Vong Giả Quy Lai

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở vài khu vực, khi chiếc xe chạy qua, từ hai bên đường có không ít Zombie lao ra đánh vào cửa hoặc cửa sổ xe. Bọn Cố Lam đã lâu chưa gặp lại cảnh tượng như vậy, bọn họ không dám dựa vào cửa sổ, toàn bộ đều nằm bên cạnh Địch Hạo Tuấn.

Mạc Phỉ lái xe trong tâm lý hoang mang, cậu dùng chân gạt những mảnh thủy tinh hoặc đinh ốc ra, chỉ lo có chuyện ngoài ý muốn.

Địch Hạo An cầm súng trong tay, họng súng đen ngòm nhưng đem lại cảm giác an toàn.

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vũ, bọn họ thuận lợi đến được phụ cận của sân bay. Ở đấy, Mạc Phỉ nhìn thấy quân đội đã sẵn sàng nghênh địch, cậu liền thở dài nhẹ nhõm.

“Chúng tôi là quân đội XX. Người trên xe, vui lòng toàn bộ xuống xe, buông vũ khí xuống, các người phải qua kiểm tra.”

Mạc Phỉ mở cửa xe ra và cũng là người đầu tiên bước xuống xe, Địch Hạo Tuấn đi phía sau.

Các cô gái cũng từ từ bước xuống, đi qua những binh lính kia.

Mạc Phỉ quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của nhóm binh lính, cậu phát hiện những người này không phải là người cùng một phân đội, hẳn là do các lãnh đạo đội quân khác nhau gộp thành.

Một người trong đó chạy đến nói: “Tôi là Lý thượng úy, phụ trách những công việc gần sân bay tại thành phố C. Chúng tôi sẽ kiểm tra các cậu theo thông lệ, các cậu cùng với hành lý sẽ đến khu vực quy định, sau khi thông qua kiểm tra, mỗi người sẽ nhận được một item cho mình. Nhân viên sân bay rất đông đảo, chúng tôi sẽ bảo vệ cho mọi người, tôi cũng hy vọng các cậu có thể phối hợp với chúng tôi.”

Địch Hạo Tuấn híp mắt nói: “Thượng úy?Được rồi…Tôi là đại sứ của Ca-dắc-xtan, nếu như anh có quyền hạn, có thể đi chứng thực thân phận của tôi. Với danh nghĩa ngoại giao, tôi yêu cầu Trung Quốc nhanh chóng sắp xếp cho tôi quay về nước. Mặt khác, cũng xin giúp đỡ mấy vị bằng hữu của tôi.”

“Được rồi, bất quá, các anh phải trải qua kiểm tra của chúng tôi. Ngoại trừ lấy máu, chúng tôi sẽ giữ các anh ở lại đây ba ngày. Đây là phòng ngừa bệnh động khuếch tán. Ngài đại sứ, hy vọng anh có thể hiểu được.”- Lý thượng úy nói.

Nếu đối phương đã nói rõ như thế, anh cũng không từ chối được. Anh nói với đối phương: “Vậy hành lý của chúng tôi….”

Lý thượng úy: “Hành lý đều được thống nhất bảo quản cẩn thận, anh yên tâm.”

Địch Hạo Tuấn không quá yên tâm, anh nhìn tình hình bên trong xe, rồi mới theo bọn họ đi lấy máu, tiến hành kiểm tra.

Sau đó bọn họ cũng được phân đến những căn phòng khác nhau.

Bên ngoài sân bay có tường cùng rào chắn, chính diện được quân đội trấn thủ, bên trong là đường băng. Khu vực của đường băng cũng có rào thép chắn. Ở khu vực phi trường được chia thành ba khu nhà, bọn Mạc Phỉ được phân đến tòa nhà C.

Sau khi các cô gái quẹt thẻ đi vào trong, miệng của tất cả mọi người đều mở lớn hết cỡ.

Mạc Phỉ xoa xoa bức tường sạch sẽ, trong gian phòng có đầy đủ các thiết bị hiện đại như điện thoại, truyền hình.

“Đây là phòng xếp sao, tôi muốn ở phòng này.”- Các cô gái đều rất hưng phấn chạy vào phòng.

Phòng của bọn Mạc Phỉ ở đối diện, cũng là một gian phòng khá lớn. Ba người Mạc Phỉ, Thích Tâm, Địch Hạo Tuấn ở trong đấy cũng thừa sức.

