Trần Văn Lâm, Blade Luxgish, cùng bảy vị Lãnh Chúa đứng trên đồi cao, nhìn về phía xa, khu vực trung tâm chiến trường, số lượng binh sĩ của Vương Quốc Thrink đang ào ào lao lên. Từ phía xa, như một dòng lũ chết chóc quét sạch mọi thứ trên đường đi.
Đầu tiên, Vương Quốc Thrink cũng không muốn tấn công thẳng vào Ải Sun, vì chỗ đó quả thật rất cao, tháp công thành cũng không cao như vậy. Nên họ chọn cách đánh vào hai bên sườn núi, mặc dù địa hình cao, và có chút khó đi, nhưng vượt qua hai ngọn núi kia, đánh thẳng vào mặt sau của Ải Sun còn dễ hơn công phá ải.
Nhưng Vương Quốc White Wing làm sao không biết chuyện này, hai bên sườn núi tụ tập rất nhiều binh sĩ, từ Kỵ Binh, Bộ Binh, cho đến Cung Binh đều có.
Sườn núi giống như một khu vực chết chóc, vô số binh sĩ hai bên ngã xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất. Cho dù là đứng từ xa nhìn qua, vẫn cảm thấy sởn gai ốc.
..........
Cảm giác mặt đất rung chuyển, Trần Văn Lâm đưa mắt nhìn về phía tây bắc, một đội quân Bộ Binh đông đến cả trăm nghìn người đang lao về phía này, chỉ còn khoảng đến Kilomet nữa, sẽ va chạm với phòng tuyến của Khinh Kỵ Binh và Cung Kỵ Binh của Titus Septim.
Trần Văn Lâm trầm giọng ra lệnh:
Để Titus Septim né tránh, vòng ra hai bên. Khi hai quân giao chiến, tìm cách quấy rối hai cánh của địch.
Vâng.
Bảo Tony Gelatin, dẫn theo Thiết Tượng Thần Binh, làm Tiên Phong, toàn lực tấn công vào đội quân kia.
Vâng.
Các vị, chúng ta chia ra làm ba cánh. Cánh phải, do Lãnh Chúa Scott và Lãnh Chúa Wilson mang theo Thiết Giáp Kỵ Binh của mình, tấn công quân địch.
Cánh trái, do Lãnh Chúa Taylor và Lãnh Chúa Stone, giống như cánh phải.
Trung tâm, sẽ do ba vị Lãnh Chúa còn lại, theo sau Thiết Tượng Thần Thần Binh, toàn lực công kích. Để lại Kỵ Binh làm chủ, ra hiệu lệnh.
Dùng ưu thế trùng kích của Kỵ Binh, diệt sạch bọn chúng.
Diệt sạch bọn chúng.
Ngoại trừ Blade Luxgish đang canh giữ mặt phía đông bắc ra, thì những người còn lại đều tham chiến.
Tại khu Seval, nơi sinh sống chủ yếu của tộc Nerz, việc chiến đấu xảy ra thường xuyên. Cũng không thể nói người Nerz là đám đầu óc cơ bắp, mà đơn giản chỉ là họ thờ phụng Thần Chiến Tranh Zeta, chiến đấu, vết sẹo luôn là gì đó thuộc về vinh quang. Không ai ở đây ngại chiến, đã đứng về phe nào, thì họ sẽ chiến đấu hết mình cho thế lực đó. Chết trên chiến trường, là cái chết vinh quang.
Sự thật thì, ngoại trừ Trần Văn Lâm làm chủ soái ở đây, phải ở phía sau ra lệnh, còn lại, kể cả những Lãnh Chúa kia, đều điên cuồng lao lên chiến trường.
Zeta đang đợi ngươi.
Zeta đang đợi ngươi.
Zeta đang đợi ngươi.
Chết vì chiến đấu, chết trên chiến trường, chính là thể hiện lòng cuồng nhiệt với Thần Chiến Tranh Zeta. Đồng thời, họ tin tưởng rằng, nếu cái chết vinh quang, thì sau khi chết, họ sẽ được sinh sống bên cạnh Thần Chiến Tranh Zeta vĩnh viễn. Cả đời chiến đấu, khi chết sẽ được hưởng thụ, bên cạnh vị thần tối cao trong lòng, đó là vinh quang, là hướng tới.
Giết.
Tony Gelatin dần đầu đoàn Thiết Tượng Thần Binh, riêng hắn cưỡi ngựa, như một vị sát thần lao vào giữa đội hình Trường Thương Binh của Vương Quốc Thrink.
