Cuối cùng thì Chu Quyết cứ thế yên tâm thoải mái ở lại Tĩnh Vương phủ, rất có xu thế tuyệt đối không về Kinh một mình, ngày nào cũng lôi kéo Chu Kỳ đi ẩm trà buôn dưa, thưởng tuyết nghe đàn, khiến Hiên Viên Phù bực bội chết thôi mà không làm sao cho đặng.
Cho tới tận hôm nay, nhân lúc Chu Quyết ngủ trưa, gã mới có cơ hội kéo Chu Kỳ sang một bên hỏi han.
“Nhị ca ngươi…”
Chu Kỳ như cười lại như không bảo: “Ta nhận lời Vương gia ở lại Lương Châu nửa năm, giờ còn kéo thêm được cả một người, tính ra Vương gia lãi lắm nhé.”
Hiên Viên Phù nhẫn nhịn mà rằng, “Ngụy Quốc công là rường cột trong Triều, công việc bộn bề, sao Bản Vương có thể vì tấm lòng hiếu khách của bản thân mà giữ hắn ở lại Lương Châu được chứ, nhỡ chậm trễ đại sự xã tắc thì sao hở?”
Chu Kỳ nói: “Cũng có phải trong Triều chỉ có mình nhị ca đâu, hắn mới từ chiến trường trở về, Bệ Hạ thương huynh ấy chinh chiến vất vả nên đặc biệt cho nghỉ ngơi mấy tháng qua Lũng Tây đoàn tụ anh em đó, đây là Hoàng ân mà, ơn huệ hiếm hoi này đâu phải lúc nào cũng có, sao chúng ta có thể phụ lòng tốt của Thánh Thượng được chứ?”
Trong thâm tâm Hiên Viên Phù mắng nhiếc Hoàng Thượng lên bờ xuống ruộng, vậy mà mặt mũi vẫn cứ phải cười cười, “Đã là ý của Thánh Thượng, cũng không ảnh hưởng triều cục thì Bản Vương yên tâm rồi.”
Vì thế mà quân dân Lương Châu mấy ngày này thường may mắn bắt gặp cảnh tượng, xe ngựa của Tĩnh Tây Vương bắt đầu ra ra vào vào liên tục, nơi đến thì phong phú vô cùng, có nơi phong nhã, cũng có khi là kỳ sơn dị thủy hiếm thấy, đôi lúc là tửu quán trà lâu, thậm chí, có khi còn là xóm trăng hoa…
Sắc mặt Hiên Viên Phù thì mỗi ngày một khó coi, lại ngại tình cảm lẫn thể diện cho Chu Kỳ mà chỉ biết ôm cả rổ tức vào bụng, gồng mình tự chịu, mấy ngày liền rồi, làm đám hạ nhân trong Tĩnh Tây Vương phủ cũng nơm nớp bất an theo, hệt như đứng trên một lớp băng mỏng.
*
Mười sáu tháng Chạp, đã là ngày thứ mười Chu Quyết ở lại Lũng Tây.
Chu Quyết đứng đón gió trên tòa bảo tháp ở Liên Hoa sơn, tay cầm chén rượu, bâng quơ hỏi.“Ngươi đã quyết định theo ta về hay chưa?”
Chu Kỳ cũng dựa người vào lan can, không đáp.
Chu Quyết liếc nhìn y, vẻ nghiêm túc, “Ngay từ nhỏ ngươi đã có tật xấu là hành sự lúc nào cũng lo đầu lo đuôi, muốn đoạn tuyệt thì phải đoạn tuyệt, muốn lưu lại thì lưu lại, đã tới nước này rồi ta thật sự không hiểu, rốt cuộc ngươi còn do dự điều gì.”
“Đệ…” – y mấp máy muốn nói, rồi lại vì gì đó mà thôi.
Trượt ra tiếng thở dài, Chu Quyết kéo bờ vai y, chỉ ngón tay về phương xa.
“Hướng kia, thấy không? Biết đó là đâu không?”
Y nheo mắt nhìn, nghĩ nghĩ, “Lạc Kinh?”
