Võng Du – T Bất Kiến T

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm sau Lộ Viễn ngủ thẳng đến giữa trưa, thời điểm cậu tỉnh lại Lý Kiêu đã không còn ở trong phòng.

Cậu nháy mắt mấy cái lùi vào trong chăn, tựa hồ có tâm linh tương thông, ngay lúc này Lý Kiêu đẩy cửa tiến vào.

Lý Kiêu nhìn cậu hơi hơi mở to mắt, cả người bọc trong chăn bông, liền nở nụ cười đi qua, ôm lấy cả người lẫn chăn, hạ từng nụ hôn xuống mặt cậu.

Lộ Viễn hoàn toàn bị đánh thức, đau đớn ở bộ vị phía sau càng rõ ràng hơn, cậu trừng mắt liếc cái kẻ khởi xướng trước mặt. Lý Kiêu cười cười, hắn cảm thấy cậu như vậy thật sự là đáng yêu vô cùng.

“Đứng lên ăn một chút gì đi.” Lý Kiêu ôn nhu như vậy thật sự là buồn nôn mà.

Lộ Viễn đẩy hắn ra, chịu đựng đau nhức đi tìm quần áo, Lý Kiêu thay cậu tìm đến một bộ áo ngủ, giúp cậu mặc chinh tề, hắn còn muốn dìu cậu đi WC, kết quả bị Lộ Viễn một phen đẩy ra.

Thật vất vả mới mặc xong quần áo, Lộ Viễn đỏ mặt ngồi ở trước bàn ăn, Lý Kiêu liền bưng tới cho cậu bữa sáng tình yêu.

Kỳ thật phải là cơm trưa tình yêu mới đúng a.

Lộ Viễn cuối đầu ăn cơm, Lý Kiêu thì ngồi ở đối diện, thâm tình mà nhìn cậu, vẻ mặt háo sắc. ( _o )

Cảnh tượng cỡ nào tốt đẹp, cỡ nào hạnh phúc, thẳng đến khi Lộ Viễn ăn được một nữa thì để đũa xuống nói: “Lần sau em đến.”

Lý Kiêu cứng ngắc, nhưng vẫn tiếp tục duy trì mỉm cười: “Làm công thực vất vả, phải làm tiền diễn, còn phải vệ sinh sạch sẽ sau khi xong.” Hắn nhìn đồ ăn trên bàn đã bị Lộ Viễn ăn hết một nửa “Còn phải nấu cơm cho thụ đã đói bụng ăn.”

Lý Kiêu cười hỏi Lộ Viễn: “Em biết nấu cơm sao?”

Lộ Viễn lắc đầu, nói: “Không biết, bất quá không quan hệ, chúng ta có thể kêu đồ ăn bên ngoài.”

“…”

Lý Kiêu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Làm công là một chuyện thật phiền phức, vẫn là cần kỹ xảo, trước hết cứ để cho anh đến, sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn, OK?”

“OK ngươi muội, đừng cho là em không biết đây là kế hoãn binh.” Lộ Viễn lại cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn.

Lý Kiêu phẫn nộ nhìn Lộ Viễn ăn cơm, nghĩ thầm em ăn cơm do anh nấu, còn muốn phản công anh! Thật sự là không có thiên lý mà.

Lộ Viễn ăn xong một hơi lại tiếp tục nói: “Dù sao em đã có kinh nghiệm “công lược” một lần, đã muốn biết rồi, lần sau em đến.”

Lý Kiêu sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng cái gì gọi là “Công lược”, thật sự là vừa tức vừa muốn cười: “Trong đầu em đang nghĩ đến cái gì a.”

“Không có việc gì, kỳ thật em không cần nhìn “công lược” cũng có thể bắt đầu, cho nên anh yên tâm, tuyệt đối sẽ làm cho anh thích đến dừng không được.”

Lý Kiêu quả thực cảm thấy bộ dáng của Lộ Viễn không thể đáng yêu hơn, liền đưa tay qua xoa xoa quả đầu vàng tươi của cậu, thật sự là yêu chết cái bộ dạng ngạo kiều này của cậu mà.

Hai người đang nháo thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Lý Kiêu nhíu mày, Lộ Viễn ý bảo hắn đi mở cửa, Lý Kiêu thật không muốn đi: “Có thể là nhân viên đến thu tiền.”

“Anh chẳng lẽ không đóng tiền đúng hạn?” Lộ Viễn hỏi.

