Vong Linh Thư

chương 16: ông nội nhắc nhở

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phì Lũ, mày giả ngầu cái gì? Có chịu xuống không? Đệt! Lạnh chết tao!” Một trong hai thiếu niên đứng dưới chân tường hùng hổ quát.

Phì Lũ vẫn nhìn vào trong.

Cậu thiếu niên, Phì Lũ và đại ca đã leo qua bức tường này cả chục lần, nhìn đến phát ngán, không hiểu Phì Lũ đang nhìn cái gì!

“Nhìn từ góc này, trường học y như… nhà tù vậy.” Tiếng lẩm bẩm của Phì Lũ trên mái tường theo gió lọt vào tai cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên nhíu mày nhìn lên, “Xời! Còn không phải à? Đúng là nhà tù còn gì! Có cái trường nào mà hết học kỳ vẫn không cho về nhà không? Mịa! Bức tường này cũng xây kiểu tường ngục giam chứ đâu, rào cả kẽm gai! Tao mới đổi quần đấy! Má!”

Cậu thiếu niên như vừa nhớ ra điều gì, nhưng vết rách ở quần đã dời sự chú ý.

Cậu nhóc Phì Lũ cũng im lặng, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước.

Dưới trăng, ký túc xá đằng xa thấp thoáng sau bóng cây, trông u ám đìu hiu, đèn nhà vệ sinh liên tục chớp tắt. Buổi tối ký túc xá sẽ cắt điện, ngoại trừ nhà vệ sinh.

Ánh đèn tù mù nom như con mắt chớp nháy trong bóng đêm, trợn trừng với người bên trong nó…

Bấy giờ Phì Lũ mới phát hiện xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Thằng mập, mày chịu xuống chưa? Trễ lắm rồi, tao sắp chết đói này!” Thiếu niên còn lại lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phì Lũ.

“Hả? Đại ca! Xin lỗi! Em xuống liền!” Phì Lũ leo xuống, định đáp đất ngầu lòi nhưng lại té chổng vó, hai thiếu niên kia phá lên cười rồi vội làm dấu im lặng, ba người nhanh chóng chạy đi.

Ba cậu nhóc này là trùm phá nội quy của trường. Nội quy thứ nhất của Tề Lan là không được rời trường một mình, hai là không được mang điện thoại di động. Ba cậu nhóc vi phạm đủ cả hai, mỗi tuần sẽ trèo tường lẻn ra ngoài một hai lần đi chơi.

Phía Nam ký túc xá có một khoảnh rừng, cuối khoảnh rừng có bức tường, bờ tường này có độ cao thấp nhất Tề Lan. Thật ra không phải do tường thấp mà là đất nơi này cao, lại bị cây cối che khuất, từ khi phát hiện chỗ này, ba đứa nhóc thường xuyên trốn ra ngoài.

Trèo tường xong phải đi bộ một quãng, trời rất tối nhưng may là có đường, không lo bị lạc, đi một lát sẽ gặp trạm xe buýt, bỏ chút tiền để đến ga tàu điện ngầm, chơi bời ăn uống đã đời rồi chạy về trước khi trời sáng thì sẽ không gặp rắc rối gì.

Mấy đứa bạn cùng phòng sợ nắm đấm của tụi nhóc nên không dám hó hé, vậy nên suốt hai năm qua chúng nó trốn ra vô số lần mà chưa bị tóm cổ lần nào. Lần này cũng thế, lâu lắm rồi không lẻn ra, thi cử liên tục khiến tụi nhóc căng thẳng, vậy nên khi A Đức đề nghị lẻn ra ngoài mua thuốc thuận tiện đi chơi, hai đứa nhóc còn lại đồng ý không chút do dự.