Chu Quyết gật đầu, “Trường An cũng ở hướng đó. Trước khi đăng cơ Bệ Hạ đã từng nghĩ sẽ dời đô tới Trường An, lần này cũng là để ta đi thám thính, kỳ thật con người ta làm gì có lúc nghỉ ngơi nào, đều là công vụ cả, đến Lương Châu cũng là tiện đường ghé thăm ngươi, nếu có thể thì đón ngươi về luôn.”
Y không nói, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn chén phỉ thúy trong tay.
Thấy y chần chừ không dứt khoát, Chu Quyết tiếp tục nói: “Nếu dời đô thật, thì tám chín phần tương lai chúng ta cũng sẽ phải dọn nhà tới Trường An, địa điểm thì ta đã chấm được một chỗ, tất nhiên là sẽ có một gian cho ngươi. Trường An cách Lương Châu không xa, ngựa khỏe dồn roi cũng chỉ mấy ngày là tới. Dù ngươi chọn lựa thế nào, nhớ thường về thăm nhà đoàn tụ là được.”
Chu Kỳ cảm động, rốt cuộc cũng thì thào, “Mối quan hệ giữa đệ và Hiên Viên Phù, chắc nhị ca cũng đã nghe phong phanh. Nam tử tương luyến đi trái đạo lý luân thường đã đành, trước kia gã vũ nhục đệ, nếu đệ mà còn ở cạnh gã…” – đến đây thì y ngừng không nói nữa, Chu Quyết lại rất rõ ẩn ý của y.
Nam tử khuất phục dưới thân người khác đã là vô cùng đáng khinh, vậy mà còn là kẻ thù, lại càng khiến người ta thấy hèn hạ hơn.
Chu Quyết cười, “Bản thân ngươi nghĩ thế nào? Ngươi cũng thấy vậy là thấp hèn ư?”
Y do dự, lắc đầu, “Đệ tự nhận là do bản thân mình gây nên, cúi ngửa không thẹn.”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao?” – Chu Quyết cả giận mắng: “Sớm biết thế này, ngày xưa ta không cho ngươi đọc lắm sách vở làm chi, đọc lắm mụ cả đầu, tư tưởng cổ hủ cố chấp đến thế là cùng. Những chuyện xấu xa đơm đặt hiện tại chẳng qua là tiểu nhân công kích nhất thời, mấy năm nữa chẳng phải đều hóa thành mây tan, còn liên quan gì đến chúng nữa, mà chính ngươi cứ canh cánh trong lòng có thoải mái được không, chẳng phải thế càng khiến chúng hả hê sao? Lâu ra thì ngươi sống được trăm năm, so đo lắm thứ, hao phí thời gian, cuối cùng vẫn là bản thân hối hận, kẻ khác mừng vui.”
Y nghĩ nghĩ, nói: “Đạo lý huynh nói đệ hiểu cả, ánh mắt người đời không phải đệ chưa từng thấy, nếu tình ý tương thông, núi đao biển lửa cũng có là gì.”
Chu Quyết nhíu mày, “Tâm ý của Tĩnh Tây Vương kia với ngươi, ta thấy cũng không phải giả.”
Y cười khổ, “Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Thân còn trên Lư sơn, mà lòng đã mơ hồ.”
Xì ra một tiếng cười, Chu Quyết nâng chén rượu, một hơi nốc cạn.
Chu Kỳ nhìn hắn, “Thấy đệ đau đầu nhức óc, tiến thoái lưỡng nan mắc cười lắm ư?”
Vỗ nhè nhẹ lên đầu y, Chu Quyết nhẹ nhàng bảo: “Ngươi khó xử vậy, chứng tỏ ngươi cũng nào có thờ ơ. Vậy đi, nhị ca hỏi ngươi hai vấn đề, ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Y gật đầu.
Chu Quyết trầm ngâm, từ tốn nói: “Thứ nhất, Môn hạ Thị trung Triệu Tử Hi có một cô cháu họ xa, năm nay tròn hai tám, gia thế tài mạo đều môn đăng hộ đối với ngươi. Đại ca không còn, trường huynh như cha, ta sẽ làm chủ cho mối hôn sự này, được chứ?”
