Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

chương 92: nắm tay nhé?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa gửi xong hai tin nhắn này, Cảnh Hoan đã hối hận.

Dù sao thì chỉ là đứa bé trong game thôi, cậu gửi liên tục mấy tin nhắn như vậy… có phải hơi lố không.

Cậu vừa định truyền tống sang bản đồ khác, hệ thống đã thông báo đứa bé sắp ra đời, bảo cậu lập tức về nhà chờ.

Nghĩa là ngoài nhà ra, hiện giờ cậu không thể đi đâu cả.

Trước đây Cảnh Hoan chưa bao giờ tiếp xúc với hệ thống con cái, khoảng thời gian qua cậu cũng chỉ toàn tra về hướng dẫn nuôi dạy, chưa từng nghiên cứu cách đứa bé ra đời.

Cậu về đến nhà, người hầu và quản gia đứng cạnh cửa, không có hành động gì.

Nhớ đến hiệu ứng buồn cười của chiếc giường cưới nọ, Cảnh Hoan nhướng mày, nghĩ bụng đừng bảo con game nát này lại có thêm mấy hình ảnh vô nghĩa nữa nhé…

Chờ một lát mà vẫn không có gì xảy ra, cậu bèn treo acc trong nhà, cầm điện thoại xem, người bên kia vẫn chưa trả lời.

À, hình như hôm nay Hướng Hoài Chi học cả ngày.

Cảnh Hoan do dự một lúc, nhấn giữ mấy tin nhắn của mình, bấy giờ đã quá hai phút, không thể thu hồi nữa.

Tiểu Cảnh Nè: Em chỉ báo với anh vậy thôi.

Tiểu Cảnh Nè: Anh cứ học nhé.

Vài phút sau vẫn chưa trả lời.

Lần thứ bảy Cảnh Hoan cúi đầu nhìn điện thoại, cuối cùng cũng không nhịn được tặc lưỡi.

Dù chỉ là việc nhỏ thì ít nhiều gì anh cũng phải trả lời một câu đi chứ.

Bấy giờ, tin nhắn bạn bè nhấp nháy.

[Bạn Bè] Thu Phong: Tiểu Cảnh Cảnh. (gọi điện)

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Không rảnh.

[Bạn Bè] Thu Phong: …

[Bạn Bè] Thu Phong: Anh thấy em đang ở nhà mà, không có gì khác, chỉ định gọi em đánh phó bản hai sao thôi.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Không rảnh thật, bận sinh con rồi.

[Bạn Bè] Thu Phong: Ồ ồ, anh có thể đến xem không?

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh:??? Anh biến thái à.

[Bạn Bè] Thu Phong: Phì, cũng đâu phải sinh thật, anh chỉ tò mò thôi.

Cảnh Hoan ngập ngừng.

Cũng đúng, Cửu Hiệp có ngu ngốc cỡ nào cũng không thể thật sự chiếu hình ảnh đẻ con, cậu nghiêm túc quá làm gì.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Tùy anh.

Gửi câu này xong, cậu thao tác Tiểu Hồ Tiên đi vào giữa căn nhà dân thường, đuôi cáo cuộn lại, ngồi xuống một cách yểu điệu.

[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi của bạn lên mạng.]

?

Ngón tay Cảnh Hoan run lên, thấy Tiểu Hồ Tiên đứng dậy, sau đó vỗ đuôi, đi đến khu vực mà cậu bất cẩn nhấp trúng.

Chưa đầy hai mươi giây sau, chàng trai áo đen đã cầm thanh trường kiếm màu tối xuất hiện trước cửa nhà.

Hướng Hoài Chi cất giọng lạnh nhạt, còn mang chút thở dốc.

“Anh chỉ đi học thôi,” anh nói, “em đã dẫn người đàn ông khác về nhà rồi à?”

???

Cảnh Hoan nghe không hiểu, tin nhắn bạn bè nhấp nháy.

[Bạn Bè] Thu Phong: Đệt, anh mới đến nhà em thì đụng ngay mặt Hướng thần!!! Cậu ta chẳng nói chẳng rằng bật cừu sát anh rồi!!! Anh chạy trước nhé Tiểu Cảnh Cảnh em ráng đẻ nha!!