“Hình như trường canh gác gắt hơn lúc trước thì phải, mẹ kiếp! Hai tuần rồi bố mày không được hút thuốc!” Thiếu niên hay nói kháy là A Đức, người phương Nam mà vóc dáng không hề ốm yếu, tuy không cao nhưng có cơ bắp rắn chắc, hành động nhanh nhẹn, do trước kia đánh nhau trong trường cũ nên bị ép vào Tề Lan.

“Em muốn ăn kẹo que. Nghe nói mới ra kẹo vị tỏi, chả biết có ngon không, đại ca, lát em mời đại ca ăn kẹo nhá?” Phì Lũ cười khan, nhìn cậu thiếu niên cao to nãy giờ không nói năng gì, cũng là đại ca trong ba người – Tịch Viễn.

Lúc mới vào học, Tịch Viễn đã ra oai phủ đầu đám A Đức. Khi ấy A Đức hận nghiến răng nghiến lợi, sau đó A Đức bị người ta chặn đánh, chỉ có Tịch Viễn ra tay cứu, giúp xong rồi lẳng lặng bỏ đi, từ đó về sau A Đức tâm phục khẩu phục đi theo Tịch Viễn.

Tịch Viễn tuy cộc cằn thô lỗ nhưng làm người khí phách, ở lâu mới phát hiện rất hợp nhau, ba người cứ thế chơi cùng suốt ba năm.

“Xùy! Thằng mập này chỉ biết có ăn! Mày tưởng đại ca thèm thứ kẹo dị hợm của mày hả? Đại ca, lát em mời anh uống bia!” A Đức gắt rồi cười vỗ vai Tịch Viễn. Tịch Viễn chỉ bĩu môi, dụi con mắt giật liên hồi, buồn chán ngáp một cái.

Vừa xuống xe, ba người mừng như mở hội, lập tức mua thức ăn nhanh rồi đấu game ba trăm hiệp, mãi đến khi đói lại, ra ngoài mới phát hiện trời sắp sáng. Ba thiếu niên định ăn một bữa thịnh soạn trước khi về, thế là bắt đầu tìm quán ăn khuya.

Ba người đều thích ăn món nóng, thấy gần đó có một quán vừa mở cửa thì tấp vào ngay. Quán mới mở, trời rạng sáng nên chẳng có khách, chỉ có mấy em gái phục vụ trò chuyện, thấy nhóm Tịch Viễn vào, các nhân viên mới lấy lại tinh thần.

“Mời quý khách chọn món.” Phục vụ lịch sự đưa thực đơn.

Đó là một cô gái thanh tú, chỉ là ánh đèn tù mù khiến làn da cô gái trông trắng tái.

Tịch Viễn nhìn cô ta chằm chặp, mãi đến khi tờ thực đơn đụng vào tay cậu. Chọn món xong, Tịch Viễn nhíu mày nhìn cô gái kia cúi đầu rời đi.

“Đại ca, nhìn gì đắm đuối thế? Chấm người ta hả?” A Đức thúc cùi chỏ vào vai Tịch Viễn rồi đổi lấy một cú cốc đầu nổ đom đóm.

“Lo uống bia của mày đi!” Tịch Viễn gằn giọng.

Dưới ánh đèn trắng, Phì Lũ nghe đại ca và A Đức lời qua tiếng lại, cậu ta ngậm kẹo cười khì khì, hớp một ngụm bia, bia ướp lạnh luôn là món uống ưa thích trong mùa hè, nhưng hôm nay uống lại thấy buốt lạ thường.

Phì Lũ buông cốc.

Có tiếng chuông gió thoảng qua…

“Xin chào quý khách!” Phục vụ lớn tiếng hô.

Phì Lũ ngồi đưa lưng về phía cửa, cũng không quay đầu lại, vị khách mới đến mang theo hơi lạnh ngoài trời.

Bỗng dưng…

“Ơ? Cũng là học sinh Tề Lan kìa!” A Đức nhỏ giọng nói.

