Vòng Đu Quay - Nhập Tư Đậu

chương 11: nhiều thêm một cánh cửa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đi vào phòng Hứa Chanh, quả nhiên thấy được hoa hồng.

Giang Thư đến gần xem, nhạy bén ngửi được mùi máu tươi.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt Giang Thư thay đổi, Hứa Chanh không khỏi hỏi thành tiếng.

Trong đầu có một suy đoán, Giang Thư nâng lọ hoa, cảm giác lọ khá nặng.

Sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của Hứa Chanh, anh ta mở cửa sổ ném lọ hoa xuống.

Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, Hứa Chanh cúi đầu ngó xuống, hơi híp mắt, nét mặt biến đổi.

Cậu thấy, ngoại trừ hoa hồng và mảnh sứ vỡ vụn, còn có một vật đen thui lăn ra. Nhìn kỹ, đó là một cái đầu.

Là đầu của ai, khỏi đoán cũng biết.

"Vậy mà ở trong lọ hoa." Hứa Chanh vốn đang thắc mắc sao cái đầu lại ở trong lọ hoa phòng cậu, nhưng ngẫm nghĩ một chút, nơi này là phó bản trò chơi nên thấy cũng đúng thôi.

Giang Thư đóng cửa sổ, phủi tay nói: "Quả nhiên, nếu không phát hiện, chắc chắn đêm nay cậu vẫn sẽ là người kích phát điều kiện tử vong."

Hứa Chanh nghĩ mà sợ, dù sao thì cậu cũng không thể mỗi lần đều may mắn mà tránh được một kiếp như vầy mãi.

"Cộc cộc cộc."

Có người đột nhiên gõ cửa, Giang Thư và Hứa Chanh nhìn nhau, cả hai đều thấy được cảnh giác từ trong mắt đối phương.

Giang Thư giơ tay hít một hơi, Hứa Chanh gật đầu, chậm rãi tới gần cửa.

Tiếng gõ cửa cực kỳ theo quy luật, mỗi lần gõ ba tiếng, qua ba lần, liền không gõ tiếp.

Khi Hứa Chanh cho rằng đối phương đã bỏ đi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói.

"Khách mời tôn kính, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể xuống dùng bữa."

Sắc mặt Hứa Chanh thay đổi, khẽ nhíu mày.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện bầu trời đã chậm rãi chìm vào đêm đen tự khi nào, hiện tại chỉ có một ít dư quang, đêm tối vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.

Giang Thư cũng phát hiện, tâm tình hai người đều ngưng trọng. Hứa Chanh mở cửa phòng, đứng trước cửa phòng cậu là cô hầu gái. Hầu gái thấy Hứa Chanh mở cửa, lộ ra một nụ cười cứng đờ, lặp lại lời vừa rồi.

"Khách mời tôn kính, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể xuống dùng bữa."

"Biết rồi."

Nghe được câu trả lời, cô hầu gái mới cứng ngắc rời đi.

Hứa Chanh nhìn bóng dáng hầu gái, cảm thấy không thoải mái nổi.

"Anh nói coi, cô hầu gái này là con người hả?" Hứa Chanh nghiêng đầu hỏi Giang Thư đang dựa vào một bên.

Giang Thư nâng kính, cười như không cười nói: "Cậu đoán xem?"

Hứa Chanh mím môi.

Hai người xuống lầu, phát hiện bộ đồ ăn lại ít đi, lần này ít đi hai bộ.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi.

Người mới hận không thể trốn luôn xuống gầm bàn, nhưng nhìn quản gia đứng trước bàn ăn, bọn họ cũng không tiện làm ra động tác khác thường, chỉ có thể dán chặt vào ghế, hoảng sợ nhìn dáo dác.

Không tính hôm qua, hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà đã chết ba người. Hơn nữa, bọn họ cũng không nghe thấy động tĩnh gì, vậy hai người đó rốt cuộc là chết như thế nào, ai cũng không rõ.

Ông chú râu xồm xoàm cáu kỉnh, bởi vì vừa nãy ông ta hỏi những người mới khác có tìm được manh mối hay không, nhưng không ai trả lời ông ta. Hiện tại thiếu mất hai người, trong lòng càng thêm bực bội.

Trước mắt chỉ còn ba người mới, nhưng ba người này đều bị dọa vỡ mật.

Hứa Chanh để ý thấy một người mới trong số đó sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, là kiểu bị dọa không nhẹ.

Không biết đối phương đã nhìn thấy gì mà bị dọa thành như vậy.

Im lặng ăn xong bữa tối, quản gia lặp lại những lời tối qua một lần nữa, sau khi nói xong thì rời đi.

Nhóm hầu gái dọn dẹp bàn ăn, Hứa Chanh âm thầm quan sát, phát hiện biểu tình của từng người đều giống nhau, hơn nữa động tác của các cô cũng cứng ngắc.

