Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

chương 66: một đám chính khách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phạm Tiến Khoa tiến đến gần năm ngời Trần Văn Lâm, cũng không ngay lập tức bắt chuyện với mấy người đẹp, mà chào hỏi Trần Văn Lâm trước:

Văn Lâm, lâu lắm rồi không gặp, dạo này nhìn cậu phong độ thật đó.

Trần Văn Lâm hơi nhíu mi, nhưng cũng cười nói:

Anh quản lý, đúng là mấy năm rồi mới gặp. Anh lên làm chức Phó Bang Chủ Bang Hội Đại Nghĩa rồi, đúng là tiến nhanh thật. Em làm sao bằng anh được.

Phạm Tiến Khoa cười coi như chấp nhận, làm Phó Bang Chủ của một Bang Hội nằm trong top , không phải ai cũng làm được. Gã bóng gió hỏi:

Hồi trước cậu nói có nơi mời cậu rồi, nên không theo anh qua Đại Nghĩa được. Là Bang Hội Thăng Long à? Chậc chậc, cậu cũng may mắn thật đó, muốn vào Thăng Long không dễ dàng đâu, theo anh biết phải có người giới thiệu mới được, chứ không phải có năng lực là đủ đâu.

Trần Văn Lâm gương mặt bình thản, nhưng trong lòng hắn thì cảm thấy chán ghét, giọng điệu làm như hắn nhờ may mắn, nhờ bám váy hai người Mai Thanh Huyền và Mai Hiểu Tuyết mới đủ tư cách vào Bang Hội Thăng Long vậy.

Mai Thanh Huyền cũng không hài lòng lắm, người này nói cứ như là Bang Hội Thăng Long các nàng, chỉ nhận người quen, không nhận người tài giỏi. Nàng đành phải lên tiếng nói:

Phó Bang Chủ Khoa, Trần Văn Lâm cũng không phải là thành viên Bang Hội Thăng Long. Hai bên là hợp tác.

Phạm Tiến Khoa cười nói:

À, thì ra cậu cũng không phải là thành viên Bang Hội Thăng Long. À, Bang Chủ Vũ Huy Thành đến rồi.

Dẫn đầu đoàn người đi vào, chính là Bang Chủ ngoài mặt của Bang Hội Thăng Long - Vũ Huy Thành. Được xem là nhân vật nổi nhất trong những bữa tiệc tụ hội thế này, đằng sau còn có mấy vị Phó Bang Chủ của Bang Hội Thăng Long, ngoài ra, cũng có không ít Bang Chủ khác, tất cả đều vừa đi vừa cười nói, thể hiện ra một mảnh hài hòa.

Trần Văn Lâm liếc nhìn Mai Thanh Huyền, cảm giác cô gái xinh đẹp này giấu cũng thật sâu. Từ biểu hiện cho đến thái độ của những người kia, hắn có thể đoán ra được, chẳng ai trong đám người đó, trừ Vũ Huy Thành biết sự thật, Mai Thanh Huyền mới là người quyền lực lớn nhất đám.

Đám người này toàn là nhân vật tinh anh, thông minh, nhìn thấy hai chị em họ Mai đi bên cạnh người lạ, mặc dù thắc mắc, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức chạy hùng hục đến hỏi. Khi đi ngang qua mấy người Trần Văn Lâm, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục tiến vào trong.

Trong lòng bọn họ mặc dù đều yêu cái đẹp, nhưng quyền lực quan trọng hơn, ngay tại chỗ cưa cẩm hai người đẹp nhất Bang Hội Thăng Long, là điều vô cùng ngu xuẩn.

Trần Văn Lâm cũng không có ý định đi theo đám người kia làm gì, hiện tại hắn không rảnh để đấu trí cùng mấy người kia làm gì. Khi đủ khả năng, hắn sẽ tự mình tìm đến, bây giờ thì giống như là đến cầu cạnh vậy.

Trần Văn Lâm đang định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, coi như cho Mai Thanh Huyền một chút mặt mũi, rồi hắn còn phải trở về ngủ nghỉ nữa. Bỗng nhiên cảm thấy ống tay áo bị giật giật, quay đầu ra thì thấy Iris Volkirha đang chỉ về hướng bàn để đồ ăn, rồi cắn cắn ngón tay.