“…” Giống như tiền nước, điện, gas thật sự là đều phải đi đóng tiền hằng tháng, Lý Kiêu bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa, kết quả lúc mở ra, thấy rõ ràng người tới là ai, hắn sợ tới mức liền đóng sầm cửa lại.

“Làm sao vậy?” Lộ Viễn từ nhà ăn ló ra hỏi.

Lý Kiêu kinh hồn chưa định, ách cổ họng nói: “Mẹ của anh.”

Lộ Viễn đang ăn cơm, thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài, may mắn cậu nghĩ đến việc phải lau sàn nhà nên ráng nhịn xuống.

Lộ Viễn vội vàng đứng thẳng thân thể đi đến phòng khách, cùng Lý Kiêu cung nghênh thái hậu đại giá quang lâm.

Lý Kiêu nghiêm mặt đi mở cửa.

“Ngươi cư nhiên chặn cửa không cho mẹ ngươi vào?”

Lý Kiêu lúc này mới thấy phía sau Lý phu nhân là Lý Thiên Nhai đang theo cùng, Lý phu nhân bởi vì bị nhi tử sập cửa, sắc mặt cũng không quá tốt, Lý Thiên Nhai ra vẻ đạo mạo, trong ánh mắt còn toát ra sự khinh bỉ đối với Lý Kiêu.

Lý Kiêu cho Lý phu nhân cùng Lý Thiên Nhai vào nhà, đồng thời nói: “Có một người bạn của con ở trong này.”

Lý phu nhân vào nhà liền nhìn thấy Lộ Viễn.

Lộ Viễn cảm thấy được lúc này không thể để thua khí thế, vì thế hào phóng hô trước một tiếng: “Bá mẫu xin chào.”

Lý phu nhân chính là gắt gao mà nhìn chằm chằm tóc của Lộ Viễn.

Lộ Viễn vấn an lại không được đáp lại, không khí có điểm xấu hổ.

Lý Thiên Nhai cũng không ngờ rằng Lộ Viễn ở trong phòng, biểu tình cũng là ngơ ngác.

Lý Kiêu thở dài, kỳ thật hắn đã sớm come out, trong nhà có nam nhân cũng không có gì, nhưng là người trong nhà còn chưa có tiếp nhận, đột nhiên đánh chính diện như thế này, phỏng chừng trong lòng mẹ đang rất tức giận.

Vào buổi sáng, trong nhà có một nam nhân đang mặc áo ngủ của mình, chính mình còn là đồng tính luyến ái. Cứng rắn nói Lộ Viễn là bằng hữu bình thường, ai mà tin được chứ…

“Mẹ ngồi trước đi.” Lý Kiêu mời Lý phu nhân ngồi xuống, nháy mắt cho Lộ Viễn, “Giúp anh châm trà đi.”

Lộ Viễn vội vàng trốn vào phòng bếp.

Lý phu nhân lúc này mới hoàn hồn, ở trên ghế sofa ngồi xuống, ngẩng đầu nói: “Cậu cho là cậu tránh ở trong nhà ba của cậu đưa cho thì có thể muốn làm gì thì làm, có phải hay không?”

Lý phu nhân từ trước đến nay tu dưỡng vô cùng tốt, hiện tại mở đầu liền mắng Lý Kiêu, hiển nhiên là đang rất giận.

Lý Kiêu thả nhẹ ngữ khí, nói: “Không phải như mẹ nghĩ đâu.”

“Không phải như tôi nghĩ?” Lý phu nhân vỗ sofa, “Chẳng lẽ cậu muốn nói các ngươi là thật tâm sao?”

Lý Kiêu nghe xong khuôn mặt vặn vẹo một chút, Lý Thiên Nhai thì trực tiếp “Phốc” một tiếng cười ra.

Lý phu nhân quay đầu lại trừng Lý Thiên Nhai, Lý Thiên Nhai vội vàng ho khan.

Lý Kiêu ôn hòa nói: “Mẹ, đừng nghĩ như trong kịch truyền hình, sự tình đơn giản hơn nhiều. Bạn trai ở chỗ này của con, không có gì đáng ngại.”

Hai chữ “Bạn trai” kia quả thực chính là một quả bom tấn.

Lý Thiên Nhai ở phía sau Lý phu nhân, thống khổ ôm mặt, quả thực cũng không nhẫn tâm mà nhìn tình cảnh này.

Lý phu nhân quả nhiên tức giận đến cái gì mà nội liễm tu dưỡng đều ném hết sang một bên, còn kém không đem giày cởi ra đánh Lý Kiêu mà thôi.