Phốc.
Hí.
Nhưng đây không phải là đám gà vịt Người Chơi, chiến mã của hắn ngay lập tức bị đâm chết, quật ngã xuống đất, ngay khi hắn mới chém được vài binh sĩ quân địch.
Tony Gelatin cũng không sợ hãi, nhanh chóng bật dậy, miệng hét lớn:
Chết.
Rống.
Đàn Voi Mammoth đằng sau lao lên, dùng cơ thể được bọc giáp sắt, như một cỗ xe tăng nghiền nát mọi vật trên đường đi. Với những cái chân khổng lồ, nó dễ dàng đạp chết quân địch trên đường đi. Năm vị binh sĩ bên trên thì dùng Máy Bắn Tên Liên Thanh xử lý những người ở xa.
Đàn Voi Mammoth cả trăm con, giống như cuồng phong quét qua chiến trường, để lại sau lưng khung cảnh tan hoang, xác chết la liệt.
Nhìn thấy Trọng Kỵ Thị Trấn Markham lao tới, Tony Gelatin hét lớn:
Đưa ta chiến mã.
Vâng, thưa Thống Soái.
Tony Gelatin lên ngựa, dẫn đầu Trọng Kỵ Binh ra lệnh:
Dàn ra, thanh lý tất cả những kẻ còn sót mà Thiết Tượng Thần Binh để lại. Giết.
Ba mũi Kỵ Binh, do bảy vị Lãnh Chúa dẫn đầu, như ba mũi khoan nhẹ nhàng xuyên sâu vào trong đội hình Bộ Binh Vương Quốc Thrink.
Kỵ Binh là trên vô địch trên chiến trường, nếu vũ khí nóng không ra, đó không phải là không có căn cứ.
Sự cơ động Kỵ Binh, tốc độ đều là hạng nhất. Có lẽ nhiều người nói rằng Trường Thương Binh, có thể đối phó Kỵ Binh, nhưng đó là với số lượng lớn, và trong trạng thái phòng ngự. Còn về tính cơ động, Trường Thương Binh nói riêng, và Bộ Binh nói chúng đều rất thấp.
Còn nếu như Kỵ Binh không muốn tấn công, dùng chiến thuật thả diều, vây xung quanh Trường Thương Binh. Nhất là Trọng Kỵ Binh của Thị Trấn Markham, được trang bị tận rằng, kể cả lao ném tay để đối phó Thuẫn Binh, đến cung tên để đối phó với Bộ Binh, khiên tròn có thể đối phó Cung Binh.
Gần Trọng Kỵ Binh, như bầy sói đói lao vào cấu xé đội hình Bộ Binh quân địch.
Khoảnh cách xung quanh mấy Kilomet tại khu vực này, sát khí ngập trời, mũi máu tươi nồng đậm bốc lên. Làm cho nơi này mặc dù ánh nắng tràn đầy, nhưng lại làm cho người khác nổi da gà, ai không quen nhìn xác chết, sẽ nôn mửa tại chỗ.
Bắn.
Từ hậu phương quân địch, một tiếng gầm vang lên.
Hưu, hưu, hưu, hưu, hưu.
Một cơn mưa tên bao trùm tới, thậm chí làm cho ánh nắng mặt trời có phần bị che khuất.
Phốc, phốc, phốc.
Mưa tên lao xuống, không phân địch ta, bao trùm cả chiến trường.
Trần Văn Lâm sắc mặt hơi khó coi, không ngờ đám người kia sẵn sàng hi sinh Bộ Binh, để kéo chết Kỵ Binh của bọn hắn. Trọng Kỵ Binh thì hắn không lo lắng gì, vì bọn họ có khiên, và trang bị hết sức đầy đủ, trang bị phẩm chất tím, tốn một đống Vàng không phải là để không. Nhưng vấn đề là Trọng Kỵ lần này hắn chỉ mang theo người. ở cái chiến trường khổng lồ này, chả khác gì một đám lâu nhâu, không làm nên trò trống gì.
................
Tony Gelatin giật dây cương, thúc chiến mã lao nhanh về phía trước, trầm giọng ra lệnh:
Phá tan Bộ Binh, nhắm thẳng Cung Binh. Giết!
Giết! Giết! Giết!
Tony Gelatin dẫn đầu, theo sau là Trọng Kỵ Binh. Vẫn như trước đây, Trọng Kỵ Binh vẫn là đám sói khát máu, một đường lao thẳng, nghiền nát mọi kẻ cản đường.