“Gan thật, dám mặc nguyên đồng phục!” Lời A Đức làm Phì Lũ chú ý, cậu ta nhấp ngụm bia, hờ hững nhìn theo tầm mắt A Đức. Vị khách mới là một nam sinh mặc đồng phục của trường Tề Lan.

Phì Lũ chợt quên mất phải nuốt ngụm bia xuống, lạnh thấu xương!

Trán Phì Lũ toát mồ hôi lạnh.

Nam sinh kia né ánh mắt của ba người, không dám cho Phì Lũ nhìn rõ dáng vẻ mình.

Người đó… người đó là…

“Đại ca, em thấy cậu này quen lắm, anh có ấn tượng gì không?” A Đức vừa ăn khoai tây vừa hỏi.

“Không, trước giờ tao không nhớ mặt người không có quan hệ.” Tịch Viễn thản nhiên nói.

Từng lỗ chân lông của Phì Lũ túa đầy mồ hôi.

Hai người kia không nhớ, nhưng cậu thì có ấn tượng sâu đậm.

Đó chính là người bạn cùng phòng mất tích từ ngày đầu đi học!

Lúc khai giảng thì Tịch Viễn không có mặt nên không nhớ, còn trí nhớ A Đức thì không tốt.

Chỉ có Phì Lũ nhớ mãi, vì người đó đã kể cậu câu chuyện ma rất nhàm chán, chẳng hù được ai, chỉ có cậu là mải nghĩ về nó, hôm sau thì người kia biến mất.

Đại ca và A Đức không tin trên đời có ma, cậu không thể giải thích theo hướng tâm linh, thế là dần quên đi, nhưng hôm nay…

Phì Lũ dùng sức quá mạnh nên chén rượu bị bóp vỡ, người trong quán đều dồn mắt vào tay Phì Lũ, gồm cả người kia…

Cậu ta cười với Phì Lũ.

Que kẹo trong miệng Phì Lũ rơi xuống đất. Đúng là cậu ta!

Tại sao? Tại sao người đã biến mất bây giờ đột nhiên xuất hiện?

“Ê, mày nhẹ tay coi thằng mập, biết dạo này mày tăng cân rồi!” A Đức cười khì khì, nhận khăn từ phục vụ đưa cho Phì Lũ.

Người kia cũng thấy cảnh này, mỉm cười với Phì Lũ.

Phì Lũ tái mặt, vội nốc một ngụm bia.

“Mày tin không, chúng ta mà không về, ngày mai thế nào thằng Trần Gia Minh cũng la hét quả nhiên có ma cho mà xem!”

A Đức bắt chước điệu bộ của bạn cùng phòng, đại ca cũng bị chọc phì cười, nhưng Phì Lũ làm sao cũng không cười nổi.

Phục vụ bưng thức ăn lên rồi đi, tâm trạng Phì Lũ sáng sủa hơn chút đỉnh, cậu ăn trong yên lặng. Vừa nhấc đũa gắp một miếng gà xé phay định cho vào miệng thì…

“Không cho ăn! Cấm ăn! Đi đi!” Một lực húc khiến đũa của Phì Lũ rơi xuống đất, cậu chưa kịp ngạc nhiên thì cổ tay đã bị ai bắt lấy lôi ra ngoài!

Phì Lũ bị kéo ra cửa, người trong quán đồng loạt nhìn sang, Phì Lũ phát hoảng, vùng vẫy khỏi bàn tay đang giữ mình!

“Thằng thần kinh nào…” Phì Lũ chưa mắng hết, câu từ đã đóng băng bên môi.

Người lôi kéo cậu là một ông già cao gầy, nét mặt cứng nhắc đang nhìn Phì Lũ chằm chằm.

Nhân viên phục vụ xô đẩy nhau chạy ra đuổi ông già kia đi.

“Xin lỗi, quý khách cứ tiếp tục dùng cơm.” Phục vụ mỉm cười ấn Phì Lũ ngồi xuống ghế.

Mặt Phì Lũ vẫn tái mét.

