt câu: Lam xoa xoa đỉnh, tổ kịch cố gắng.
Giọng điệu của Ly Đồ hiển nhiên bình thường hơn tâm tính, thế nhưng câu vừa rồi của Ly Đồ khiến quần chúng chẳng bình tĩnh tẹo nào ───
“Ly Đồ đại nhân à, tư thái người giám hộ hảo manh XD.”
“Lam xoa xoa đỉnh = = câu comment của Ly Đồ đại nhân thực sự yd lắm, hay là tôi quá cj() rồi”
()viết tắt của rất nhiều từ, ở đây đại khái là ý nói tôi quá chuyên chế, nghĩ nhiều.
“Bỗng nhiên YY ra kịch là Ly Đồ x Lam xoa xoa, manh a manh a, ôn nhu phúc hắc công x không được tự nhiên xù lông nhím thụ.”
“Đảng YY xin tự trọng, nhưng mà LXX thực sự hảo manh, che mặt.”
“Chữ đỉnh mới là tuyệt sắc ~.”
“Các cậu yêu nhau đi yêu nhau đi.”
Bí Uyên xem hết các comment trong kịch thì cảm giác gương mặt nóng rần lên, scandal cp là hiện tượng trường tồn của giới võng phối, nhưng mà từ chú ý đến bình tĩnh, lại chột dạ tới tận bây giờ.
Tương tự như tụ họp ăn một bữa cơm các loại, kỳ thực đều sẽ dễ tập thành thói quen, chẳng hạn như Bí Uyên bây giờ đã quen thói lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đã thấy có người dựa tường chờ cậu rồi.
Săn sóc đã quá mức nói lên điều gì nào, Bí Uyên trước đây có thể không rõ ràng lắm, hoặc là làm bọ không rõ ràng lắm, thế nhưng bây giờ vẫn chối từ đến trì trệ, xác thực không còn lời nào để nói nữa. Lần từ Hàng Châu trở về kia, tất cả lại phảng phất như trở về điểm ban đầu, chưa từng có lời nói và hành vi thân mật quá mức nào cả, gặp mặt thì ăn cơm, sau đó anh sẽ đưa mình về ký túc xá rồi rời đi.
Nhưng Bí Uyên biết, có vài thứ xác thực không giống trước nữa.
○○○
Bí Uyên nhìn vào hình ava đang sáng kia, cố lấy dũng khí gõ qua.
○○○
Lam xoa xoa: sư huynh anh online à.
Ly Đồ: ừ. Anh tưởng Tiểu Uyên không online chứ.
Ly Đồ: em hủy chế độ ẩn thân cho anh có thấy được không?
○○○
Bí Uyên giật mình, cậu xác thực đã hủy bỏ rồi, là cái ngày thứ hai mà trở về từ Hàng Châu ấy. Khi đó đầu óc cậu hỗn độn lắm, có chút xấu hổ muốn tạm thời ẩn mình. Sau thì lại vẫn đã quên khôi phục lại, cậu còn nghi hoặc mấy hôm nay sao Ly Đồ vẫn không gọi mình trên Q chứ, hôm nay còn cảm thấy mình có dũng khí lớn lắm mới gõ qua.
○○○
Ly Đồ: em mong anh không tìm em nữa à?
○○○
Đương nhiên là không phải! Bí Uyên trong lòng hô to, càng khẩn trương thì ngón tay càng không nghe sai khiến, mấy lần gõ sai lời. Kết quả tin tức tiếp theo của đối phương lại đã tới nữa.
○○○
Ly Đồ: Tiểu Uyên, anh sẽ không miễn cưỡng em.
.::.