Hôm nay là tròn ba năm Sở Nhất Mãn qua đời, Hứa Chanh bò ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Ba năm trước, khi Sở Nhất Mãn mất, cậu hận không thể lập tức đi theo anh. Nhưng Sở Nhất Mãn từng nói, cậu phải sống cho thật tốt.
Vậy nên, cậu ráng cứng rắn mà bước tiếp.
Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đều cho rằng bọn họ là bạn đời, là người yêu nhỉ.
Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không phải.
Cũng có thể nói là, tạm thời không phải.
Vì Hứa Chanh đang đeo kính râm, nên khó mà nhìn ra được gì từ trong mắt cậu.
Đây là một công viên giải trí đông đúc, trong đó, vòng đu quay lớn nhất được xây dựng ở vị trí trung tâm của công viên. Mà nơi đó, cũng chính là nơi Sở Nhất Mãn đã chết.
Hồi ức kéo đến, đó là vào một ngày nắng đẹp.
Cậu mang theo tâm tình thấp thỏm đến nơi này, Sở Nhất Mãn đang đứng trước cổng công viên, tim cậu đập thình thịch khi thấy anh.
Có thể nói, cậu và Sở Nhất Mãn là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, vẫn luôn ở bên nhau.
Giữa bọn họ có một sự ăn ý ngầm, không cần nhiều lời, ai cũng hiểu rõ bầu không khí ấy.
Nhưng hai người ai cũng không chịu chọc thủng tầng giấy mỏng này.
Hôm nay, Hứa Chanh đến đây vì muốn ngồi đu quay với Sở Nhất Mãn.
Cậu vốn định tới tỏ tình, cậu đã cố gom góp hết bao nhiêu dũng khí.
Bọn họ chơi rất lâu, cuối cùng cũng đến hạng mục đu quay.
Lúc này, trời cũng đã chấm tối.
Hình như Sở Nhất Mãn có vẻ không muốn ngồi đu quay lắm, nhưng nhìn nét mặt đầy mong chờ của Hứa Chanh, anh im lặng đi theo.
Từ cửa sổ buồng quay có thể thấy được khung cảnh toàn bộ thành phố, vòng đu quay rất cao, cao đến mức... duỗi tay liền có thể chạm đến ánh trăng.
"Nhất Mãn, em..."
Hứa Chanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, lấy hết can đảm mở miệng. Nhưng cậu chợt sửng sốt.
Sở Nhất Mãn đối diện như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó, anh ngẩn người vài giây, rồi đột nhiên run rẩy co giật, ngay trước mặt Hứa Chanh, trong mấy giây ngắn ngủi ấy.
Cậu nhìn Sở Nhất Mãn nâng tay, tựa như muốn chạm đến mình, nhưng lại vì khoảng cách quá xa...
"Cam Cam... phải, phải sống, sống cho tốt... anh..."
"... Nhất, Nhất Mãn?"
Hứa Chanh trơ mắt nhìn tay Sở Nhất Mãn rũ xuống, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Nhất Mãn?
Nhất Mãn?
Nhất Mãn!
"Không!!!"
Đau đớn kêu lên, Hứa Chanh tiến đến ôm lấy Sở Nhất Mãn, sao lại thế này? Sao lại thành thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao, tại sao Nhất Mãn lại chết? Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy...
Sau đó, còi xe cảnh sát nhanh chóng kêu in ỏi, cảnh sát dò hỏi, cha mẹ khóc than. Hứa Chanh chìm trong đó, nhưng hết thảy đều bị cậu ngăn cách bên ngoài, mãi đến khi Sở Nhất Mãn trong lòng ngực bị nâng đi, Hứa Chanh vẫn không muốn buông tay.
Nên làm sao bây giờ? Mình yêu Sở Nhất Mãn mười tám năm, mình phải vĩnh viễn mất anh rồi.
Bi thương quá độ, Hứa Chanh trực tiếp ngất đi.