“Ông già điên đâu ra không biết! Ê, cổ tay mày bị bầm rồi kìa!” A Đức ngạc nhiên.

Tịch Viễn đăm chiêu nhìn Phì Lũ, “Thằng mập, cả ngày nay mày bị gị đấy? Quai quái…”

Tịch Viễn chống cằm quan sát Phì Lũ, trước giờ chưa khi nào thấy cậu ta như vậy.

Chợt có tiếng rống kinh thiên động địa vang lên! Mãi mới ngớ ra là tiếng hét của Phì Lũ, Phì Lũ đột ngột lao ra ngoài, A Đức và Tịch Viễn nhìn nhau, cuối cùng để tiền trên bàn rồi đuổi theo.

Phì Lũ trông như đang đuổi theo ai, cũng như bị ai rượt sau lưng, cứ cắm đầu chạy.

Tịch Viễn và A Đức chẳng thể làm gì khác là bám sát phía sau, may là Phì Lũ rốt cuộc cũng hết chạy nổi, cậu quỳ sụp xuống thở hổn hển.

“Mập, sao thế?” A Đức cau mày, song quen thói cà rỡn, chưa được câu đầu câu sau đã trêu, “Tiết thể dục mày toàn tạch chạy cự li dài, chẳng phải hôm nay chạy được đó à? Ha ha!”

Phì Lũ thở phì phò, mồ hôi lạnh túa ròng ròng, nhỏ lên cổ tay, Phì Lũ dán mắt vào cổ tay bầm tím của mình.

“Ông già kia là ông nội của tao.” Phì Lũ không ngẩng đầu, nói lí nhí.

“Hả?” Hàng mày A Đức nhíu thành chữ Xuyên, cậu không hiểu, nhưng Tịch Viễn như nhớ ra điều gì, mày cau chặt.

“Ông nội mày? Ông mày bị gì vậy?” Tịch Viễn hỏi.

“Lúc em hai tuổi… thì ông nội qua đời.”

“Gì?!” Nét mặt A Đức trở nên quái dị, “Không lẽ… ý mày là…”

“Tao chỉ thấy ông nội qua ảnh, ông già vừa nãy giống ông nội tao như tạc.”

Lát hồi hiểu ra, A Đức ngoác miệng.

Tịch Viễn nhíu mày, “Này! Mày định nói chúng ta đã gặp ma à? Ê! Làm trò gì thế?!”

Chưa nói hết, Tịch Viễn đã bị Phì Lũ tóm lấy cánh tay, Phì Lũ một tay tóm Tịch Viễn, một tay tóm A Đức kéo về phía trước.

Phì Lũ mặc kệ bạn mình giãy dụa, cậu cứ cắm đầu đi.

Sợi dây đàn trong đầu đã đứt… Đại ca bảo không sai, hôm nay cậu rất lạ, thật ra… trước đó cậu không dám thẳng thắn đối mặt.

Phì Lũ không nói với bất kỳ ai, vào đêm bạn cùng phòng biến mất, cậu vẫn còn thức. Nửa đêm đói bụng, Phì Lũ lấy đồ ăn lẻn ra ngoài thì nghe tiếng con nít, đứa trẻ ấy cười khanh khách hô “bắt tớ đi”…

Cậu lén nhìn thì phát hiện người ngoài đó là bạn cùng phòng mới quen. Mặt cậu ta đầy hoang mang, dáo dác tìm khắp nơi như ruồi mất đầu.

Cảnh tượng đó quá kỳ dị, Phì Lũ không dám nhai miếng khoai tây chiên trong miệng. Cậu ta đang làm gì vậy? Còn âm thanh kia nữa… Phì Lũ rùng mình. Phì Lũ có cảm giác mình đã thấy thứ không nên thấy…

Phì Lũ thấy người bạn cùng phòng đi vào góc khuất, sau đó biến mất, chỉ để một cái bóng thật dài trên đất.

