So với tưởng tượng của Hiên Viên Phù thì Chu phủ to hơn rất nhiều, đình các đều chạm trổ cầu kỳ, thềm ngọc cột điêu, sân trong bát ngát hoa cỏ cây xanh, nhà thủy tạ được bao bọc giữa hồ nước lạnh lẽo khói tỏa, tinh xảo cầu kỳ chả kém gì đại nội.
Hiên Viên Phù bùi ngùi liếc nhìn vẻ mặt Chu Kỳ, thấy y không có mảy may kinh ngạc nào, thế là liền hỏi: “Phượng Nghi, Chu Phủ ở Cô Tô cũng thế này à?”
Chu Kỳ tỉnh queo đáp, “Ừ, khuôn viên này là nhị ca chiếu theo kết cấu nhà trong Cô Tô dựng nên, nhưng đạo quân thần, dưới chân Thiên Tử cũng nên giữ ý giữ tứ một chút, nên đây chỉ bằng nửa Cô Tô thôi.”
Hiên Viên Phù hừ ra tiếng, cúi đầu đi đường, không nói thêm gì nữa.
Cậu tiểu đồng thanh tú dừng bước trước nhà thủy tạ, cung kính nói: “Tam công tử, đây là viện mà đại nhân chuẩn bị cho công tử. Đại nhân có dặn, sau này hễ Tam công tử hồi phủ là đều ở trong đây.”
Nhà thủy tạ không lớn, nhưng ba mặt được bọc bởi nước xanh, phonh cảnh hữu tình, trên có một tấm bảng hiệu được viết bằng lối chữ Thảo mảnh mai uốn lượn.
“Lưu Quang tạ.”
Hiên Viên Phù vừa chực theo Chu Kỳ đi vào thì nghe thấy tiểu đồng nói tiếp, “Vương gia là khách quý trong phủ, đại nhân nhà ta không dám sơ suất, nên đã đặc biệt chuẩn bị chỗ ở cho Vương gia, mời Vương gia đi theo ta.”
“Chu Kỳ!” – Hiên Viên Phù nửa bất đắc dĩ nửa ai oán gọi tên y.
Chu Kỳ đã bước một chân vào trong sân, quay đầu nhìn gã, “Vương gia hùng cứ tây bắc hơn ba mươi năm, chẳng lẽ giờ lại luống cuống tay chân vì một tiểu đồng nho nhỏ hay sao? Mong Vương gia chớ để cho người trong thiên hạ chê cười.”
Vẻ mặt y đầy trêu tức, bước chân đi vào cũng lanh lẹ chẳng chần chừ.
Dù sao cũng đến phủ nhà người ta làm khách, nếu cứ cố sống cố chết đi theo Chu Kỳ vào trong, như thế không chỉ không lễ phép, mà còn tạo điều kiện cho kẻ khác kiếm cớ dèm pha. Nhưng nếu đi theo tiểu đồng, vậy chẳng phải trúng chiêu của Chu Quyết rồi hay sao?
Hiên Viên Phù trầm ngâm trong giây lát, cười rằng, “Mời tiểu đồng dẫn đường cho.”
Chu Kỳ mở song cửa nhìn theo bóng lưng to lớn của gã, khóe miệng nhếch cười.
*
Tố Huyền chẳng bõ cái công ở Lũng Tây bao nhiêu năm, thấy cảnh tượng này cũng không khỏi tò mò hỏi: “Thiếu gia, Vương gia sẽ không chịu yên như thế luôn chứ?”
Chu Kỳ nhe nhàng phe phẩy quạt lụa, “Chịu thì sao, mà không chịu thì sao? Ngươi lui đi, nếu cần gì ta sẽ gọi.”
Tô Huyền nhăn mặt nhăn mũi, lại không biết nói làm sao, đành ngậm miệng cáo lui.
Chu Kỳ chậm rãi ngồi lên trên tháp, nhìn ra mảnh trăng sáng ngoài ô cửa.Đương là tiết rét đậm, trong hồ sen tàn lá úa, cũng không có tiếng ếch nhái ve ca, minh nguyệt chiếu xuống cả mảnh sân, tuy trong trẻo nhưng cũng đầy thanh lãnh vắng vẻ.
Lạc Kinh không giống Giang Nam, trời rét đất giá, cửa sổ mở toanh lâu chưa đóng, trong phòng đã sớm lạnh.
