Buổi tiệc kết thúc hoàn mỹ. Tham gia buổi tiệc này chủ yếu là những người có thân phận cao quý. Cho dù Summer Tiber rất xinh đẹp, rất dụ hoặc (Lolita BB làm sao mà không dụ hoặc cho được), nhưng cũng đã là hoa đã có chủ.
Lại thêm trong bữa tiệc lần này, Trần Văn Lâm là nhân vật chính, được Quốc Vương Florentino Septim ưu ái. Lại còn quen biết với một nhân vật quyền cao chức trọng, Đại Tướng Anthony Lowren. Chưa kể đến các vị Lãnh Chúa đem quân đến Ải Sun, xem như là bạn bè với Trần Văn Lâm.
Ai rảnh rỗi đến kiếm thù với Trần Văn Lâm? Chẳng có ai cả.
.............
Theo lịch trình, Trần Văn Lâm sẽ ở lại Vương Đô Septim ba ngày. Ngày đầu tiên thì đã qua. Ngày thứ hai là đến làm quen, thăm quan Học Viện Chiến Thần cho biết.
Trần Văn Lâm lần này chỉ đi một mình, không có ai đi cùng. Tất nhiên là đã có người dẫn hắn ra khỏi cung điện Septim, chứ để hắn tự đi, không biết bao giờ mới ra được. Lỡ không may đi vào phòng của vị quận chúa nào đó thì không ổn.
Được chuẩn bị sẵn xe ngựa, Trần Văn Lâm tự mình lái đến Học Viện Chiến Thần. Lần này hắn đi rất chậm, tiện thể ngắm cảnh trên đường.
Từ cung điện Septim đến Học Viện Chiến Thần chỉ cần đi thẳng một đường là đến. Có vẻ như khu phố này là phố dành cho những gia đình quyền lực, toàn những căn nhà không quá to lớn, nhưng lại cực kỳ sang trọng, quý phái.
Hai bên đường gần như không có người qua lại, thỉnh thoảng có một lính tuần tra đi qua, hoặc một chiếc xe ngựa nào đó. Rất vắng vẻ, chỗ này hoàn toàn khác biết với phố xá sầm uất ngoài kia. Người bình thường, muốn đến đây cũng không được.
Thật ra thì tìm đến Học Viện Chiến Thần rất dễ. Bức tượng Thần Chiến Tranh Zeta là công trình cao nhất Vương Quốc Septim, rất khổng lồ. Chỉ cần không bị các tòa nhà che mất tầm nhìn, là có thể thấy.
Từ cổng vào cung điện, là Trần Văn Lâm đã thấy bức tượng khổng lồ đó, chỉ cần nhắm theo bức tượng mà đi là xong.
Cũng không lâu lắm, Trần Văn Lâm liền đến trước cổng Học Viện Chiến Thần. Trên tấm bia đá to lớn khắc chữ "Học Viện Chiến Thần", bên trong là bức tượng Thần Chiến Tranh Zeta. Không thể nào sai được.
Vừa mới đến, Trần Văn Lâm liền nhìn thấy người quen, chính là vị thế tử Ciro Septim mới gặp hôm qua. Đây hẳn cũng là người mà quản gia tốt bụng kia sắp xếp làm người hướng dẫn cho hắn.
Trần Văn Lâm tiến lên chào hỏi:
Thế tử, chúng ra lại gặp.
Thế tử Ciro Septim hừ một tiếng bất mãn rồi nói:
Ta sẽ đưa ngươi đến khoa Chiến Lược Quân Sự, còn lại thì ngươi tự lo. Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của ta. Ta còn có chuyện riêng cần làm.
Người ta thân phận vẫn cao hơn hắn, nên Trần Văn Lâm cũng không chấp, sinh ra trong hoàng tộc, kiêu ngạo là điều khó tránh khỏi.
Làm phiền ngài, thế tử.
Đi thôi.
Thế tử Ciro Septim giống như có việc muốn làm thật, nên đi rất nhanh, không cần quan tâm Trần Văn Lâm có theo kịp hay không.
