Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

chương 54-3: cố chấp va chạm, tia lửa! (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một nữ nhân! Một nữ nhân khó lường! Huyễn Ảnh cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn người mặc áo choàng đen kia, được lắm, hắn nhớ kỹ nàng!

"Nhìn bộ dáng Đại tướng quân có vẻ mệt mỏi, ngươi đưa hắn trở về đi!" Huyễn Ảnh nói xong, nhìn người nọ một cái, sau đó nhìn bộ qua Chu Nhan kinh ngạc cùng không thể tin được, lại một lần nữa lao vào trong màn đêm, hòan toàn hòa vào trong đêm đen.

...

Chu Nhan xoa nhẹ lên chỗ bả vai trái, nơi đó nóng rát cùng đau nhức nhắc nhở nàng hẳn là miệng vết thương nứt ra; nghĩ đến đợi lát nữa trở về Dung Nguyệt thấy nàng như vậy thì không biết muốn làm ầm ĩ thành bộ dạng gì nữa, khóe môi vẫn nhếch lạnh lùng lộ ra một nụ cười nhạt.

Người mặc áo choàng đen xoay người lại, thì đúng lúc nhìn thấy khóe miệng một nụ cười nhìn như hời hợt kì thực lại dịu dàng, khẽ nhếch môi anh đào lên, cuối cùng, lúc nàng nhẹ nhàng cầm trên đầu áo choàng thì dung nhan kinh diễm bỗng xuất hiện trược mặt Chu Nhan, giọng nói dịu dàng uyển chuyển khẽ kêu: "Biểu ca!"

Ấn đường của Chu Nhan khẽ nhíu bừng tỉnh, hồi lâu không có kịp phản ứng; nhưng chờ lúc nàng thật sự thấy rõ ràng người ở trước nàng chính là Đoan phi nương nương nàng từng gặp mặt một lần lúc săn bắn thì cổ họng sít chặt chỉ phát ra tiếng thở nhẹ giống như con thú nhỏ.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc đến gần như không thể tin được của Chu Nhan, Nhạc Tần dịu dàng cười; lấy khăn tay từ trong ngực ra nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi mỏng trên trán của hắn, động tác uyển chuyển cùng lưu luyến trước nay chưa từng có: "Miệng vết thương của biểu ca đau sao? Để ta nhìn xem..." Nói xong, Nhạc Tần lại vô cùng lo lắng tới gần nàng, bàn tay nhỏ bé vốn nắm trường tiên kia trong nháy mắt trở nên nhu nhược không xương, giống như người vừa rồi quăng trường tiên ra có thể bổ đôi mặt đất núi non kia không phải là nàng.

Chu Nhan cảnh giác lùi lại phía sau một bước, tay phải ôm vai trái, chịu đựng từng trận nóng rát đau đớn, môi trắng bệch hỏi: "Tần nhi, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, ngươi thế nhưng cũng biết võ công!"

Nhạc Tần nhìn lòng bàn tay giữa không trung, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười cô đơn rồi biến mất, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Chu Nhan, vẫn là nàng dịu dàng của lúc trước: "Biểu ca, ngươi sợ ta sao? Cảm thấy ta là người xấu không muốn gần gũi ta sao?" Giọng nói dịu dàng kia, giống như một sợi dây nhỏ quân chặt lấy tâm Chu Nhan, thít chặt làm nàng đau.

"Ban nãy ngươi đã cứu ta, ta không có sợ ngươi; nhưng ngươi..." Nàng ấy thật sự rất làm cho nàng bất ngờ, cho nên hiện tại Chu Nhan mới khó có thể chấp nhận.

Thấy Chu Nhan nói như vậy, cuối cùng Nhạc Tần thở ra một hơi; trong lòng yên tâm, nhẹ nhàng tiến lên phía trước dìu Chu Nhan, để cho hắn tựa vào trên người của nàng, sau đó từng bước từng bước một đi qua chỗ chiếc xe ngựa cách đó không xa.

"Biểu ca, ngươi không muốn cho ta xem miệng vết thương của ngươi cũng được, nhưng ngươi cần nghỉ ngơi một chút, trên xe ngựa của ta có tử kim hoạt huyết đan, ngươi ngậm vào một viên sẽ không đau đớn như vậy nữa!"

Chu Nhan nhìn cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá nhưng lại không mất phần thanh cao giản dị kia, lại nhìn trên trán Nhạc Tần vẻ quan tâm trên mặt Nhạc Tầm, biết lúc này nàng trở về sợ là trong phủ cũng sẽ huyên náo người ngã ngựa đổ, còn không bằng nghe lời của nàng ấy ở trong này nghỉ một lát, đợi có khí lực quay trở về cũng không muộn.

...