Gian phòng đã được quét tước, chăn mền đều là đồ mới. Trong căn phòng tràn ngập hương vị của ánh mặt trời, mắt của Mạc Phỉ xót xót, cậu đã rất lâu rồi không hưởng thụ loại ấm áp này.

“Nếu như có nhu cầu gì, các cậu có thể gọi điện thoại, điện thoại nơi này đều là nội tuyến, đường dây cũng đã được sửa chữa qua, có thể bảo đảm liên hệ tốt trong khu vực phi trường.”

Mạc Phỉ lập tức hỏi: “Anh bạn, xin hỏi điện thoại nơi này có thể liên lạc với bên ngoài không?”

Binh sĩ kia lắc đầu: “Điện thoại có thể nghe gọi, nhưng điện thoại nơi này cũng ít dùng đến lắm. Trong phòng có sẵn nước nóng, trong tòa nhà có máy dùng năng lượng mặt trời. Ở chỗ này cũng có máy phát điện, nếu như các anh cần các hoạt động giải trí gì đấy thì TV cũng không tệ.”

“Còn sống thật là tốt.”- Thích Tâm ngồi xếp bằng trên ghế sofa.

Địch Hạo Tuấn kiểm tra xung quanh, đặc biệt là thời điểm mở cửa, anh còn mang theo cảnh giác.

Mạc Phỉ đổi đôi dép rồi tiến vào phòng tắm, vừa nhìn mình trong gương liền muốn bật cười. Mấy chục ngày nay, cậu chưa từng cạo râu mép, tóc cũng không được gội sạch, nhìn cứ như dã nhân. Thật không nghĩ tới sao cậu có thể chịu được qua mấy ngày như vậy.

Cậu đứng dưới vòi sen tắm nước nóng, trên người còn có những bọt xà phòng. Ác mộng như phảng phất đi xa, nước nóng sạch sẽ giội đi cực khổ trên người cậu.

Tắm xong, cậu đứng trước gương thanh lý râu lún phún trên mặt, cắt đi mớ tóc tai tùm lum kia. Cậu rực rỡ hẳn lên.

Thay một bộ đồ mới, Mạc Phỉ đi ra phòng tắm.

Lúc này Địch Hạo Tuấn đang đứng trước cửa lớn, đang đóng cửa, Mạc Phỉ đi ra đối mặt với anh.

“Tắm xong?”- Địch Hạo Tuấn nhướng mày, khóe mắt thoáng giương lên, cùng bình thường mang lại cảm giác rất khác.

Ý cười trên mặt làm Địch Hạo Tuấn tăng thêm một chút điển trai, Mạc Phỉ hơi ngẩn ngơ, giật mình tránh qua một bên: “Tôi xong rồi, nước bên trong vẫn còn nóng, mau đi tắm rửa đi.”

Địch Hạo Tuấn đi ngang qua cậu, Mạc Phỉ chú ý thấy anh cao hơn cậu gần nửa cái đầu. Mạc Phỉ im lặng lui ra, đóng cửa lại.

Bên trong phòng tắm rất sạch sẽ, Mạc Phỉ cũng đã dọn dẹp qua rồi. Địch Hạo Tuấn không đi kiểm tra nữa, anh mở cho nước chảy lớn, cởi quần áo đứng dưới vòi nước, ngửa đầu lẳng lặng cảm thụ nước ấm.

Mạc Phỉ tắm xong liền ngủ thực say sưa, không nghĩ tới sau khi tỉnh dậy bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Mở đèn đầu giường, cậu có mượn một quyển sách cũ đặt dưới đèn. Căn phòng sạch sẽ ấm áp làm cậu cảm giác rằng tận thế chỉ là ảo giác mà thôi.

Ngoài cửa “líu ra líu ríu,” rất náo nhiệt. Dù gì cũng tỉnh rồi, cậu mặc một bộ quân trang sạch sẽ được bộ đội cung cấp, đi xem chuyện ở ngoài cửa.

Tiểu Thiệu và Tiểu Vũ đang làm vằn thắn. Nhìn thấy Mạc Phỉ đi đến, mặt Tiểu Thiệu đều đỏ bừng bừng: “Mạc Phỉ mau tới đây, chúng tôi hỏi bộ đội rồi, chúng ta có thể làm sủi cảo, mau tới đây phụ chúng tôi đi.”