Trường thương đâm xuống, lấy mạng kẻ địch, lao ném phóng ra, xuyên thủng cơ thể.
Tony Gelatin thấy đám Cung Binh đã gần trong tấc, chỉ khoảng mét nữa là đến, đối với chiến mã, thì mét rất nhanh sẽ qua. Nhưng cùng lúc, hai tiếng trống rút quân từ hai bên vang lên.
Quân lệnh như sơn, không thể làm trái. Tony Gelatin dẫn quân quay ngược về, cũng không thừa cơ chém giết. Lệnh, là lệnh.
............
Ô ô ô.
Những tiếng khó nghe vang lên, Trần Văn Lâm vừa ra lệnh lùi quân, liền nghe thấy tiếng động kỳ lạ này. Hắn đưa mắt nhìn sang, thì thấy phia sau quan ải của Vương Quốc Thrink, bốn chiếc khinh khí cầu khổng lồ từ từ bay đến, từ hắn xem ra, phần sàn của khinh khí cầu này có thể chở ít nhất binh sĩ. Phần túi khí so với Hắc Long Nagura còn lớn hơn.
Lúc này, Lãnh Chúa Luxgish cũng đã xuất hiện bên cạnh Trần Văn Lâm, trầm giọng nói:
Là Cảm Tử Quân.
Trần Văn Lâm nghi hoặc hỏi:
Cảm Tử Quân? Chứ không phải dùng để chở lính sao?
Blade Luxgish lắc đầu:
Đúng là để chở quân, nhưng ở trên đó không phải quân bình thường, mà mỗi người đều ôm một viên Energy Core bất ổn, chỉ cần khẽ tác động, là sẽ phát nổ ngay. Hai mươi năm trước, khi theo cha ta ra chiến trường, ta đã gặp loại hình quân đội này.
Xẹt, xẹt, xẹt.
Lại những tiếng động kỳ lạ vang lên, lần này là từ Ải Sun phát ra.
Blade Luxgish ánh mắt liếc sang nói:
Ma Năng Thần Pháo, xuất hiện rồi.
Oanh.
Giống như chiến tranh hiện đại, trong phim ảnh tại Thiên Tinh thường chiếu, một cột năng lượng khổng lồ từ phía Ải Sun phát ra, nhanh như điện xẹt, chính xác từng li bắn vào một chiếc khinh khí cầu bên phía Vương Quốc Thrink.
Đùng. Ầm. Ầm.
Chiếc khinh khí cầu bốc cháy một bên, lù lù hóa thành quả cầu lửa rực sáng trên bầu trời, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Oanh.
Tạch. Tạch.
Chiếc khinh khí cầu phát ra một tiếng nổ vang trời, liền sau đó là vô số tiếng nổ nhỏ hơn, do những viên Energy Core bất ổn phát nổ.
..........
Trần Văn Lâm nhìn phát bắn của Ma Năng Thần Pháo, trong lòng âm thầm kinh hãi, uy lực kinh khủng như thế, từ xa nhìn đã thấy toát mồ hôi. Viên pháo năng lượng kia xẹt qua bầu trời, như muốn cắt đôi không gian. Không khí vùng không gian mà nó đi qua, vẫn làm cho người nhìn cảm thấy nóng bức.
Blade Luxgish như nhìn ra, chậm rãi nói:
Ma Năng Thần Pháo, toàn bộ Vương Quốc White Wing chỉ có khẩu, toàn bộ là nhờ Vương Quốc Người Lùn ở dãy núi Gaknar chế tạo. Nhưng tiêu hao rất kinh khủng, mỗi một lần bắn, là tiêu hao tương đương với tiền nuôi cả trăm nghìn binh sĩ tinh nhuệ nhiều năm trời. Với lại, mỗi phát bắn ra, đều cần đợi làm lạnh trong phút, cần rất nhiều Pháp Sư giỏi phép thuật hệ Băng đồng thời làm việc này.
Trần Văn Lâm cảm thán nói:
Cũng may là thứ này không nhiều, nếu không thì binh sĩ lên chiến trường cũng không phát huy được tác dụng.
Blade Luxgish lắc đầu:
Nhiều cũng vô dụng, nó chỉ có thể đối phó những mục tiêu lớn như kiểu khinh khí cầu kia thôi. Chứ nếu như bắn xuống khu vực quân đội dày đặc, cũng chỉ chết vài trăm binh sĩ là nhiều. Được không bù mất.