“Bạn trai? Cậu tìm tới tìm lui tìm được một tên côn đồ?” Lý phu nhân bạo phát.

Lý Kiêu trong lòng phun máu… Bảo em nhuộm tóc trở về nhưng em không chịu nhuộm a.

“Em ấy không phải tên côn đồ.” Lý Kiêu nhẫn nại giải thích, “Em ấy muốn làm nghệ thuật, cho nên mới như vậy.”

“Muốn làm nghệ thuật ? Là ở cửa hiệu dưới lầu cắt tóc gọi đầu cho người ta sao?, cái đó cũng tính là làm nghệ thuật đấy” Lý phu nhân nghiêm khắc nói.

Lý Kiêu cũng nóng nảy: “Cửa hiệu cắt tóc gội đầu thì lại làm sao vậy, người ta cũng là bằng hai bàn tay của mình nuôi sống chính mình, lao động chân chính đều là đáng giá, đều đáng được kính trọng!”

Lý Thiên Nhai ở phía sau, che miệng mình, thiếu chút nữa cười chết rồi.

Ngay tại nơi này đầu sóng ngọn gió, Lộ Viễn đột nhiên từ phòng bếp ló đầu ra nói một câu: “Em tìm không thấy lá trà để ở đâu.”

Lý Kiêu hít sâu một hơi, quay đầu ôn nhu nói với cậu: “Không cần lá trà, nước lọc là được rồi.”

“Kia cái chén ở nơi nào…”

Vừa rồi cả nửa ngày mà em còn chưa có tìm được cái chén sao? !

Lý phu nhân lạnh lùng nhìn Lộ Viễn: “Cảm ơn cậu, nhưng người nhà chúng tôi có chuyện muốn nói, cậu có thể tránh đi chỗ khác được không?.”

Nói là tránh đi kỳ thật là lệnh đuổi khách.

Lý Kiêu đi đến trước mặt Lộ Viễn, Lộ Viễn ngẩng đầu, vô tội mà nhìn hắn.

Lý Kiêu sờ sờ đầu của cậu, nhẹ giọng nói: “Em đi về trước đi, buổi tối chúng ta liên lạc sau.”

Lộ Viễn gật gật đầu, có chút nhu thuận.

Lý Kiêu biết đoạn đối thoại vừa rồi của hắn cùng với mẫu thân Lộ Viễn nhất định nghe được.

Dựa theo cá tính của Lộ Viễn, nếu là người khác cậu đã sớm bỏ đi, Lộ Viễn có quyền lợi tạc mao, nhưng là cậu vẫn trầm mặc, dù sao đó cũng là trưởng bối.

Quần áo của Lộ Viễn đã bị Lý Kiêu bỏ vào máy giặt vào sáng sớm, Lý Kiêu vốn định cùng Lộ Viễn ở trong phòng cả ngày, hiện tại cậu phải đi liền không có quần áo mặc.

Lý Kiêu chỉ có thể tìm vài món đồ của mình cho Lộ Viễn thay.

Sau khi Lộ Viễn mặc quần áo Lý Kiêu đi ra, sắc mặt Lý phu nhân lại đen thêm vài phần.

Lộ Viễn lễ phép chào Lý phu nhân còn có Lý Thiên Nhai.

Lý Thiên Nhai vẻ mặt đồng tình mà nhìn theo cậu rời đi.

Lộ Viễn đi rồi, cửa vừa đóng lại, Lý phu nhân liền bắt đầu chỉ trích Lý Kiêu.

Lý Kiêu cảm thấy mỏi mệt vạn phần, khẩu khí của Lý phu nhân căn bản không giống như là đang nói chuyện với con trai, mà giống như là đang dạy bảo cấp dưới. Đây chính là mối quan hệ của gia đình bọn họ, đến đến đi đi, sờ tới sờ lui cũng chẳng sờ đến đáy lòng của nhau, một chút thân thiết cũng không hề có.

Cuối cùng vẫn là Lý Thiên Nhai khuyên Lý phu nhân, bà liền bỏ lại một câu: “Lập tức dọn về nhà cho tôi, cậu không dọn tôi cho người dọn giúp cậu.”

Sau đó bà liền mang khuôn mặt tức giận rời khỏi.

Lý Kiêu tức giận đá vào sofa, mắng một tiếng.

_______________________

Chương

Pháo ca đẹp trai quá…….thật muốn nuôi một anh như vầy….

[email protected][email protected]_________

Truyện Chữ Hay