''Đột nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại!'' Tại một quán ăn khuya ven đường, ông chủ ngán ngẩm lắc đầu nhìn những vị khách cuối cùng đêm nay, người đang nói là một cô gái vô cùng quyến rũ, đem bia uống ''ừng ực''.
''Không phải chứ? Cũng đâu phải em cứu vớt thế giới...''Một bên Hồng Tuyến đang ngồi chống cằm, nuốt nước miếng nhìn chai bia trước mặt, cô hiện tại vô cùng khó chịu, lời nói ra cũng sặc mùi thuốc súng, đặc biệt là vừa mới vươn tay định lấy chai bia liền bị Tô Dã dùng sức vỗ vào, trong đầu cô nháy mắt hiện lên ý niệm muốn xé nát tay cậu ta.
''Bất quá, chị Hồng Tuyến, cốt truyện của chị đúng là không.... không gì sánh bằng!'' Nhìn móng vuốt của Hồng Tuyến duỗi tới, Tô Dã lập tức đem ''không có ý nghĩa'' đổi thành ''không gì sánh bằng.
''Đúng vậy, Tô Dã giả gái, đương nhiên là không gì sánh bằng rồi.'' Ánh mắt Ariel lấp lánh giống như phát hiện ra lục địa mới, lấy điện thoại trong túi ra đưa qua cho Tô Dã. Tô Dã chỉ nâng mắt liếc qua một chút liền đứng ''phốc'' dậy, bất mãn nói: ''Ai cho em chụp! Xóa mau!''
Hồng Tuyến nghiêng đầu nhìn lướt qua màn hình, trên điện thoại là hình ảnh Tô Dã mặc bộ váy công chúa màu xanh lam, tóc xoăn vàng, đang làm động tác xách váy.
''Ui, chụp không tệ, lát nhớ gửi qua cho chị với. Chị đem cái này làm thành tư liệu sống nộp lên cho tổng biên tập, nói không chừng liền được phục chức.'' Hồng Tuyến nhìn Ariel, nghiêm túc gật đầu.
''Bang'' Tô Dã đập mạnh tay lên bàn, ba cặp mắt lập tức phóng tới như mũi tên, cậu xấu hổ đỏ mặt nói: ''Em.. Em đi toilet.''
Tô Dã vừa đi, Thẩm Nhược đã cầm áo khoác đứng lên, chuẩn bị đứng lên.
''Thẩm Nhược, anh phải đi?'' Ariel thấy anh đứng dậy, hỏi.
Thẩm Nhược nhìn lướt qua Hồng Tuyến, bĩu môi: ''Không đi thì ở lại cho các em sỉ vả sao? Tôi cũng không phải Tô Dã.''
Hồng Tuyến lấy tiền từ trong túi ra, đặt lên bàn, đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói: ''Ariel, chị cùng Thẩm Nhược đi trước, không gian riêng tư của hai đứa, bọn chị không quấy rầy, không cần cảm tạ đâu.''
Dứt lời, cô nhướng nhướng chân mày, kéo Thẩm Nhược mặt đầy hắc tuyến ra cửa, để lại Ariel với biểu cảm nghi hoặc cùng Tô Dã đang đập tường trong toilet.
''Nói thật, tôi cũng không thấy phương pháp này của cô có tác dụng gì lớn.''
Ngoài đường lúc giờ sáng, không một bóng người, gió thổi lạnh sun, Hồng Tuyến ôm lấy quần áo, nhưng vẫn không ngăn được cơn lạnh, cô hà hơi ấm lên tay, nói: ''Nhưng cũng không có hại gì. Hơn nữa, không phải anh cũng tới hay sao.''
Tưởng tượng lại lúc Thẩm Nhược giả làm mụ phù thủy, cô không nhịn được cười, thậm chí còn có điểm vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Nhược nghĩ tới phục trang của mình cũng không khỏi phẫn nộ, hận không thể tát mình hai cái, nhân vật kiểu quái gì đây! Anh nghĩ ngoại hình của mình cũng coi như là tuấn tú, lịch sự, ít nhất cũng phải đóng hoàng tử, thế nhưng lại là mụ phù thủy!!! Tiểu nha đầu Ariel kia, anh khuyên can mãi, thế mà cô lại giả vờ đáng yêu, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, cuối cùng chốt hạ một câu: ''Em không muốn làm phù thủy, em muốn đi cứu vớt công chúa Tô Dã!''. Quả thực đem lời anh chặn lại hết!
Được rồi, coi như Ariel chỉ là một tiểu nha đầu, Thẩm Nhược anh không so đo. Nhưng nhìn điệu cười hận không thể nói cho toàn thế giới biết là cô cố ý, anh tức khắc liền đen mặt, không nói một lời đem cô đẩy vào trong hẻm nhỏ...
''Anh muốn làm gì?! Nói không lại tôi liền muốn động thủ đánh người sao?'' Hồng Tuyến không hề cảm nhận chút gì gọi là ''uy hiếp'', vẫn giữ bộ dáng cười kiêu ngạo.
Thẩm Nhược đem điếu thuốc hút một nửa trên miệng thả xuống đất, giẫm lên, chống tay đặt cô lên tường, thanh âm trầm thấp chậm rãi: ''Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, em nói xem tôi muốn làm gì....''
Hồng Tuyến thu lại bộ dáng tươi cười, mặt tức khắc đỏ lên, hơi thở ấm áp Thẩm Nhược phả lên mặt khiến cô không thể kháng cự, loại lời nói này... Dường như mang nghĩ khác... Cô trước hết vẫn nên thoát thân đã.
Cô vừa nghĩ, Thẩm Nhược đã dùng tay chặn đường lui của cô, giây tiếp theo cổ tay cô bị anh bắt lấy, và gần như cùng lúc đó, đôi môi anh hôn xuống...