Giang Thư đang tính nói chuyện với ba người mới, nhưng họ bị dọa đến ngốc, căn bản chẳng nghe lọt âm thanh gì, cho dù Giang Thư có ôn tồn nói chuyện với họ, thì họ cũng không phản ứng Giang Thư chút nào.

Giang Thư quay đầu nhìn Hứa Chanh, bất đắc dĩ nhún vai.

Bọn họ lên lầu hai, Giang Thư trộm nói với Hứa Chanh: "Buổi tối đừng ngủ."

Hứa Chanh sửng sốt, nhìn thoáng qua những người chơi khác, bất động thanh sắc gật đầu một cái.

Tim cậu đập bùm bụp, cậu hiểu ý Giang Thư. Giang Thư chuẩn bị tối nay đi xem xét lâu đài cổ, nếu ban ngày lâu đài cổ không có manh mối, chứng tỏ manh mối có thể sẽ xuất hiện trong lâu đài cổ vào ban đêm.

Nhưng vì lời nói của quản gia, mọi người đều không dám ra ngoài vào buổi tối. Mà thật ra lời quản gia nói cũng có lỗ hổng.

1. Không được vào hôn phòng của ngài bá tước.

2. Cấm ngắt phá hoa hồng trong vườn.

3. Sau khi trời tối, xin cố gắng không lang thang trong lâu đài cổ.

Dựa theo ba điều này, vi phạm tự gánh lấy.

Điều kiện thứ ba, quản gia nói cố gắng. Nói cách khác, thật ra buổi tối vẫn có thể đi lại trong lâu đài cổ, nhưng chỉ tương đối thôi, buổi tối ở lâu đài cổ tuyệt đối không hề an toàn như ban ngày.

Nghĩ đến đây, nhịp thở của Hứa Chanh không khỏi nặng nề.

Nhưng để thành công qua vòng, cái hiểm này cần phải mạo.

Sau đó, Hứa Chanh ngồi chờ trong phòng.

Đến khi cửa phòng bị gõ nhẹ, lòng cậu cả kinh. Nhanh chóng đi ra cửa, nhỏ giọng hỏi một tiếng: "Ai đó?"

"Tôi."

Là Giang Thư.

Hứa Chanh nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn Giang Thư đứng ở cửa.

Giang Thư nâng tay, ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo Hứa Chanh im lặng.

Hứa Chanh gật đầu, nhỏ giọng đóng cửa phòng.

Lâu đài cổ vào buổi tối còn yên tĩnh hơn cả ban ngày.

Khi nhìn thấy nội dung trong những bức tranh treo dọc mặt tường hai bên hành lang xảy ra biến hóa, Hứa Chanh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Những bức tranh đó biến hóa nghiêng trời lệch đất, tranh ban ngày là những góc độ khác nhau của lâu đài cổ, nhưng vào buổi tối mà Hứa Chanh nhìn thấy, chúng là từng căn phòng.

Cậu giật mình nhìn nội dung bức tranh, tổng cộng mười bức, trong đó có ba bức có nội dung khác biệt. Có một bức là căn phòng của người chết đầu tiên, nội dung bức tranh chính là dáng vẻ tử vong của người mới đó. Mà cái đầu vốn không thấy đâu, nay lại xuất hiện trên bàn của căn phòng trong tranh. Bức tranh vẽ y như thật, khuôn mặt của cái đầu ấy mang ý cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hành lang, nhìn đến mức khiến người ta tê dại da đầu.

Không biết có phải ảo giác của Hứa Chanh hay không, cậu vẫn luôn ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

"Đi, lên tầng 3."

Hứa Chanh còn chưa kịp nhìn tới những bức tranh khác, nhưng nghe vậy, cậu đành đi theo Giang Thư lên tầng 3.

Hai người cảnh giác lên lầu, Hứa Chanh nhìn dưới lầu, chỉ có một mảnh tối đen.

Dọc theo mặt tường lên lầu luôn có ánh nến mỏng manh vờn quanh, hai người nương theo ánh sáng mỏng manh này chậm rãi đi lên.

Bình an lên đến tầng 3, hai người cũng không dám thở phào nhẹ nhõm. Vì nếu đoán không lầm, tầng ba mới là khu vực nguy hiểm nhất.

Bọn họ phải hành sự cẩn thận.

"Ủa?"

Hứa Chanh sửng sốt.

Giang Thư cũng thấy, anh ta cau mày, nhìn cánh cửa dư ra trước mặt.

Đúng vậy, nhiều thêm một cánh cửa.

Ban ngày, khi bọn họ lên tầng 3, tầng này chỉ có một cánh cửa.

Buổi tối ở tầng 3, lại có hai cánh cửa.

Mà trong hai cánh cửa này, chỉ có một cửa mới thật sự là hôn phòng của bá tước, tạm thời bọn họ cũng không biết rốt cuộc là cửa nào.

Giang Thư tiến đến cánh cửa vốn có, áp tai nghe động tĩnh bên trong.