Chu Kỳ nhắm mắt, khóe mắt đuôi mày từ từ nhướn lên.
Trăng treo giữa trời, nhà thủy tạ xuất hiện một bóng người thân thuộc, nhưng rằng không lại gần, mà chỉ đứng bên hành lang uốn khúc.
Chu Kỳ gác má lên tay, nhìn bóng dáng kia, gọi: “Dưới chân là người nao?”
Người nọ không lên tiếng, lặng một lúc mới đột nhiên ngâm rằng.
“Trăm lu hoa thắm bay mù nhẹ, đêm nay đến với chàng duyên thế! Tất xẻ dẫm thềm thơm, tay xách dép chỉ vàng. Mé năm nhà gặp mặt, thấy chàng run bần bật. Vô đây khó vô vàn, yêu em mấy tùy chàng[1].”
Làn điệu uyển chuyển, đúng là tiểu khúc của vị Nam Đường hậu chủ vong quốc xưa, đại ý là nói hắn ta có một đêm đoàn tụ riêng tư với tình nhân ra sao, rồi lưu luyến hoan ái thế nào.
Giai điệu của “Bồ Tát man” thì quả không sai, cũng thấy được người hát am hiểu âm luật, chẳng qua…
Dưới gió cuốn trăng tàn, đại hán nơi quan tây lại biến lời hát dịu dàng mềm mại thành tiếng leng keng của thiết giáp mác kim.
“Ta không biết đó,” – Chu Kỳ dựa vào cửa sổ nhìn gã, “Vương gia lại lây cái thói của đào kép từ bao giờ, tối nay lại muốn tìm tiểu thư công thử nhà nào tư tình đâu nha?”
Hiên Viên Phù chầm chậm lại gần, ngửa đầu nhìn y qua ô cửa, “Phượng Nghi…”
Rốt cuộc y cũng chẳng nhịn nổi cười, phì một tiếng cười nghiêng ngả, “Không ngờ đường đường Tĩnh Tây Vương cũng có ngày phải lén lút hành sự thế này, ta nhớ không nhầm thì từ chỗ Vương gia tới đây có một bức tường rất cao mà nhỉ?”
Gã phủi phủi bụi bặm trên tay áo, “Vì mỹ nhân, thể thống có là gì?”
Chu Kỳ thôi cười, “Truyền kỳ cố sự của đấng Vương tôn, Vương gia xem không ít ha?”
Hiên Viên Phù giả ngu, “Hả hả, Vương tôn vương bác gì cơ, Bản Vương không biết.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, trong đêm mà Lan Tiêu Tiêu cùng Giang Phong Kiều bỏ trốn khỏi Uyên Ương lâu hình cũng hát khúc này thì phải?”
Gã cười trừ, “Chuyện cũ chuyện cũ, đều là chuyện quá khứ của người khác, ngươi ta để ý làm gì?” – nói rồi gã nhíu mày, “Không ngờ Lạc Kinh cũng lạnh vậy, bộ xương già cỗi này của Bản Vương cũng có chút chịu không nổi.”
Bất đắc dĩ thở dãi, y vươn tay cho gã, “Nếu Vương gia đã có thể trèo tường vào đây, vậy cửa sổ này cũng không nhằm nhò đi?”
Gã sướng rơn, nắm tay y, cả người như diều hâu, phi vèo cái vào.
Chu Kỳ nắm tay gã, tay chạm vào lòng bàn tay gã thì thấy vẫn ấm áp như thường, liền nhíu mày, “Ngọc thể Vương gia khỏe mạnh thế này, thật khiến người ta phải hâm mộ.”
Gã trở tay đóng cửa sổ lại, kéo vai y ôm vào lòng, thỏa mãn cười, “Năm nay Bản Vương đầu bốn rồi, mặt mũi cũng già nua nhăn nheo, cần gì Phượng Nghi cứ phải chế nhạo?”
Y cũng không giãy giụa, chỉ dựa vào gã, rất chi là ngoan ngoãn.
Gã hít mùi tóc trên đỉnh đầu y, “Phượng Nghi, Bản Vương muốn theo ngươi đi Giang Nam một chuyến nữa. Dù có bị lệnh tôn (cụ ông a.k.a bố vợ) đánh đuổi, nhưng làm hậu sinh vẫn phải đến nhà bái kiến.”
Thấy Chu Kỳ im lặng như ngầm đồng ý, gã bắt đầu được voi đòi tiên, “Phượng Nghi…” – tay cũng bắt đầu xấu xa rờ xuống eo y.