Trần Văn Lâm cảm thấy có chút buồn cười, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Mai Thanh Huyền đã nói:

Iris đói sao? Để chị dẫn qua, cứ ăn uống thoải mái. Mà đúng rồi, chúng ta cũng qua bên đó ăn uống đi.

Nhìn theo Mai Thanh Huyền dẫn ba người hướng về bàn để đồ ăn, Trần Văn Lâm không khỏi cảm thán. Ban đầu cứ tưởng hai chị em này ngoại trừ xinh đẹp, thì cái gì cũng khác nhau, từ tính cách, suy nghĩ, năng lực. Nhưng hiện tại thì hắn mới biết mình nhầm, trừ xinh đẹp ra, còn yêu thích Loli. Luôn để ý đến Loli muốn gì mọi lúc mọi nơi.

...............

Nguyễn Liên Hoàng đứng trong nhóm người lãnh đạo Bang Hội, nhìn thấy Phạm Tiến Khoa tách khỏi mấy người Mai Thanh Huyền, hắn liếc nhìn Phạm Tiến Khoa nói:

Khoa Phó Bang Chủ, chúng ta đến đây không phải vì mấy cô gái đó, chú ý một chút.

Phạm Tiến Khoa sắc mặt hơi chậm, đành phải giải thích:

Bang Chủ, tôi quen người thanh niên đến cùng Mai Thanh Huyền, chứ không phải như ngài nghĩ.

Nguyễn Liên Hoàng nghi ngờ nói:

Cậu thanh niên trẻ tuổi đó, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Phạm Tiến Khoa cười trừ nói:

Chỉ là người quen cũ trong đội tuyển thôi, hồi trước tôi chính là người huấn luyện của cậu ta.

Vũ Huy Thành cười đùa nói:

Được rồi, hôm nay mọi người tụ họp, không cần nghiêm túc như vậy. Đàn ông mà, nhìn thấy phụ nữ đẹp, không có suy nghĩ trong lòng cũng kỳ lạ.

Nhưng trong lòng hắn thì ghi nhớ Trần Văn Lâm rất kỹ, người có thể trò chuyện ngang hàng với Bang Chủ đích thực, thậm chí là khá thân với hai chị em Mai Thanh Huyền, không thể nào là người thường như trong miệng Nguyễn Liên Hoàng được. Hắn mặc dù chỉ là thế thân, nhưng cũng rất thông minh và có ánh mắt, không phải ai cũng ngồi vào được vị trí của hắn, mà không đê lộ cho bất kỳ ai.

Vũ Huy Thành chuyển qua suy nghĩ gì đó nói:

Hoàng Bang Chủ, nghe nói bên ngài đang tuyên chiến với thế lực nào đó? Khu vực đó cũng sắp bước vào sự kiện Vương Quốc Đại Chiến rồi, tiêu hao lực lượng lúc này không có lợi đâu.

Nguyễn Liên Hoàng nghe thấy vậy, không khỏi thở dài nói:

Đây cũng là chuyện hôm nay ta cũng muốn nói với mọi người nha. Thế lực bản địa ở đó rất mạnh, bọn ta chưa chắc đã thắng nổi, muốn trợ giúp từ mọi người.

Lý Thanh Hùng - Bang Chủ của Bang Hội Nam Đế, là Bang Hội đứng thứ hai tại Đại Nam, trong lòng khinh bỉ Nguyễn Liên Hoàng, ở đây ai cũng không phải người ngu, có vài người biết rõ Bang Hội Đại Nghĩa đang đối đầu, chính là thần bí, cường đại Thôn Markham. Muốn mượn lực, cũng được thôi, chia ra một phần, mọi người cùng hưởng, thì bọn họ không ngại trợ giúp.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lý Thanh Hùng cũng không nói thẳng, mà bóng gió hỏi:

Hoàng Bang Chủ, các ngươi sao lại tuyên chiến với thế lực bản địa, có gì để các ngươi phải mạo hiểm vậy sao?

Nguyễn Liên Hoàng mặt không đổi sắc nói:

Bọn họ có hai mỏ Vàng a. Mọi người cũng biết, vì thiếu Vàng nên chúng ta mới khó thăng cấp Bang Hội được. Vì phát triển, ta phải liều thôi.