Phì Lũ thấy cái bóng dần dần thu nhỏ, trong chớp mắt, cậu thấy… có một cái bóng bé nhỏ bên cạnh bóng của bạn cùng phòng! Cái bóng nhỏ ra sức lôi kéo, bóng của người bạn cùng phòng hoàn toàn biến mất.

Chuyện đêm đó là bí mật, cũng là bóng ma trong lòng Phì Lũ. Phì Lũ không kể với ai, vì đến bản thân cậu cũng không dám tin.

Nhưng ngày hôm sau người bạn cùng phòng kia không trở về nữa, đó là sự thật. Chuyện đêm đó không phải giấc mơ!

“Tóm lại… chúng ta phải trốn!” Gương mặt lúc nào cũng hiền lành thật thà lúc này vô cùng nghiêm túc, Phì Lũ quay lại, kiên định nhìn hai người bạn, bỗng nhiên… Mặt cậu tái xanh, Phì Lũ nhìn cánh tay mình đang cầm, tầm mắt từ từ dời xuống…

“Á!” Phì Lũ hét lên.

“Thằng chết giẫm! Đang yên đang lành mày la cái gì!” Mặt ăn trọn một cú đấm, A Đức rống Phì Lũ.

Đây là… phòng ngủ? Phì Lũ hoảng hốt nhìn xung quanh, khung cảnh quen thuộc, là phòng ký túc xá đây mà… Cảnh vừa rồi là mơ sao?

“Tại mày đấy, hôm nay học đã trễ, giờ cũng ba giờ rồi, trời sáng thì không lẻn ra được đâu, mày mặc đồ lẹ lên coi!” A Đức nói nhỏ, thuận tay kéo Phì Lũ dậy.

Bấy giờ Phì Lũ mới nhớ hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày ba người hẹn đi chơi, cậu như đã thật sự sống trong giấc mơ ấy… Nghĩ thế, Phì Lũ run khẽ, cậu mơ thấy ngày mình ra ngoài, có điềm gì à?

Phì Lũ nghĩ rồi không do dự nữa, chờ cậu mặc đồ xong, ba người rón rén bước ra cửa. Phì Lũ nhận nhiệm vụ đóng cửa, lúc xoay đi, cậu thấy người duy nhất còn ở lại – Trần Gia Minh, cậu ta chưa ngủ mà vẫn mở mắt nhìn theo.

“Cậu… muốn đi chung không?” Phì Lũ phá lệ mời người bạn cùng phòng luôn sống khép mình, đối phương không trả lời, Phì Lũ hỏi lần nữa, sau đó đóng cửa đi.

Giấc mơ quá chân thật khiến Phì Lũ sợ hãi, động tác trèo tường cũng trúc trắc, lúc ấy, ba người nghe tiếng ai gọi… có người kêu tên họ.

“Toi rồi! Chẳng lẽ trường phát hiện? Bị bắt là héo đời! Thằng mập mày nhanh lên!” Không chờ Phì Lũ quay đầu lại, hai người kia đã kéo cậu đi, ba đứa chạy khỏi trường như cơn gió.

Chỉ có Phì Lũ canh cánh trong lòng, nỗi bất an kéo dài đến khi trời sáng, lúc hưng phấn đấu game mới vơi bớt. Thấy A Đức vươn vai bên cạnh, đại ca nhìn đám trẻ đằng trước chơi đùa, Phì Lũ chần chừ không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình không.

“Này, lúc tụi mình trốn ra… tiếng gọi đó hình như là giọng nữ…” Cuối cùng miệng vẫn nhanh hơn não.

“Có gì lạ đâu, là bà xử nữ già đó chứ ai. Thiếu đàn ông nên giờ đó rồi mà không chịu ngủ.” A Đức thuận miệng nói, bà xử nữ già trong miệng cậu ta là một giáo viên chủ nhiệm của trường, cũng là một trong số ít giáo viên nữ.