Đúng là Ciro Septim có chuyện riêng cần làm thật. Mà lúc này gã thật sự bực mình với quản gia kia. Rõ ràng biết gã không ưa Trần Văn Lâm, lại còn đưa cho gã nhiệm vụ hướng dẫn. Đúng là rách việc. Để hai người bọn ta không gặp nhau, không phải là tốt nhất sao? Làm thế tử, con em hoàng tộc, mà năm lần bảy lượt phải làm người dẫn đường, đúng là vô lý.
Ciro Septim là Học Viên khoa Hỏa Hệ Pháp Sư của Học Viện Chiến Thần, nên tính ra gã vẫn quen thuộc đường đi trong này.
Đưa Trần Văn Lâm đến cổng vào khoa Chiến Lược Quân Sự, Ciro Septim vội vàng rời đi, không thèm nói nhiều một câu.
Trần Văn Lâm thật ra cảm thấy người này cũng không tệ lắm, cho dù ghen ghét, hay bất mãn, đều biểu hiện rõ ra mặt, vẫn hoàn thành nhiệm vụ được trưởng bối giao cho. Chứ không mang thù, giấu sâu vào trong lòng như những người có lòng dạ âm hiểm, đó mới là đối tượng cần đề phòng. Còn người như Ciro Septim thì chẳng phải lo lắng gì, không ưa, không có nghĩa là sẽ chơi bẩn.
A, Hầu Tước Jake Markham, không, ta phải gọi là Giảng Sư Jake Markham mới đúng, ta đợi ngài mãi. Ha ha.
Trần Văn Lâm nhìn thấy một người đàn ông tuổi quá ba mươi, ăn mặc lịch sự, không giống như tướng quân hay chiến binh. Mà giống như quân sư hơn.
Cảm giác đối phương giống như đang chờ mình ở đây, Trần Văn Lâm tiến lên hỏi:
Ngài là?
Người đàn ông kia giới thiệu:
Để ta để ta. Ta gọi là Mark Kaylor, cũng là Giảng Sư trong khoa Chiến Lược Quân Sự giống ngài, chúng ta chính là đồng sự a. Ha ha. Đúng rồi, ta còn là một Kỵ Sĩ, mới được ban tước vị Hiệp Sĩ thôi, so với chức Hầu Tước của ngài, ài, nghĩ lại mà cảm thấy xa vời.
Trần Văn Lâm bắt tay Mark Kaylor rồi nói:
Cảm ơn ngài đã đến tiếp đón ta.
Mark Kaylor ngại ngùng nói:
Thật ra cũng vì ta không có việc gì, nên được mọi người giao cho nhiệm vụ tiếp đón ngài. Những Giảng Sư kia đều rất bận rộn, chứ không phải họ không muốn ra tiếp đón ngài đâu. Đừng để trong lòng.
Nói chuyện với Mark Kaylor một hồi, Trần Văn Lâm cũng biết người này có tính cách cực kỳ hào sảng, có gì nói nấy.
Ví dụ như khoa Chiến Lược Quân Sự nghe thì oai vậy thôi, chứ thực ra có thể xem như một Doanh Trại Quân Đội cao cấp. Chỉ là số "binh sĩ" bên trong không nhiều, chỉ vài trăm người.
Nói vậy thôi, chứ những người tốt nghiệp từ trong này ra, ai không phải là tướng quân, nhà mưu lược quân sự,.... Ngay cả Anthony Lowren, cũng chính là Học Viên của khoa Chiến Lược Quân Sự.
Đi vào bên trong khoa, Trần Văn Lâm nhìn thấy đầy rẫy những chiếc bàn gỗ được để trong sân, bên trên đặt những bộ sa bàn mô phỏng lại các trận chiến trước kia. Thậm chí có cả trận chiến tại sự kiện Vương Quốc Đại Chiến vừa rồi.
