giờ tại sở cảnh sát HongKong, cảnh sát Chung nhận được một bưu kiện.
Không rõ người gửi là ai, bên trong chỉ có một tệp.
Gửi cảnh sát Chung thân ái: Cảng Quỳ Dũng số , bến Dubai, tàu Quả Mỹ Hào, tầng dưới cùng, tôi có lễ vật tặng ông. Tới h sáng hôm sau, nó sẽ biến mất. Nhanh lên thôi, nhớ đem nhiều người một chút.
Cảnh sát Chung sửng sốt, ông mở tệp lên xem, mấy chục tấm ảnh lần lượt nhảy ra, ông càng xem càng kích động, lập tức cầm chìa khóa ra ngoài lấy xe.
Đã một năm ông không giải quyết được vụ án nào lớn.
Sở cảnh sát, Ariel từ trong wc bước ra, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, trong đầu đầy tiếng động inh ỏi.
''Ariel?'' Tô Dã thấy cô có chút khác thường: ''Em sao vậy?''
Ariel thoáng hồi thần, cười cười: ''Không có gì, chỉ hơi mệt.''
Tô Dã nghi hoặc nhìn cô một cái rồi ra ngoài.
Lúc Hồng Tuyến tỉnh dậy, vụ án đã làm rúng động cả HongKong, thậm chí là cả Trung Quốc.
Sở cảnh sát HongKong và Trung Quốc phối hợp, bắt giữ một tàu chở hàng trái phép cho trẻ em. Kẻ đứng sau chuyện này là giám đốc công ty Bách Thảo- Trình Văn Trung.
Hồng Tuyến lười biếng duỗi eo, nhìn Thẩm Nhược đang thu dọn vali của cô.
''Miki đâu?''
Tay Thẩm Nhược hơi dừng động tác, anh ngẩng đầu nhìn cô: ''Miki à, anh đã đưa con bé đến chỗ bạn, yên tâm đi.''
Cô gật đầu, cô đã mua vé máy bay, tối nay là có thể về tới nhà.
Triển Vũ Hàng cùng bạn gái không biết đã biến nhà cô thành cái dạng gì rồi, về đến nhất định phải mời giúp việc quét tước khu trung một phen.
''Tô Dã đâu?'' Hồng Tuyến đột nhiên nhớ tới cậu, tiểu tử này hôm qua biết cô rơi xuống nước liền mắng Thẩm Nhược một trận tanh bành.
Thẩm Nhược thế nhưng cũng không cãi lại, cứ ngây ngây ngốc ngốc cho cậu mắng.
''Cậu ta nói phải về mua quà lưu niệm cùng Ariel. Cả HongKong còn đang bận rộn với vụ án, nên hai người thực tập sinh bọn họ cũng khá nhàn rỗi.'' Thẩm Nhược đóng vali lại, như nhớ tới cái gì, anh hỏi: ''Phải rồi Hồng Tuyến, em biết chuyện đêm qua...''
Cô lắc đầu cắt lời anh: ''Hiện tại đầu óc em rất loạn, chờ về nhà rồi lại nói.''
Rất nhiều lời nghẹn lại ở ngực, nặng nề khiến anh không thở được.
''Hồng Tuyến... xin lỗi em, anh đã nói dối. Anh không biết Miki đang ở đâu, con bé mất tích rồi.''
Tệ hơn nữa, mất tích không chỉ Miki, mà còn vòng tay đeo trên cổ tay bé.
Video giám sát tầng này đang được sửa chữa, Thẩm Nhược không biết rốt cuộc Miki có rời khỏi khách sạn hay không. Nếu bị người khác phát hiện Miki vốn đã chết nhưng còn sống lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
''Đã nói sẽ mang em đi tìm cha mẹ mà.'' Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn người đang cười tươi rói trước mặt, trong mắt tràn đầy thơ ngây.
Người kia ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Miki rồi tháo vòng trên cổ tay em ra: ''Đi thôi, mang em đến gặp cha mẹ.''
......
......
Hồng Tuyến mắt nhắm mắt mở đứng đánh răng trước gương, tầm mắt cô rơi xuống túi áo ngủ.
Nơi đó hơi phồng lên.