“…”

Tôi ráng con khỉ.

Đây là chuyện mà ông đây ráng là được à???

Cảnh Hoan hỏi: “Chẳng phải anh đang học sao?”

“Bùng rồi,” Hướng Hoài Chi nói ngắn gọn, “đứa bé ở đâu?”

Gần cuối kỳ, ai cũng muốn tranh thủ chút thiện cảm với giảng viên, Hướng Hoài Chi lại đi bùng học bởi một đứa bé hư cấu?

Cảnh Hoan cạn lời, bên cạnh đó cũng hơi buồn cười.

Cậu đáp: “Không biết, chắc vẫn đang ở trong bụng.”

Hướng Hoài Chi im lặng một lúc, sau đó nói: “Ồ.”

“Thu Phong nói anh ta chưa từng thấy cảnh sinh con trong Cửu Hiệp, nên em để anh ấy mở mang tầm mắt.”

Cảnh Hoan dứt lời, cảm thấy có gì đó sai sai.

Cậu là con trai, Thu Phong cũng là con trai, có gì mà giải thích chứ…

“Vậy nếu cậu ta nói chưa từng kết hôn trong Cửu Hiệp.” Hướng Hoài Chi hỏi: “Em cũng giúp cậu ta trải nghiệm à?”

Cảnh Hoan sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng: “Anh đang… ghen sao?”

Micro cạnh tên Tâm Hướng Vãng Chi sáng lên, nhưng không có chữ nào thốt ra.

Ngay khi Cảnh Hoan tưởng rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, Hướng Hoài Chi chợt nói: “Có một chút.”

Có một chút gì?

Một chút ghen sao?

Cảnh Hoan mím môi, khóe miệng vô thức nhếch lên: “Ồ… vậy sau này em sẽ ít tiếp xúc với anh ta.”

“Cũng không cần.” Hướng Hoài Chi nói, “Anh giết được cậu ta.”

Cảnh Hoan cạn lời: “Anh làm vậy là hành vi của phường ác bá đấy.”

“Ừ.” Hướng Hoài Chi thẳng thừng, “Hồi nãy thử trải nghiệm, thấy cũng ổn.”

Cảnh Hoan: “…”

Cậu còn định nói thêm, khung đối thoại đột nhiên nhảy ra…

[Người hầu: Chúc mừng phu nhân! Phu nhân đã hạ sinh một đứa bé khỏe mạnh!]

Cảnh Hoan nghệch mặt, buột miệng: “Sinh rồi.”

Hướng Hoài Chi hỏi: “Ở đâu?”

“Không biết…”

Hai người tìm hết mọi ngõ ngách trong nhà mà vẫn chẳng thấy bé con đâu.

Cảnh Hoan còn đi hỏi bên hỗ trợ game, tiếc là dường như câu hỏi của cậu không hề có từ khóa nào liên quan, nên mục hỗ trợ không đưa ra kết quả.

“Con game tồi…” Cảnh Hoan không nhịn mắng, “Em tra Baidu thử xem sao.”

[Loa] Tâm Hướng Vãng Chi: Bé con mới chào đời ở đâu?

Cảnh Hoan: “???”

Những người khác cũng có phản ứng giống Cảnh Hoan.

[Thế Giới] Lá Rơi:?

[Thế Giới] Cô Bé Thích Hóng Hớt: Hồi nãy mới hít drama bên nhóm WeChat, giờ nhìn lại Tiểu Điềm Cảnh đã đẻ mất rồi, chúc mẹ tròn con vuông, sớm ngày lật đổ vợ cả (bụm miệng cười)

[Thế Giới] Thu Phong: Chắc là ở trên người Cảnh Cảnh, nhớ bảo cô ấy nói chuyện với đứa bé, sẽ được hai quả trứng gà đỏ đó!

[Thế Giới] Tiểu Điềm Cảnh: Tại sao anh hiểu rõ vậy?? Chẳng phải nói chưa từng thấy người ta sinh con à??