Huyễn Ảnh bay một đường rất nhanh, tựa như tia chớp hiện lên ở khắp các mái nhà lầu các ở kinh thành, người áo choàng đen kia tựa như một ngọn núi đè nặng ở trong tim hắn, không sai được? Ở trong kinh thành còn có người biết đến sự tồn tại thế lực của hắn? Hơn nữa còn ở thời khắc mấu chốt cứu Chu Nhan? Người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết đến sự hiện hữu của bọn họ?

Trong lòng càng nghĩ, lại càng là sương mù trùng điệp; rất nhiều điểm đáng ngờ để cho hắn hoài nghi, nhưng khi hắn thật vất vả muốn làm rõ ràng một điểm đáng ngờ thì đồng thời lại càng nhiều điểm đáng ngờ đập vào mặt hắn; quả nhiên, tất cả thế lực đều ở Đại Chu trong khoảng khắc quân Tây Bắc trở về này, bắt đầu rục rịch!

Biểu hiện yên ổn bên ngoài, rốt cục cũng bị xé rách!

Bên miệng Huyễn Ảnh lộ ra một cười mỉa mai, trong lúc hắn một lần nữa hắn nhảy ở trên mái nhà; hắn nhạy bén giật mình phát hiện dường như có người nào đó theo phía sau mình, tiếp theo hắn không cố thả nhanh cước bộ, cái đuôi nhỏ đi theo hắn hình như cũng từ từ chậm lại!

Một đám ranh con, muốn chết thì đến đây!

Nghĩ đến đây, Huyễn Ảnh liền làm bộ như không có phát hiện, tiếp theo bay nhanh về phía xa xa, chỉ là, phương hướng biến thành rừng cây nhỏ phía Bắc.

Ban đêm gió lạnh thổi trước sau như một, nhanh cây trụi lủi va vào nhau phát ra tiếng vù vù; dưới lòng bàn chân, tiếng giẫm đạp lên lá cây rung động, bóng người, bóng cây, như quỷ mị. Yên lặng dưới ánh trăng thanh lãnh trông có vẻ cực kì dữ tợn.

` Trong một khắc Huyễn Ảnh dẫn người vào rừng cây, hai tay liền dựng thẳng đưa về phía đám ranh con dám theo dõi sau lưng hắn, cuối cùng trong một khắc đợi con mồi tới cửa này, hắn chầm chậm quay đầu, kim quang nhấp nháy trước mặt đủ lóe ra ánh sáng chói mắt, cũng giống như lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục, tóm chặt lấy tâm người.

"Ai cho các ngươi lá gan, dám đi theo dõi ta hả?" Khóe miệng Huyễn Ảnh mang theo ý cười, Giọng nói tà khí ung dung hỏi.

Nhìn đồng loạt hơn mười mấy tên hắc y nhân che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt kiên định, nhìn chằm chằm nam tử cao lớn hơn mười thước đứng ở đằng kia!

Ngay lúc Huyễn Ảnh hỏi, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau một lúc, tiếp theo, giống như bàn bạc xong, cùng nhau chém qua phía Huyễn Ảnh!

Người được phái tới không nói câu nào, không làm một động tác đồng loạt đột kích, Huyễn Ảnh cần xác định lại một lần nữa đám người kia chính vì muốn mạng hắn mà đến; ở trong rừng rất nhanh nhảy lấy đà vài bước lúc sau, đột nhiên tung người mà lên, tay không, giao chiến cùng người được phái tới!

Chiến đấu ác liệt, sát chiêu không chút nào do dự; ùn ùn kéo tới phía đối phương tập kích mà tới!

Huyễn Ảnh nhìn rõ chiêu thức võ công của người được phái tới thì vẻ mặt vốn ung dung bắt đầu trở nên lãnh túc(lạnh lùng nghiêm túc), còn từ lãnh túc biến thành mặt đen lãnh hãi (lạnh lùng sợ hãi); những người này, cho dù là từng chiêu từng thức đều là trải qua huấn luyện đặc biệt để đối phó hắn!

Phàm trên đời, người mạnh mẽ cũng sẽ có một khuyết điểm hoặc hồ đồ; đương nhiên, trong chuyện này cũng bao gồm hắn, cho nên mấy năm tới hắn vẫn một mực cố gắng bù đắp khuyết điểm của chính mình, tuy hiệu quả vẫn chưa được tốt như trong kì vọng, nhưng cũng coi như là không tệ; chỉ có điều, không ngờ lúc hắn cố gắng khắc chế khuyết điểm của mình thì đã có người lưu tâm tới hắn, hơn nữa đặc biệt nhằm vào hắn huấn luyện ra nhất đám người này; chiêu thức tuy rằng bình thường, nhưng những chỗ công kích đều là chỗ hắn không nắm chắc nhất.

Huyễn Ảnh chỉ cần vừa nghĩ tới bên người luôn luôn có đôi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, thậm chí nắm rõ hắn như lòng bàn tay; liền hận không thể nhảy dựng lên đánh chết người kia, cho nên động tác ra càng có chút sai lầm, bởi vì hơi thở bất ổn nên cước bộ cũng có chút hỗn độn!