Cái sa bàn mới đó, đang tập trung gần chục người, xúm lại nghiên cứu. Có nhiều người còn than thở gì đó, suy tư một chút rồi ồ lên,.... đúng là một đám đầu óc kỳ quặc.
Ở góc sân, hai người mặc giáp sắt, cưỡi chiến mã, dùng trường đao được làm hoàn toàn từ gỗ, chiến đấu hăng say. Tiếng gỗ đập vào nhau chan chát, chả khác gì đấu tướng trên chiến trường thật. Ngoài ra, khí thế khi xung trận của hai thanh niên này rất bá đạo, có phần giống Titus Septim ở Thị Trấn Markham.
Mark Kaylor dẫn Trần Văn Lâm đến chỗ sa bàn mới, cũng là sa bàn mô phỏng sự kiện Vương Quốc Đại Chiến. Lớn tiếng nói:
Mọi người, nhân vật chính đã đến đây, suy nghĩ làm gì nhiều. Cứ hỏi người đã đưa ra kế sách đó là được.
Mấy người kia quay đầu lại, nhìn thấy Mark Kaylor dẫn Trần Văn Lâm tiến đến, liền vui sướng kéo hai người vào. Hỏi rất nhiều đến chuyện cuộc chiến.
Trần Văn Lâm có gì nói nấy, không dấu diếm bất kỳ điều gì. Thật ra phong cách chiến thuật của Trần Văn Lâm rất đơn giản, đó là kiểu chiến thuật tập kích, du kích. Đánh vào điểm yếu nhưng lại là điểm quan trọng của quân địch.
Kiểu chiến tranh du kích này, cần tình báo chuẩn xác, mới có thể thành công được.
Ngoài ra, nếu địch không có điểm yếu thích hợp, vậy thì hãy làm cho điểm yếu đó xuất hiện. Kế hoạch của cuộc chiến vừa rồi rất đơn giản.
Một khi quân đội Vương Quốc White Wing bỏ khu vực dã chiến, thì quân đội Vương Quốc Thrink sẽ ngay lập tức chiếm lấy.
Vương Quốc White Wing tử thủ, thì bên Vương Quốc Thrink sẽ đánh càng hăng. Và dần dần đưa hết lính ra ngoài Ải Zare.
Khi đó, điểm cực kỳ yếu, nhưng cũng cực kỳ quan trọng của Vương Quốc Thrink lộ ra. Chỉ cần lợi dụng được, tấn công đúng thời điểm là xong.
Nhanh, chuẩn, hiểm. Ba chữ đại diện.
Tại Yriel thế giới, chiến tranh du kích không phổ biến lắm, nhất là người Nerz, thường dùng lực lượng vượt trội đánh tan đối phương. Chỉ có người Night Elve và Light Elve là thỉnh thoảng dùng chiến thuật này, nhưng cũng không hình thành một kiểu chiến thuật cụ thể.
Chiến tranh du kích. Người Đại Nam là bậc thầy.
À, cảnh sắc Golden Mountain thế nào vậy? Giảng Sư Jake Markham có thể kể được không?
Lúc này, một vị Học Viên trẻ tuổi lên tiếng.
Có lẽ chỉ có khoa Chiến Lược Quân Sự, là Học Viên dám thẳng thắn, thân thiết với những Giảng Sư. Họ không ngại hỏi thẳng. Mọi người coi nhau như bạn bè, người cùng chí hướng hơn là thầy trò.
Trần Văn Lâm thở dài một tiếng:
Tuyết nhuộm màu máu, xác chết muôn nơi. Thân xác của những vị chiến binh anh hùng khi xưa, vẫn còn nguyên ở đó. Máu đã cạn, nhưng nhờ khí hậu lạnh lẽo, thân xác họ vẫn còn nguyên, không hề bị phân hủy.
Giống như mới chết hôm qua thôi.
Một vị Giảng Sư trầm giọng lên tiếng.
Trần Văn Lâm gật đầu:
Đúng vậy, giống như trận Đại Chiến Golden Mountain, vẫn mới xảy ra thôi.