Lý Thanh Hùng tiện thể hỏi:

Vậy ngài muốn trợ giúp gì? Chúng ta có lợi ích gì? Mọi người là bạn bè, cứ thẳng thắn mà nói nha.

Nguyễn Liên Hoàng đảo mắt một cái nói:

Ta chỉ muốn mượn mọi người ít trang bị cao cấp. Đổi lại, khi thành công đánh bại thế lực bản địa đó, chúng ta sẽ chia Vàng cho mỗi Bang Hội nào giúp đỡ.

Lý Thanh Hùng nghe đến đây cũng không thèm bàn nữa, ha ha, Vàng, là cái đinh gì khi so với Thôn Markham. Chỗ đó không tính bằng Vàng được. Ngươi có biết Thôn Dawn do Bang Hội Emperor lập ra, được mấy tập đoàn khác hỏi mua giá bao nhiều không hả. Vàng, không biết ngại hay sao mà mở miệng ra.

Nguyễn Liên Hoàng cũng biết đám người kia chắc chắn không đồng ý, nói là đến đây vì chuyện này, nhưng thật ra chỉ là tiện mồm nhắc đến mà thôi. Hắn quay qua nhìn Vũ Huy Thành hỏi:

Thành Bang Chủ. Bang Hội Thăng Long các ngài cũng thật là làm người khác bất ngờ, vượt tất cả mọi người ở đây, thăng lên làm Bang Hội cấp , so với Emperor, Dragon cũng không thua kém rồi đó.

Bang Hội Thăng Long đúng là niềm tự hào của Đại Nam chúng ta a. Bang Hội thứ trên thế giới đạt đến cấp . Có thể chia sẻ chút kinh nghiệm không? Mọi người thiếu Vàng đều muốn điên rồi.

Vũ Huy Thành cười trừ nói:

Ha ha, may mắn thôi, may mắn thôi, bí mật Bang Hội. Ta không tiết lộ với mọi người được.

Nguyễn Liên Hoàng cười nói:

Mọi người không phải đều là bạn, là đồng minh nha, có thủ thuật gì, chỉ dạy mọi người một chút. Cùng nhau phát triển, trợ giúp đất nước nha.

Vũ Huy Thành trong lòng âm thầm chửi bới. Các ngươi ép ta thì được gì, bản thân ta chỉ là thế thân, biết thế nào được nguyên nhân của chuyện này là thế nào đâu chứ? Chuyện này mấy gã Phó Bang Chủ kia cũng không biết đâu, hỏi làm gì cho mất công, cũng chỉ là đám làm thuê cho tập đoàn Thăng Long cả thôi. Người biết chuyện này, theo hắn thì chỉ có Bang Chủ thật Mai Thanh Huyền và một ít người thân cận, trợ lý của nàng mà thôi.

........

Mai Hiểu Tuyết nhìn thấy đám người cười cười nói nói đầu kia, vừa chọn thức ăn cho Iris Volkirha, vừa khinh bỉ:

Đúng là đám chính khách dối trá. Suốt ngày ca ngợi nhau, xưng hô bạn bè, mà sau lưng chỉ hận không thể nuốt sống người khác.

Khoảng cách không xa lắm, nên Trần Văn Lâm cũng nghe rõ cuộc nói chuyện này, hắn liếc nhìn Mai Thanh Huyền và Bùi Phương Thảo, ra hiệu cần nói riêng một chút. Ba người kiếm cớ rời đi, để Mai Hiểu Tuyết và Iris Volkirha ở lại.

Mai Hiểu Tuyết nhìn bóng lưng ba người nghi hoặc lẩm bẩm:

Mấy người này, sao mới gặp lần đầu đã hẹn nhau nói chuyện riêng rồi? Có chuyện gì mình không biết à ta. Iris, em có biết không?

Iris Volkirha há to miệng nhét một muỗng bánh ngọt vào mồm, gật gù:

Ân, ăn thật ngon.

Ài, chị còn tưởng em biết chứ. Ăn gì nữa, để chị lấy cho.

Nàng cảm giác mình không nên hỏi mấy chuyện đau đầu này với Iris Volkirha. Loli đáng yêu, xinh đẹp, không cần phải động não, chỉ cần đáng yêu là được rồi.

Truyện Chữ Hay