Hồng Tuyến mở to đôi mắt, đẩy Thẩm Nhược ra, nhưng đôi tay bị anh giam cầm, cô càng phản kháng, sức nóng của anh càng mãnh liệt hơn. Cô cảm nhận rõ ràng ý vị trừng phạt trên bờ môi mỏng lạnh lẽo của anh. Khoang miệng tràn đầy vị ái muội, nhàn nhạt mùi thuốc lá quyện lẫn, môi lưỡi mềm mại mà sự chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Bị hơi thở nam tính vây chặt, đầu óc Hồng Tuyến dần trở nên trống rỗng, ánh mắt không tự chủ được mê ly lên, thân thể dần mất đi sức lực trong hơi ấm này, cô chậm rãi trượt chân theo vách tường. Cô bỗng nhìn thấy phía xa xa đầu hẻm có bóng người, là phụ nữ.
''Ưm... Có người..'' Kẻ hở nơi môi lưỡi triền miên, cô theo bản năng muốn nhìn rõ người kia là ai. Thẩm Nhược ngừng lại, áp chế dục vọng bên trong lại, quay đầu nhìn sang, thấy người nọ, ánh mắt anh lạnh đi. Anh buông cô ra, đứng thẳng người, đi về phía đó.
''Thẩm Nhược...'' Hồng Tuyến đứng lên, hô.
Anh một bước cũng không dừng lại, cô nhìn thấy anh đến bên người phụ nữ kia, nói gì đó, rồi cùng nhau rời đi....
''Thứ chó má gì đây! Khốn nạn!'' Hồng Tuyến sửa sang lại quần áo, châm một điếu thuốc, Tô Dã cùng Ariel đã đuổi kịp tới.
Thấy cô bước ra từ hẻm nhỏ, tóc còn hơi lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ, Ariel khẽ nhướng mày, mắt nhìn chằm chằm, biểu tình ''em hiểu mà'', chỉ thiếu chút nữa là vỗ tay huýt sáo.
Tô Dã có chút giật mình, hỏi liên hồi: ''Chị! Chị có sao không? Sao chị lại bước ra từ hẻm nhỏ? Có phải hay không phát sinh chuyện gì rồi? Anh rể đâu? Anh rể đâu? Chị không phải là gặp ăn cướp đó chứ? Để em đi bắt hắn!'' Cậu vừa nói, một bên đã xắn tay áo lên, bộ dáng nóng lòng muốn tiến vào trong hẻm.
''Tô Dã!'' Hồng Tuyến giơ tay vỗ lên cánh tay cậu một cái, Tô Dã liền ủy khuất không thôi. Còn chưa chờ được lời giải thích từ Hồng Tuyến, cô đã nhấc chân rời đi.
''Tô Dã... EQ của anh cũng thật là...'' Ariel lắc đầu, thở dài: ''Chị Hồng Tuyến là đang thẹn thùng đó!''
''Thẹn thùng? Vậy chúng ta có vào bắt người hay không?''
Ariel kéo lưng áo cậu, cười nói: ''Bắt cái quỷ gì? Thẩm Nhược sao?''
''Thẩm Nhược?'' Tô Dã sửng sốt, bây giờ mới phản ứng lại, nhớ đến bộ dáng khi nãy của Hồng Tuyến, không khỏi nói lắp: ''Em nói... Em mới nói.... Thẩm Nhược cùng chị anh ở hẻm nhỏ... Làm... Làm chuyện đó?''
''Tô Dã.'' Ariel hít một hơi sâu rồi nói: ''Anh đừng nói là có quen biết với em có được không?''
Tô Dã nâng cằm: ''Là lỗi của anh sao, không phải bây giờ anh đang bị em kéo tay đó thôi?''
Ariel: ''..."
''Cô tới đây làm gì?'' Thẩm Nhược dựa vào vách tường, hung hăng hút thuốc, trong đầu vẫn là cảnh tượng ban nãy, hơi thở ái muội lạ thường còn chưa tan, trên miệng toàn là hương vị của Hồng Tuyến, càng hút càng mãnh liệt... Nếu Tiêu Nhã không xuất hiện... Đúng thật là khiến người khác mong chờ.... Anh không tự chủ được mà nở nụ cười.
''Anh cùng người phụ nữ kia..'' Tiêu Nhã cắn môi, thanh âm nghẹn ngào hỏi.
Thẩm Nhược nheo mắt lại, trả lời vô cùng thiếu kiên nhẫn: ''Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có quyền không trả lời.''
Sắc mặt Tiêu Nhã nhanh chóng trắng bệch mất máu, hung tợn nói: ''Nếu em đem chuyện này báo cáo với ông chủ... Anh biết rõ anh sẽ phải nhận trừng phạt gì...''
Thân thể Thẩm Nhược hơi cứng đờ, anh trầm mặc hồi lâu rồi nói: ''Cô là đang uy hiếp tôi?''
Cô ta cười thảm thương: ''Nếu anh muốn cứ nghĩ như vậy.''
Anh đem thuốc dập dưới bàn chân, vỗ vỗ quần áo: ''Tiêu Nhã, cô tốt nhất đừng nhiều chuyện. Chuyện của tôi không cần cô nhúng tay vào, tôi sẽ tự mình giải quyết bên phía ông chủ, còn có... Tránh xa cô ấy một chút.''
Thẩm Nhược nói xong liền rời đi, không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Trong mắt Tiêu Nhã tràn ngập không cam lòng cùng hận ý, cô lấy điện thoại ra, nhìn ảnh chụp bên trong. Trên ảnh, người phụ nữ lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, Thẩm Nhược đứng bên cạnh, cười tươi như hoa.