“Thật sự có sủi cảo ăn? Thức ăn tốt như vậy a!”- Mạc Phỉ tiến lên nhìn không khỏi “Ồ” một tiếng, “Sủi cảo này nhân gì?”

“Thịt ốc đồng. Khi còn nhỏ, chúng ta cũng từng có một khóa giảng về ốc đồng không phải sao? Thứ này so với Ốc sên Pháp giống nhau, ăn rất ngon!”- Tiểu Thiệu ở một bên giới thiệu.

Thích Tâm nhắm chặt hai mắt, bưng mũi: “Các người ăn đi, tôi ăn chay là được. A di đà phật.”

“Mặc dù ăn mặn nhưng vẫn giữ Phật tổ ở trong lòng mà. Tiểu sư phụ, ốc đồng này mới mẻ à nha, là do đám người của Bính ca ca đi bắt đấy, tuyệt đối không độc, vô hại, không ô nhiễm.”

“Không ô nhiễm là không hẳn, ai có thể đảm bảo chứ. Nhưng nếu bọn họ ăn không có chuyện gì, chúng ta cũng nên nếm thử hương vị của ốc đồng đi. Thịt ốc đồng làm nhân sủi cảo cũng rất mới lạ đó.”- Mạc Phỉ cẩn thận nói.

Một đám người làm ồn, Mạc Phỉ liếc mắt nhìn gian phòng của Địch Hạo Tuấn. Trên sàn trong phòng của anh còn sáng ánh đèn, có thể anh còn thức. Chần chờ một chút, cậu tiến lên gõ cửa phòng của anh.

Thời điểm Địch Hạo Tuấn mở cửa, Mạc Phỉ thấy ánh mắt mông lung của anh, tóc tai lộn xộn, quần áo trước ngực cũng được mở rộng. Cơ ngực hoàn mỹ lộ ra ngoài, giống như nhân vật nam chính trong truyện thanh. Mạc Phỉ nhịn không được mà liếc mắt vài lần, mới cười cười nói:

“Ngài đại sứ, hôm nay là Trung thu a! Đừng ngủ nữa, ra ngoài ngắm trăng đi!

Tết Trung thu, Địch Hạo Tuấn cũng biết tới ngày lễ này. Nhà của anh cũng từng sống trong thị trấn có nhiều người Hán, nên cũng có biết vài món ăn. Khi còn bé, cha nuôi biết anh thích nên mỗi khi đến tết trung thu đều đem một ít thức ăn về.

Địch Hạo Tuấn nhìn lướt qua vai Mạc Phỉ, nhìn thấy mấy người Cố Lam đang làm vằn thắn, ánh mắt của anh hiện lên điểm mê man.

Mạc Phỉ nhìn vào ánh mắt của anh nói: “Tết Trung thu không có bánh trung thu, không có cây lưu nhưng chúng ta có thể lấy sủi cảo cùng những thứ khác thay thế. Địch Hạo Tuấn tiên sinh, quen biết anh là duyên phận, chúng ta coi như là sinh tử tương giao. Nếu ngày sau đường ai nấy đi, cũng nhất định sẽ không quên lẫn nhau.”

Ánh mắt Địch Hạo Tuấn hiện lên chút chua xót, anh rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, gật gật đầu: “Nếu sau này cậu đến Ca-dắc-xtan chơi, tôi sẽ tận tình bồi cậu.”

Sau lưng Mạc Phỉ bỗng nhiên xuất hiện một người, tay Tiểu Thiệu dính đầy bột mì, chà xát lên thân Mạc Phỉ, cô nói với Địch Hạo Tuấn: “Anh chàng đẹp trai, cùng chúng tôi ngắm trăng đi.”

Phía sau Mạc Phỉ xuất hiện thêm vài người khác, đồng thanh nói: “Ngày lễ vui vẻ.”

Địch Hạo Tuấn hít sâu một hơi, anh nhìn Tiểu Vũ, nhìn Tiểu Thiệu, nhìn Thích Tâm, cuối cùng là dừng ánh mắt trên người Mạc Phỉ.

“Ngày lễ vui vẻ.”- Địch Hạo Tuấn gật gù.

Truyện Chữ Hay