[Thế Giới] Thu Phong: Không phải chính chủ.

Cảnh Hoan lườm một cái sắc lẻm, tìm kiếm trên người mình, cuối cùng cũng tìm ra bé con trong giao diện thú triệu hồi.

Bé gái đầu to người nhỏ, ở giữa mái tóc đỏ là hai sợi râu dài dài, mắt híp thành một đường ngang, trong lòng bàn tay còn có đốm lửa đỏ.

Quả nhiên là Ma tộc.

“Em tìm được rồi.” Cảnh Hoan ngừng một lúc, “Xấu quá.”

Hướng Hoài Chi nói: “Gọi ra xem thử.”

Cảnh Hoan gọi đứa bé ra.

[Tiểu Yêu Ma: Óa óa… điều kiện gì mà dám sinh ta! [Tiểu Ác Ma] xem ta đốt trụi căn nhà tồi tàn này chỉ với một ngọn lửa!]

Cảnh Hoan: “?”

Câu nói ngứa đòn như vậy là do ai viết vậy? Ra đây tôi đảm bảo không đánh vào mặt đâu.

Cảm thấy căn nhà bình dân của mình bị xúc phạm, Cảnh Hoan nở nụ cười hình thức: “Hay chúng ta bỏ nó đi.”

“Không bỏ.” Hướng Hoài Chi điều khiển chuột, tức tốc mua một bộ ngoại trang giá tệ cho con gái mới – Yếm Hoa Hồng.

Cảnh Hoan trố mắt: “Không cần thiết mà, xấu quá.”

“Em có cảm thấy,” Hướng Hoài Chi nói, “nó hơi giống em.”

“?” Cảnh Hoan tức quá bật cười, “Anh… anh đang tranh thủ mắng em sao?”

Hướng Hoài Chi cũng cười, anh tiếp tục mua hết tất cả các loại yếm.

Mặt mũi không giống thật, nhưng hai cọng râu giống hệt như hai nhúm tóc vểnh của Cảnh Hoan ngày hôm ấy.

“Đặt tên gì đây?” Một lúc sau, Hướng Hoài Chi hỏi.

“Tiểu Hướng Cảnh đó.” Cảnh Hoan đáp, “Chẳng phải trên file kế hoạch có viết à?”

Động tác mua cả thế giới của Hướng Hoài Chi dừng lại: “Đó là anh viết lung tung thôi, em muốn đặt tên khác cũng được.”

Cảnh Hoan nói: “Tại sao phải đặt tên khác? Tên này hay mà, đơn giản trực tiếp, nhìn vào biết ngay con gái của chúng ta.”

Đặt tên hay, mặc đồ mới, hai con người lần đầu làm bố dẫn Tiểu Hướng Cảnh đến Hồ Tiên Động bái sư.

Sau đó đã có vấn đề rồi đây.

Đứa bé chỉ được theo một người.

“Theo anh đi.” Hướng Hoài Chi nói.

Cảnh Hoan sửng sốt, kỹ năng chủ yếu của bé Hồ Tiên Động là thêm máu, ban đầu cậu định để Hướng Hoài Chi dẫn theo, chỉ là không ngờ anh ấy lại chủ động lên tiếng.

Hôm ấy, rất nhiều người chơi trong server Kính Hoa Thủy Nguyệt nhao nhao phát hiện, Hướng Hoài Chi luôn rất hiếm khi thả thú cưỡi quý hiếm cho mọi người thưởng thức, bấy giờ lại dắt cô con gái mắt hí của mình đi dạo trong tất cả bản đồ ở Cửu Hiệp suốt nguyên một ngày.

Cuối tuần, Cảnh Hoan và Lục Văn Hạo đến thư viện.

“Này, thời tiết thích hợp ngủ lắm.” Lục Văn Hạo bắt chuyện, “Nếu không phải vì sợ tạch, chắc tôi đã nằm trên giường ba ngày ba đêm rồi.”

Cảnh Hoan ngáp một cái, im lặng cúi đầu xem sách, không thèm đoái hoài đến cậu ta.

Điện thoại rung lên, cậu lấy ra xem.