Bất kể là ở trên chiến trường hay là trong sinh hoạt, mọi người sợ hãi nhất địch nhân không phải người hung danh lan xa, mà là người thực sự quen biết hiểu rõ mình; cho nên, lúc Huyễn ảnh thấy rõ nội tình đám người kia thì, liền cho mình hai con đường có thể đi, hoặc là, giết bọn chúng một tên cũng không để lại, hoặc là, hắn sẽ chết ở chỗ này!

Trăng lạnh, sương trắng, mặt đất lạnh lẽo cùng sát khí rất mạnh ở trong rừng, gần như khiến bầu trời đêm yên ả biến thành màu đỏ tươi chói mắt, nơi nơi đều thổi tới mùi màu tanh không thoát ra được, ngửi thôi cũng khiến người ta buồn nôn.

Tuyết trắng, cuối cùng lại vô tri vô giác bắt đầu lưu loát rơi từ trên trời xuống, mặt đất khô hanh, lại một lần nữa được che lên một lớp chăn bông trắng thuần, yên lặng ngủ say.

...

Một khắc Chu Nhan được Nhạc Tần đỡ lên xe ngựa này, người điều khiển xe ngựa bắt đầu chậm rãi thúc dục con ngựa, bánh xe cuồn cuộn, dán trên mặt đất phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp; vén màn xe lên, lại phát hiện tuyết trắng bắt đầu rơi, lưu loát, trầm tĩnh màu trắng bạc.

Nhạc Tần vội vàng lấy từ sau xe ngựa ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, sua khi mở hộp ra lại phát hiện bên trong bày ngay ngắn mấy bình, nhỏ tinh xảo, mà nàng ở cẩn thận xác nhận, cuối cùng lấy ra một bình sứ hoa mem xanh, quay về phía ánh đèn mờ nhạt ở trong xe, sau đó mở nắp bình ra, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu vàng xanh đưa tới trước mặt Chu Nhan.

Chu Nhan cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay trắng muốt kia, viên thuốc nhỏ màu vàng xanh lung linh đáng yêu để ở trước mặt, một mảng da thịt tuyết trắng, một viên lại nhỏ nhắn lung linh như vậy, quả thực nhìn thấy làm cho lòng người vui vẻ; Chu Nhan nhìn thoáng qua mặt Nhạc Tần, liền cầm viên thuốc trên tay nàng ngửa đầu nuốt vào.

Không có vị đắng của thuốc, ngược lại vào miệng mùi thơm ngát cùng mát mẻ, thậtlà làm cho người ta dễ chịu không ít.

Nhìn ấn đường vẫn luôn nhíu chặt của Chu Nhan hơi có chút giãn ra, Nhạc Tần cuối cùng yên tâm, vén màn xe lên nhìn người đánh xe ngựa nói một tiếng để cho hắn đi ổn định chút, sau đó lại dò xét quay đầu lại, nhìn người mấy ngày nay không gặp đã có chút gầy yếu: "Biểu ca, thân thể ngươi còn chưa khỏe nên ở trong phủ dưỡng thương, ít đi lại ở bên ngoài một chút!"

Chu Nhan nhìn ra Nhạc Tần không có ý xấu với nàng, thì cũng không còn phòng bị như lúc trước: "Ta ra ngoài tìm người tính sổ, chờ tính xong sẽ an tâm ở trong phủ nghỉ ngơi!"

Nhạc Tần tự nhiên biết tính sổ ở trong miệng Chu Nhan có ý gì, vẻ mặt khó xử cười lấp liếm, nói : "Biểu ca va chạm với môn chủ Ám môn lúc nào? Thật ra ta sớm đã đến, thấy ngươi và hắn khó khăn bỏ khó phân ta cũng chỉ là thờ ơ nhìn, cuối cùng nhìn thấy hai ngươi đều ra sát chiêu, lúc này mới đi lên giúp ngươi một phen!"

Chu Nhan cũng là lần đầu tiên từ trong miệng Nhạc tần biết được danh môn chủ Ám môn, không khỏi tò mò: "Rốt cuộc môn chủ Ám môn này là ai? Có lai lịch gì? Trước kia trong phủ có một đám Hắc y nhân xông tới muốn giết ta, là hắn đã cứu ta; lần này hắn lại xuất hiện, mở miệng nói mặc dù có chút khing cuồng đùa cợt, nhưng hình như cũng không có ác ý với ta!"

Nhạc Tần thông qua lời của Chu Nhan, cẩn thận giải thích nói: "Thật ra, đoạn thời gian gần đây ta mới biết được tổ chức Ám môn thần bí này tồn tại, hơn nữa người bọn chúng quên mình phục vụ chính là đương kim thiên tử!"

Truyện Chữ Hay