Nhưng trời tối đến thế, sao có thể thấy rõ ba người là ai chứ? Ngay cả tên cũng gọi được, giáo viên bình thường làm sao nhìn ra? Phì Lũ nhíu tít mày, thấy hai thằng bạn chẳng hề quan tâm, cậu không nói nữa.

Tịch Viễn nãy giờ vẫn dõi theo mấy đứa nhóc chơi quên trời đất bên đài phun nước ở trung tâm công viên. Bọn chúng la hét ầm ĩ, có vẻ đang chơi bắt quỷ, trời khá tối, đứa nhóc không tìm thấy ai bắt đầu nóng nảy.

Hồi bé Tịch Viễn cũng có chơi, hình như đứa trẻ nào cũng từng chơi trò này. Khi đó cậu chơi rất giỏi, hễ trốn là chẳng bao giờ để người ta tìm được, có lần trốn kỹ quá, kết quả là không tìm được đường về.

Hôm ấy cũng là buổi tối, không ai đến tìm mình… nhớ lại chuyện thơ ấu, vẻ mặt Tịch Viễn trở nên xa xăm.

“Khụ! Xin lỗi, hôm nay tao hơi… khó ở.” Phì Lũ gãi đầu, tay trái cho vào túi lục lọi ra một đống kẹo, “Đại ca, A Đức, ăn kẹo không? Vị mới đấy!”

Tịch Viễn không thích đồ ngọt, nhưng thấy Phì Lũ cười y như mếu, cậu im lặng lấy một viên kẹo, lúc ngón tay chạm vào tay Phì Lũ, tay đối phương run bắn, kẹo rơi xuống ghế, vài viên lọt qua khe hở rớt đất.

Thiết kế băng ghế rất lạ, nhìn bề ngoài như cái thùng đóng kín, hai bên trái phải dưới ghế có khe hở khoảng cm đủ để luồn tay vào. Tịch Viễn khom lưng, một tay chống ghế, tay kia luồn xuống dưới mặt ghế, mắt láo liên, thầm nghĩ đừng vớ phải thứ gì bẩn thỉu như phân chó…

Dưới mặt ghế ẩm ướt, cậu mò được một cái túi nilon, vài chiếc lá mục… song không tìm thấy viên kẹo.

“Tìm không ra, kệ đi.” Tịch Viễn ngẩng đầu nói với Phì Lũ.

Tịch Viễn định rút tay về, ai ngờ lại bắt được thứ gì! Cậu quỳ xuống nhìn phía dưới băng ghế.

Một thằng bé núp trong đó, mắt mở thao láo nhìn cậu, tay cậu bắt trúng cổ tay nó. Tịch Viễn chú ý thấy đống kẹo vương vãi đang nằm gọn trong tay thằng nhỏ.

Tịch Viễn nhoẻn cười, hắng giọng hô, “Đám nhóc qua đây, đứa cuối cùng đây này.” Mấy đứa trẻ nghe thế thì hớn hở chạy đến, Tịch Viễn cười với Phì Lũ, nói khẽ “bắt được quỷ rồi” với thằng bé dưới ghế, dùng sức kéo nó ra.

Thằng nhỏ mặt mày lấm lem, cũng tội cho nó nghĩ ra việc trốn dưới này, cả người dính đầy nước sơn, chỉ trông thấy được đôi mắt.

“Ủa? Nó đâu phải Đầu Bự, đầu của Đầu Bự làm sao chui lọt gầm ghế, ha ha!” Đám trẻ vui vẻ nói cười, có đứa hô, “Bắt được quỷ nè!” Sau đó mấy đứa nhỏ lại chạy đi.

Lát sau, lũ trẻ chạy đến trước mặt Tịch Viễn, phấn khích hỏi, “Anh, mấy anh làm người bắt quỷ nha?”