Hướng: Ngồi ở đâu?

Tiểu Cảnh Nè: Gì?

Hướng: (chia sẻ vị trí)

Cảnh Hoan vô thức nhấp vào, dí mắt vào nhìn mới nhận ra khoảng cách giữa cậu và Hướng Hoài Chi chỉ cách nhau một xíu xiu thôi.

Cậu đang định nhìn kỹ, ảnh đại diện của đối phương đã biến mất trong giao diện.

Cảnh Hoan cầm điện thoại gõ chữ, chưa gõ hết câu, vị trí bên cạnh đã có thêm một quyển sách.

Ngay sau đó, ót của cậu bị người nọ xoa nhe.

Động tác của Hướng Hoài Chi rất tự nhiên, tự nhiên đến mức mang cho người ta cảm giác chỉ là việc tiếp xúc cơ thể đơn giản nhất giữa hai người bạn.

Lục Văn Hạo cũng sửng sốt, cậu ta ngước đầu nhìn: “Anh Lộ, anh Hướng… sao hai anh cũng đến thư viện rồi?”

Lộ Hàng ngồi xuống cạnh Lục Văn Hạo, chỉ vào người đối diện mình: “Một mình tôi ở ký túc xá chán quá, nên theo cậu ấy ra đây.”

Lúc Hướng Hoài Chi ngồi xuống, Cảnh Hoan nghe thấy tiếng ma sát khẽ. Hướng Hoài Chi đang điềm nhiên kéo ghế của anh đến gần chỗ cậu.

Ngửi thấy mùi nước giặt trên người Hướng Hoài Chi, cơn buồn ngủ của Cảnh Hoan bỗng chốc biến mất sạch.

“Đang học bài?” Hướng Hoài Chi cụp mắt nhìn thoáng qua quyển sách trong tay cậu.

Cảnh Hoan hoàn hồn, nói khẽ: “Ừm, khó học chết được.”

Mắng luôn rồi, xem ra đang bị tra tấn thảm thương lắm đây.

Nhưng cũng hết cách, thi cử trong đại học là thế đó, chỉ có thể bán mạng học hành, học nằm lòng những trọng tâm mà giảng viên đã khoanh vùng.

Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”: “Cố gắng học, đừng để rớt môn.”

Cảnh Hoan nghĩ bụng, anh ngồi gần vậy sao em học được chứ.

Ban đầu, Cảnh Hoan còn tưởng Hướng Hoài Chi đến thư viện tìm mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã biết do mình tưởng bở thôi.

Không biết đã là lần thứ mấy cậu nghiêng đầu nhìn người ngồi cạnh rồi.

Hướng Hoài Chi đeo tai nghe, khẽ cúi đầu xem sách, nhìn bên hông, đường cong ở cằm anh chàng hoàn hảo rõ ràng, cần cổ thon dài trắng trẻo trông càng ưu tú hơn.

Đẹp trai đấy.

Nhưng lạnh lùng quá, không thích quan tâm người khác cho lắm.

Cảnh Hoan rời mắt về, cảm thấy mình phiền phức quá, lo Hướng Hoài Chi sẽ động chạm lung tung như mấy lần trước, làm lộ tẩy trước mặt bạn cùng phòng. Nhưng khi Hướng Hoài Chi thật sự không để tâm đến, cậu lại thấy ngứa ngáy trong lòng.

Cậu ôm sách nghĩ ngợi lung tung, chẳng học vào được gì.

Bỗng, đầu gối cậu bị chạm nhẹ.

Cảnh Hoan sửng sốt, chưa kịp nhận ra chuyện gì thì một bên đùi đã bị người nọ dán sát vào.

Họ đều mặc quần jean, cảm giác hơi cứng, ngoài vải vóc ra thì chẳng cảm nhận được gì cả. Nhưng tim Cảnh Hoan vẫn hẫng đi một nhịp.

Bốn người ngồi trong thư viện đến giờ cơm tối, tất nhiên sẽ bàn bạc cùng ăn một bữa.