Chu Kỳ nhíu mày, gỡ tay gã, “Đây là Chu phủ, mong Vương gia tự trọng.”
Gã chẳng nói, chỉ khẩn thiết nhìn y, nỗi ai oán trong mắt cũng chẳng thèm che giấu.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chu Kỳ cũng gật đầu.
.
Màn trướng sót hương chăn uyên ấm, trăng sáng đổ đầy bóng hoa bay.
Đế tử lạc hồn xuân ý lãng, ngô đồng lay gió tiếng phượng ngưng.
Đài cao ráng khói chợt tản mác, ảo huyền vô tận mộng Vu Sơn.
Mỏi gối gắng quên sầu ly biệt, đầu bạc dìu nhau hướng trở về.
*
Cách đó không xa, Chu Quyết cô độc đứng giữa đình ngắm trăng, thoáng trông qua ánh đèn trong Lưu Quang tạ vừa vụt tắt, thở dài.
“Ngươi nói, ta không làm sai phải không?”
*
Sớm tinh mơ ngày thứ hai, Hiên Viên Phù tỉnh, lôi kéo Chu Kỳ còn đang lơ mơ ngủ thao thao vài câu chuyện thường ngày.
“Tối qua, lúc Bản Vương tới tìm ngươi, có đụng phải một tiểu hài nhi trong phòng nhị ca.”
Chu Kỳ ngáp dài một cái, “Vậy thì có gì lạ, chắc là cháu ta đó.”
“Không phải, chẳng phải cháu ngươi đang ở Giang Nam sao?”
Chu Kỳ mở hai mắt, “Vương gia có hỏi không?”
Hiên Viên Phù đắc ý cười, “Bản Vương cũng đoán chắc chắn ngươi sẽ quan tâm nên có nói mấy câu với tiểu đồng tử kia.”
Chu Kỳ nhíu mày không nói.
Hiên Viên Phù tiếp tục: “Nó bảo nó họ Tần, tên Bội.”
Chu Kỳ thở dài, “Có lẽ đó là con trai độc nhất của Tần Ương, ta biết nhị ca sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu mà.”
Nhiệt độ cơ thể y vốn đã thấp, sáng sớm ra tay chân đều lạnh ngắt, Hiên Viên Phù cũng đã thành quen kéo tấm chăn gấm lên cao, lại cầm hai bàn tay y day day ủ ấm, “Dù sao cũng là cố hữu, bề ngoài nhị ca ngươi tuy có cay nghiệt chanh chua lại nham hiểm xảo quyệt, nhưng nhân tình thì vẫn có.”
Chu Kỳ lườm gã, “Rồi, đừng có ba hoa người trong nhà ta nữa, nhị ca ta thế nào không cần Vương gia bình phẩm. Nói cái khác đi.”
“Được được được, cái khác thì cái khác.” – gã rất là chiều theo ý y, “Vậy thì nói về thằng cháu ươn hèn của Bản Vương đi.”
Chu Kỳ cười khẩy, “Bệ Hạ văn võ song toàn, chăm lo việc nước, Bệ Hạ mà ươn hèn, vậy Vương gia thử đưa ví dụ ra đây xem?”
Nói câu nào cắn nhau câu đấy khiến Vương gia của chúng ta chỉ biết im thin thít nhìn ra bầu trời bên ngoài, “Thôi được rồi, là Bản Vương chọn từ không thích đáng. Mà ngươi có thấy Bệ Hạ tin tưởng Cố Bỉnh có chút thái quá không?”
“Miễn Chi trung tâm tài giỏi có một không hai đương Triều, lại là cựu thần đông cung, Bệ Hạ quan tâm cậu ta thì có gì là lạ?”
Đột nhiên Hiên Viên Phù thả y ra, rồi nhìn y đầy kinh ngạc, “Ngươi không biết?”
Chu Kỳ không hiểu ra sao, mờ mịt hỏi: “Biết cái gì?”
Hiếm hoi lắm mới có một lần nhanh nhạy tin tức hơn y, gã đắc ý bảo: “Giờ này ta đoán, chắc hẳn Cố đại nhân không ở trong phủ đệ của mình đâu.”
“Ở Trung thư tỉnh?”
“Sai,” – gã dạt dào tiếu ý, “Là trên Long sàng của Bệ Hạ.