Ngoại hình xưa cổ, chạm khắc hoa cúc thần bí, tạo cho người khác cảm giác mê mang.
''Đây là....''
Hồng Tuyến buông đồ trong tay, lấy vòng tay ra khỏi túi áo.
Cơn đau đớn kịch liệt đột nhiên ập tới, cô không nhịn được cong người ôm đầu, thân mình va vào cửa, phát ra thanh âm thật lớn.
''Hồng Tuyến?'' Thẩm Nhược gõ gõ cửa.
''Không có gì! Bị trượt chân thôi.'' Cô thuận tay ấn khóa trái cửa.
Là giấc mộng kia!
Vòng tay thần bí trong giấc mộng đó!
Đến tột cùng là ai? Ai đã để vòng tay này vào túi của cô?
Người đó có mục đích gì?
Hồng Tuyến vội vàng nhét vòng tay vào túi quần, sau đó bước ra như không có việc gì.
''Hồng Tuyến, có sao không em?'' Thẩm Nhược quan tâm bước tới.
Hồng Tuyến tâm phiền ý loạn, đuổi anh ra ngoài. Vừa lúc đó, Tô Dã cùng Ariel mới mua sắm về.
''Ùi, sao vậy?'' Tô Dã cười vô cùng kiêu ngạo: ''Bị đuổi ra ngoài?''
Thẩm Nhược trừng mắt nhìn cậu: ''Tiểu tử lắm chuyện.''
Ariel nhét hết mấy túi đồ vô tay Thẩm Nhược, bước tới gõ cửa: ''Chị Hồng Tuyến, là em, Lợi Nhi đây. Sau lưng em có chút không thoải mái, hình như bị dị ứng, chị xem giúp em được không?''
Trong mắt Tô Dã có gì đó lóe lên vội vàng, nhưng cậu không nói gì.
Cửa phòng Hồng Tuyến hé một khe nhỏ, Ariel cười kiểu ''phi lễ chớ nhìn'' rồi len lỏi vào.
Hồng Tuyến đang ngồi ở mép giường hút thuốc. Sương khói lượn lờ, Ariel nhìn không rõ mặt cô.
''Tìm chị có việc gì? Chị cũng không phải bác sĩ.'' Hồng Tuyến nhả một vòng khói.
Ariel đứng tại chỗ, thật lâu mới mở miệng: ''Chị Hồng Tuyến, em vẫn luôn cảm thấy chị không giống một người phụ nữ bình thường. Loại cảm giác này từ lần đầu tiên gặp đã có...''
''Ngưng ngưng!'' Hồng Tuyến ngậm điếu thuốc, chậm rãi đứng lên: ''Cô tới khen chị? Có gì cứ nói thẳng đi.''
Ariel cẩn thận nhìn cô, cắn môi, như đang hạ quyết tâm lớn: ''Chị Hồng Tuyến, rốt cuộc chị là ai?''
Trên mặt Hồng Tuyến không có bất cứ vẻ gì là giật mình, kể từ khi thấy ma nhiều người đã hỏi cô như vậy. Cô là ai? Đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể nhìn thấy gì? Cô cất giấu bí mật gì?
''Hồng Tuyến, trực giác của em luôn rất chuẩn. Chị trợ giúp em cùng Tô Dã bắt Tưởng Khâm, chỉ là ngoài ý muốn hay vốn là một kế hoạch định sẵn? Tưởng Khâm từng nói có một đôi nam nữ đến nhà hắn tra khảo, theo em biết, ngày đó chị cùng Thẩm Nhược đến thành phố Tưởng Khâm ở. Trên thế giới quả thật có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng chuyện này, em không thể tin là trùng hợp được!''
Hồng Tuyến chỉ lo hút thuốc, chờ Ariel nói xong, cô mới giương mắt lên: ''Thì? Nếu chỉ bằng trực giác của cô, chị sẽ không rộng lượng ôm hết mọi chuyện nhận lên đầu mình đâu.''
Tuy rằng những gì cưng nói là sự thật.
''Từ lúc chị quen biết Tô Dã, không phải án giết người, thì cũng là chết ngoài ý muốn, bây giờ đến lượt án buôn trẻ em, Hồng Tuyến, nếu nói chị là người bình thường, chỉ sợ không ai tin tưởng.''