Học suốt một ngày, Cảnh Hoan đã mệt mỏi lắm rồi, thức ăn vừa được bưng lên đã vùi đầu nạp năng lượng, Hướng Hoài Chi cũng không lên tiếng, chỉ có Lục Văn Hạo và Lộ Hàng là trò chuyện say sưa.

Ăn uống no nê, Cảnh Hoan ngửa ra sau, lười nhác dựa lên tường đá của tiệm cơm, vừa nghe họ tán gẫu vừa cười.

Đang nói đến kế hoạch nghỉ đông năm nay, điện thoại cậu chợt rung lên.

Chị: Hoan Hoan, chừng nào thi cuối kỳ?

Mắt Cảnh Hoan sáng lên, ngồi thẳng người trả lời.

Tiểu Cảnh Nè: Đầu tháng Một mới thi!! (đập bàn)

Chị: (cười trộm)

Chị: Sao dạo này em nói chuyện đáng yêu thế, quen bạn gái rồi à?

Tim Cảnh Hoan đập dồn dập, chột dạ nên gõ chữ cực nhanh.

Tiểu Cảnh Nè: Không có, có đâu.

Chị: Muộn vậy mới thi, vậy chẳng phải Giáng sinh và Tết Tây đều ở trong trường à?

Tiểu Cảnh Nè: Đúng đó, sao thế, chị sắp về nước sao?

Chị: Ừ, về nước đón năm mới (thẹn thùng).

Tiểu Cảnh Nè: (tung hoa) Lúc đó gặp.

Chị: Em muốn quà Giáng sinh gì?

Chị: Để chị tặng bù cho em~~

Tiểu Cảnh Nè: Em đâu phải con nít, cần gì quà Giáng sinh chứ.

Đã có một thời gian hai chị em không nói chuyện với nhau, bấy giờ nói một cái là không dừng được, đến tận lúc ăn xong bữa tối, đi đến cổng sau trường, Cảnh Hoan vẫn cầm điện thoại trò chuyện với Lương Nhiễm.

“Vậy tôi về trước nhé, Hoan Hoan, ngày mai đến thư viện không?” Lục Văn Hạo hỏi, “Cậu trò chuyện với ai mà nói cả buổi trời vậy.”

“Chị tôi.” Cảnh Hoan đáp, “Thôi, mai tôi bận, cậu tự đi đi.”

Nghe thấy câu trả lời của cậu, lông mày Hướng Hoài Chi giãn ra.

Lộ Hàng nói: “Vậy tôi và Hướng Hướng cũng đi nhé…”

“Cậu tự về.” Hướng Hoài Chi lên tiếng, “Tôi còn phải mua ít đồ.”

Cảnh Hoan nghe thế mí mắt giần giật, trả lời xong tin nhắn cuối cùng, cậu cất điện thoại vào túi.

Hai người kia đi rồi, cậu hỏi: “Anh muốn mua gì? Em đi với anh.”

Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua cậu với vẻ lạnh nhạt, hỏi ngược lại: “Nắm tay nhé?”

Chỉ một câu ngắn thôi đã khiến tim Cảnh Hoan nổi trống.

Hôm nay không có tuyết rơi, nhưng lớp tuyết đọng hôm trước vẫn còn, người đi đường chỉ lo chú ý dưới chân để tránh bị trượt ngã, không hề có ý định nhìn xung quanh.

Hai chàng trai sóng vai bước đi, dưới ống tay áo khoác dày và nặng là mười ngón tay đang đan vào nhau.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hoan nắm tay một người không phải bố mẹ mình.

Còn là kiểu nắm này nữa…

Cậu vùi mặt mình vào khăn choàng, cảm thấy hơi nóng cứ bốc ngùn ngụt. Cái gọi là “thích” quá dễ gây nghiện.

Tiếc là từ cổng sau đến nhà thuê chỉ có hai phút đi đường, Cảnh Hoan cảm thấy mình còn chưa ủ ấm được tay của Hướng Hoài Chi nữa là đến nơi mất rồi.

“Lên đi.” Hướng Hoài Chi rút tay về, đút vào túi áo khoác.

Cảnh Hoan đáp “Ờ”, nhưng vẫn đứng tại chỗ.