Sắc mặt y đột nhiên trắng nhợt như giấy, đôi môi mấp máy không thành lời.
Chu Quyết giơ ngón tay thứ hai, thong thả tiếp tục, “Thứ hai, Trung thư tỉnh đã lập sẵn kế hoạch, Tĩnh Tây Vương Hiên Viên Phù không con nối dõi, sau khi gã qua đời, Triều đình quyết định thu hồi đất phong, thiết lập thành hộ phủ, không phong cho người khác nữa. Song, mấy ngày trước gã có gửi một phong thư cho ta, nói rằng dù ngươi đi hay ở, gã cũng muốn nhận Hoàng trưởng tử do Chu Phi sở sinh làm thế tử.” – Chu Quyết không nói tiếp, hắn chăm chú nhìn Chu Kỳ, chỉ thấy đôi mắt y lập lòe, tầm mắt nhìn ra phía sông ngòi xa xa, con ngươi không nhúc nhích, hệt như một pho tượng Phật.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc y cũng ngẩng đầu, nhoẻn cười nhẹ bẫng, “Đệ biết rồi, cám ơn nhị ca.”
Đôi mắt hoa đào trong veo lấp lánh, thần sắc sáng láng, Chu Quyết bỗng yên lòng, rồi lại giả bộ thở dài, “Trai lớn khó giữ, giữ đến giữ đi lại kết thù oán…”
Cả khuôn mặt y đỏ hồng cả, lại làm ra vẻ không nghe thấy.
Chu Quyết lại bảo: “Hai chuyện kia, ta sẽ giúp ngươi thoái thác. Nhưng phải nhớ cho kỹ, độc thân ở Lũng Tây chớ có để cho người ta bắt nạt. Người Chu gia ta không làm ăn lỗ vốn, nếu để ta bắt được tin tức nào nói ngươi lấy lệ rửa mặt thì đừng trách ta đuổi cùng giệt tận đến Lương Châu.”
Lòng dạ y cũng xúc động khôn nguôi, lưu luyến dặn dò, “Nhị ca cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, dù sao thì chinh chiến cũng hao tổn tinh lực, ta thấy dạo này khí sắc huynh kém hơn hồi còn trong Kinh nhiều lắm. Ngày thường ráng nghỉ ngơi đầy đủ, tẩm bổ, Lương Châu đây có ít Thiên sơn tuyết liên, quay về để đệ chuẩn bị cho nhị ca mang theo.”
Chu Quyết đầy vẻ hí hước chọc y, “Nhị ca ngươi còn khỏe chán, chưa cần phải đại bổ. Nói về chinh chiến vất vả thì Tĩnh Tây Vương còn xếp trên ta kìa, tuổi cũng cao hơn, sợ là gã mới cần xài hơn đấy, nước phù sa không chảy ra ruộng người, Thiên sơn tuyết liên này ngươi cứ giữ lại cho gã dùng dần đi.”
Thấy Chu Quyết lại bắt đầu không đứng đắn, y cũng pó tay theo, cũng khỏi cần rụt rè chi nữa, nói chuyện trở lên tùy ý hơn, “Nhị ca quyền thế khuynh đảo triều dã, phong lưu thiên hạ, sao lại để ý mấy thứ thuốc bổ này chứ, là đệ quá lo lắng rồi. Chi bằng thế này, mấy tháng nữa đệ quay về Lạc Kinh ăn Tết, dẫn theo vài cô hồ cơ mỹ nữ hiếu kính nhị ca, nhị ca thấy thế có được không?”
Thấy y nói muốn về nhà ăn Tết, mắt Chu Quyết sáng ngời, cười bảo: “Ngươi đã có tâm ý, nhị ca cũng xin miễn cho.”
Hai người đối diện nhau bật cười ha hả, chất chứa cả nỗi niềm xúc động không thôi.
Chu Quyết nhẹ giọng nói: “Ta dừng chân lại đây cũng đủ lâu rồi, định sáng sớm mai sẽ trở về. Phượng Nghi, ở lại đây phải sống thật tốt, nhị ca đợi các ngươi về đoàn viên.”
Đôi mắt y hoe đỏ, lặng lẽ gật đầu.