Người bình thường? Hồng Tuyến hơi cười khổ, cô hiện tại người không ra người ma không ra ma, quả thật không thể xem là bình thường được.
''Hồng Tuyến, em biết chị không phải người xấu, em chỉ muốn biết chị rốt cuộc có điều gì mà người khác không thể biết.''
Giọng nói Ariel tràn đầy bất đắc dĩ.
Hồng Tuyến dập điếu thuốc, ném vào trong thùng rác, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng hỏi: ''Ariel, cô hiểu Tô Dã không?''
Ariel bị câu hỏi khó hiểu của cô làm sửng sốt.
''Ariel, cô hiểu cậu ta ư?'' Hồng Tuyến cố chấp lặp lại câu hỏi.
''Đương nhiên.... Đương nhiên hiểu. Bọn em học cùng một trường cảnh sát.'' Ariel lắp bắp.
Hồng Tuyến kéo khóe miệng, cong môi cười: ''Cô không hiểu cậu ta đâu, Ariel. Nếu cô hiểu, cô sẽ biết đêm hôm đó chính cậu ta đẩy chị cùng Thẩm Nhược xuống biển...''
''Chị nói bậy!'' Ariel tức khắc hét lên.
Điên rồi, người phụ nữ này điên rồi! Tùy tiện cắn người!
''Nếu cô hiểu cậu ta, cô sẽ biết cậu ta đã thuê người phóng hỏa Lịch Sơn...''
Ariel nín lặng, liên tục lắc đầu chối bỏ.
''Nếu cô hiểu cậu ta, cô sẽ biết mọi chuyện đều là cậu ta giả vờ...''
Hồng Tuyến nhắm mắt, chính cô cũng không có dũng khí để nói tiếp.
Tưởng tượng cậu trai tươi sáng như vầng quang ấy, thế mà lại muốn đẩy cô cùng Thẩm Nhược vào chỗ chết, dù rằng không thực sự muốn làm cô bị thương, cô vẫn không nhịn được rùng mình.
Cô đột nhiên nhớ tới, thật lâu trước kia, Thẩm Nhược từng nói với cô, nói cô nuôi rắn độc bên mình...
Buồn cười, thật là buồn cười.
''Chị nói bậy, chuyện này không có khả năng!'' Ariel hơi mất lý trí.
Hồng Tuyến cười khổ: ''Ariel, chuyện chị cùng Thẩm Nhược lên tàu chỉ có cô cùng cậu ta biết, ngẫm lại xem, tối qua Tô Dã ở đâu, mọi chuyện không phải đã quá rõ ràng hay sao?''
Tối hôm qua...
Tối hôm qua Ariel ăn cơm tại sở cảnh sát, khí hậu lạ, cô không quen, không ngừng hướng vào wc, Tô Dã còn quan tâm hỏi han một câu.
Sau đó cô thiếp đi.
''HongKong cùng đại lục gần như vậy, khí hậu không quen... Loại lý do tệ hại này mà cô cũng tin?'' Hồng Tuyến nhạo báng: ''Nếu cô ở sở cảnh sát, vậy người duy nhất biết chị lên tàu không phải là Tô Dã sao?''
''Vậy tại sao không phải đám người ở bến tàu?''
''Bọn họ?'' Ánh mắt Hồng Tuyến càng thêm lạnh: ''Cô cho rằng bọn họ động thủ thì chị còn giữ được mạng sao?''
''Vậy còn Lịch Sơn? Khi đó Tô Dã đang ở HongKong, sao anh ấy có thể...'' Ariel vô lực lắc đầu, tay chân lạnh ngắc.
''Thực xin lỗi, chị đã thuê người điều tra nhật ký cuộc gọi của Tô Dã, Ariel, thực xin lỗi.''
Thực xin lỗi? Đây là lời nói tàn nhẫn cỡ nào, là một lời xác nhận. Ariel ngồi phịch xuống đất, trong miệng không ngừng nỉ non ''Không thể nào.''
Hồng Tuyến hơi giơ tay lên che đầu, ánh mặt trời làm cô chói mắt: ''Tô Dã, nghe đã lâu như vậy rồi, cũng nên vào trò chuyện một lúc đi.''