Tụi nhỏ tinh ranh hỏi xong rồi chạy, không cho Tịch Viễn cơ hội từ chối, Tịch Viễn nhún vai, đánh mắt với A Đức, hai người thế mà chơi với đám nhóc thật.

“Quỷ này.”

“Bắt được rồi.”

“Bắt được nữa nè!”

“…”

Tụi nhóc bị bắt trúng liên tục, “con quỷ” bị bắt cũng không nhụt chí mà còn giúp Tịch Viễn truy lùng mấy con quỷ còn lại, trò chơi còn chưa kết thúc thì có mấy người phụ nữ đến dắt con về.

“Ha ha, quỷ trốn tìm là giả, tụi quỷ nghịch ngợm thì là thật.” Nhìn theo đám nhóc, Tịch Viễn cười sang sảng.

“Cơ mà còn một đứa chưa tìm ra…” A Đức gãi đầu.

“Chắc bị mẹ bắt rồi.” Tịch Viễn thở hắt ra, không mấy để tâm, cậu đứng dậy phủi bụi trên người, “Ăn một bữa rồi về nhé?”

Hôm nay trốn đi quá lâu, họ chưa bao giờ chơi trọn một ngày như vậy, cơ mà lúc thức ăn ngon vào miệng, mấy tên nhóc to xác ném hết rắc rối ra sau đầu.

Ba người cố sống cố chết chạy đến nhà ga, tàu đã đợi sẵn. Không biết tại sao hôm nay khách đông bất thường, mọi người chen lấn lên tàu. Tịch Viễn to con sức khỏe chen lên dễ dàng, A Đức gầy gò linh hoạt cũng chen thành công, chỉ còn Phì Lũ kẹt cứng ở cửa.

Cổ tay Phì Lũ bỗng đau nhói! Tiếp đó, Phì Lũ bị một sức mạnh kéo tuột xuống tàu!

“Má! Thằng nào kéo bố mày…” Phì Lũ nổi sùng, bất an bay hết ráo, nhưng…

Nắm đấm đang giơ lên khựng ngay lại, Phì Lũ nhìn cổ tay mình, vết bầm… y hệt dấu vết trong mơ!

Không chỉ hình thù mà kích thước cũng giống hệt! Phì Lũ dựng tóc gáy, trợn mắt nhìn vào trong xe, giữa dòng người, cậu bắt gặp một ông già cao gầy…

Ông nội! Phì Lũ ngây ra.

Ông già cầm tay nắm, nét mặt nghiêm nghị kia đúng là ông nội cậu đã thấy trong ảnh!

Ông ta cũng nhìn cậu chằm chặp, Phì Lũ xanh mặt. Cửa tàu khép lại, hành khách chen nhau tìm chỗ ngồi, bóng dáng ông nội bị che khuất, nhưng ánh mắt nhắc nhở như con dao cắm trong lòng Phì Lũ.

Chợt nhớ ra điều gì, Phì Lũ biến sắc, “Đại ca! A Đức! Xuống đây! Mau xuống tàu!” Nếu đó là lời nhắc nhở của ông nội, ông nội không để cậu lên xe, thế thì kết cục khi lên xe…

Phì Lũ thấy Tịch Viễn qua cửa sổ, cậu ta cũng thấy Phì Lũ nên cố lách ra hướng cửa, lúc cúi người, cậu thấy mặt Phì Lũ trắng bệch.

“Không! Trời ơi…” Phì Lũ kiệt sức, ngơ ngác nhìn tàu điện ngầm di chuyển, cậu ngã phịch xuống đất, gió lùa khiến con tim lạnh buốt.

Trong lúc mất hồn, Phì Lũ không nhận ra một đôi chân xuất hiện phía sau mình từ khi nào, “Bắt được rồi.” Một bàn tay đáp nhẹ lên vai Phì Lũ, khi nhìn rõ gương mặt người đó, mặt Phì Lũ cắt không còn hột máu.

Truyện Chữ Hay