Một lúc sau, cậu lại nói: “Thật ra em chưa buồn ngủ lắm, em đi mua đồ với anh nhé.”

Hướng Hoài Chi nhìn cậu một lúc, cười thật khẽ: “Không có gì muốn mua cả.”

Ồ.

Nghĩa là chỉ muốn đưa cậu về nhà thôi.

Cảnh Hoan nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên muốn mời Hướng Hoài Chi lên nhà ngồi một lúc.

Nhưng lời đến bên môi lại bị cậu nuốt ngược vào.

Lúc trước cậu chưa rõ, lúc mời Hướng Hoài Chi lên nhà không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ xem như mời bạn đến chơi thôi.

Nhưng giờ thì khác, cậu và Hướng Hoài Chi đã hôn nhau hai lần, nếu ở riêng trong cùng một phòng…

Cảnh Hoan nghĩ thôi đã thấy hơi khát nước.

“Em đang nghĩ gì.” Hướng Hoài Chi nói, “Tai đỏ rồi.”

“Không… đang nghĩ nhỡ như rớt môn thì phải làm sao.” Cảnh Hoan đáp, “Mẹ em hung dữ lắm.”

Hướng Hoài Chi bật cười: “Nhìn không ra.”

Cảnh Hoan nói: “Đó là do bà ấy giả vờ giỏi thôi, hồi em lên cấp ba, bà ấy cứ như mẫu dạ xoa vậy. Không cho chơi máy tính, không cho hút thuốc đánh nhau, không cho yêu sớm…”

“Bây giờ em học đại học rồi.” Hướng Hoài Chi chợt cắt ngang lời cậu.

Cảnh Hoan sửng sốt: “Hả.”

“Dì còn quan tâm chuyện em yêu sớm không?” Hướng Hoài Chi hỏi.

Cảnh Hoan chớp mắt, cùng Hướng Hoài Chi nhìn nhau một lúc mới thỏ thẻ: “Chắc là… không.”

Hướng Hoài Chi nhìn xuống, trong mắt đầy ắp ý cười.

Vẻ mặt Cảnh Hoan rất tự nhiên, thực ra tim đã sắp vọt lên cổ họng, nhảy thình thịch liên hồi.

Cậu cảm thấy Hướng Hoài Chi sắp hôn mình nữa rồi.

Cảnh Hoan mừng thầm trong bụng, may mà mình đã ăn một viên kẹo cao su sau bữa cơm.

Hồi lâu sau, Hướng Hoài Chi vươn tay xoa đầu cậu: “Lên đi, anh về đây.”

“…” Cảnh Hoan nhìn chằm chằm vị trí dưới mũi anh.

Hướng Hoài Chi nói: “Ngủ sớm.”

Bấy giờ Cảnh Hoan mới bỗng dưng hoàn hồn, cậu ngẩn ngơ nhìn người trước mặt một lúc, sau đó mới rặn ra câu: “Anh cũng vậy.”

Về đến nhà, Cảnh Hoan đứng ở huyền quan, thật lâu sau không động đậy.

Chẳng rõ vì sao lúc này cậu cứ như bị ai đó treo lơ lửng giữa trời, không đáp xuống được, hơi khó chịu.

Suy đi nghĩ lại, chỉ nghĩ ra được nguyên nhân vì bầu không khí ban nãy vừa đúng, nhưng lại không nhận được nụ hôn nào.

Khoảnh khắc ấy, thậm chí cậu còn muốn xông thẳng đến hỏi Hướng Hoài Chi, nhưng đã ghìm lại được.

Hình như cậu tạm thời chưa có lập trường hôn Hướng Hoài Chi.

Giữa họ không có lời hứa hẹn cũng chẳng có lời bày tỏ, trong game cũng không nói rõ ràng, cứ hôn qua hôn lại lung tung như thế, cuối cùng vẫn chẳng có gì minh bạch.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng Cảnh Hoan đã có động tác.

Cậu mở điện thoại, gõ một hàng chữ.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, Giáng sinh gặp nhau được không?

Truyện Chữ Hay