Lặng yên không một tiếng động.

Trong lúc đang tập trung tinh thần, quần áo bị người lôi kéo. Giang Thư quay đầu nhìn Hứa Chanh, dùng ánh mắt dò hỏi cậu sao vậy.

Hứa Chanh giơ tay chỉ chỉ cánh cửa dư ra, vô thanh nói một câu.

Giang Thư nghi hoặc nhíu mày, quay đầu nhìn lại.

Vẻ mặt ngẩn ra.

Thì ra vừa rồi Hứa Chanh nói là —— cửa mở rồi.

Trong lòng Giang Thư như đang đánh trống, một người luôn trấn định như anh ta cũng không nhịn được mà hoảng hốt.

Anh ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng động nào, cho nên cánh cửa này mở lúc nào, anh ta thật đúng là không biết.

Vào lúc này, Hứa Chanh đột nhiên lớn gan, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lén lút di chuyển qua bên kia.

Giang Thư hoảng sợ, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng động tác Hứa Chanh mau lẹ, nhanh như chớp liền vọt qua.

Giang Thư đỡ trán, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Hứa Chanh đến cạnh cửa, khe cửa lập lòe tia sáng, tựa như bên trong có người.

Nắm chặt lòng bàn tay, trong tay toàn là mồ hôi.

Thả nhẹ nhịp thở, Hứa Chanh áp tai nghe động tĩnh bên trong.

"Hu hu hu hu..."

Tiếng khóc âm ỉ xuyên qua cửa truyền tới tai Hứa Chanh, tiếng khóc u oán, rấm rứt, làm Hứa Chanh nổi một tầng da gà.

Tuy cách một cánh cửa, nhưng vẫn nghe ra được đây là tiếng khóc của một người phụ nữ.

Trên mặt Hứa Chanh lộ vẻ do dự, khe cửa này quá nhỏ, cậu không cách nào thấy rõ bố cục trong phòng.

"Kít ~ cọt ~"

Tiếng mở cửa ở tầng 3 an tĩnh phá lệ rõ ràng, Giang Thư dựa gần nhất nên nghe rất rõ, đó là tiếng của cánh cửa bên người anh ta phát ra.

Hứa Chanh cũng nghe thấy, tim cậu chợt kịch liệt nhảy loạn. Giang Thư ở đằng xa vẫy tay với Hứa Chanh, vẻ mặt gấp gáp.

Hứa Chanh không tiếng động hít sâu một hơi, bởi vì cậu phát hiện cánh cửa kia đã bị mở ra.

Giang Thư nhìn thấy biểu tình Hứa Chanh liền biết không thích hợp, anh ta cứng đờ thân mình dán vào tường, không dám nhúc nhích.

Xung quanh cực kỳ im ắng, ngay cả kia tiếng khóc kia cũng đã ngừng lại tự lúc nào.

Bùm bụp, bùm bụp, bùm bụp...

Tiếng tim đập nhanh chóng làm Hứa Chanh sợ tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.

Cửa mở một nửa để lộ ra một cái bóng đen thui, không cần nghĩ cũng biết, nơi đó có một vật đang đứng. Không biết là người hay gì.

Giang Thư hoàn toàn không dám động, bởi vì anh ta cảm thấy đối phương đang đứng ngay bên cạnh mình, anh ta có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trên người đối phương, cực kỳ nồng nặc.

Nhưng trong cái mùi này, còn kèm theo chút mùi hoa hồng, hỗn hợp hai mùi trộn lẫn với nhau, làm người ta không khỏi buồn nôn.

Nhưng Giang Thư dựa vào năng lực nhẫn nhịn cường đại của mình, ráng nhịn xuống.

Hứa Chanh híp mắt, muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương.

Động rồi.

Thứ không biết là người hay quỷ kia chậm rãi động, nó đi tới cánh cửa bên Hứa Chanh.

Càng tới gần, cái bóng càng kéo dài, Hứa Chanh phát hiện đối phương rất cao, vô cùng cao, bộ dáng cao gần 2m có.

Trách không được hai cánh cửa này đều lớn như vậy, cao như vậy.

Động tác của đối phương rất chậm, khoảng cách hai cánh cửa kỳ thật không xa lắm, nhưng đối phương đi hết năm phút.

Thẳng đến khi đối phương đi đến trước cửa, gõ cửa.

Hắn ở bên cạnh Hứa Chanh, từ ánh sáng mỏng manh của khe cửa hắt ra có thể thấy, đối phương mặc một cái áo choàng rất lớn, che mình kín mít.

Không có người mở cửa, dù cánh cửa kia đã bị đẩy mở ra một chút, nhưng vật kỳ quái này cũng không hề trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bên trong vẫn luôn không có phản ứng, mãi đến 10 phút sau, vật kia mới chậm rì quay về căn phòng tối đen của mình.

Truyện Chữ Hay