Khi cậu mơ màng tỉnh lại, Hứa Chanh gần như không còn linh hồn.
Mẹ tát cậu một cái, nhìn khuôn mặt tiều tụy không ít của mẹ, Hứa Chanh mới dần có phản ứng.
Nhưng cậu vẫn nhốt mình trong cái kén nhỏ như cũ, để bản thân chìm vào bóng tối.
Cậu trách cứ bản thân.
Nếu lúc ấy cậu không lôi kéo Sở Nhất Mãn ngồi vòng đu quay, có lẽ Sở Nhất Mãn đã không phải chết.
Tuần hoàn vô hạn.
Cậu tốn mất ba năm mới mới trèo ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, nhưng tim cậu đã chết, những gì còn sót lại, chẳng qua chỉ là một cái xác rỗng mà thôi.
Hôm nay, là ngày giỗ của Sở Nhất Mãn.
Cậu bước vào công viên giải trí.
Ba ngày trước, Hứa Chanh đã đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói với cậu, cậu bị ung thư dạ dày, là thời kì cuối.
Nghe những lời này, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Anh xem, không phải do em không sống tốt, là do thân thể của em bệnh mất rồi. Vậy nên, em đến tìm anh, anh không được giận em đâu đó.
Nghĩ như vậy, ấy mà có chút vui sướng.
Đứng dưới vòng đu quay, Hứa Chanh ngẩng đầu nhìn bánh quay đang chậm rãi chuyển động.
Đợi một chút nữa là đến lượt cậu, một đôi tình nhân vừa xuống cực kỳ ngọt ngào nắm tay nhau, vừa nói vừa cười lướt ngang qua người Hứa Chanh.
Hứa Chanh mặt không biểu tình bước vào.
Ngay phút cậu bước vào buồng quay, cậu không nhìn thấy, thế giới bên ngoài trong đột nhiên đứng lại.
Hứa Chanh nâng cằm, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm một chỗ, tư duy đình trệ.
【 Chào mừng đến với Vòng đu quay. 】
Hứa Chanh ngẩng đầu, không nhìn thấy loa phát thanh nào. Vòng đu quay bây giờ đã cao cấp đến vậy rồi à?
【 Bạn có nguyện vọng nào muốn thực hiện không? Bất luận là điều gì. 】
Hứa Chanh cười mỉa, cậu cảm thấy cái vòng đu quay này rất nực cười.
"Nguyện vọng? Tôi muốn Sở Nhất Mãn xuất hiện trước mặt tôi, cậu có thể làm được không?"
Vòng đu quay im lặng một hồi.
Hứa Chanh lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cam Cam..."
Thân thể Hứa Chanh cứng đờ.
Cậu không dám quay đầu.
Cậu sợ đây là ảo giác.
Làm công tác tư tưởng một hồi, cậu chậm rãi quay đầu lại. Nhưng trong buồng quay này, ngoại trừ cậu thì chẳng còn ai khác.
Hứa Chanh lặng thinh, thất hồn lạc phách.
【 Cậu muốn hồi sinh anh ấy sao? 】
Có một giọng nói mê hoặc bên tai cậu.
Hứa Chanh bắt đầu thở dốc.
【 Chỉ cần cậu muốn, là có thể hồi sinh anh ấy. 】
Hứa Chanh trầm mặc hồi lâu, hắng giọng, kiên định trả lời.
"Tôi muốn."
【 Có muốn ký khế ước với Vòng đu quay không? Sau khi khế ước được thành lập, cậu cần làm nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ thành công thì có thể thu được giá trị nguyện vọng. Khi giá trị nguyện vọng đạt đến mức độ cần thiết, nguyện vọng sẽ được thực hiện. 】
"Cậu là dạng tồn tại gì vậy?" Hứa Chanh không xúc động đáp ứng ngay, mà bình tĩnh dò hỏi.
【 Có ký khế ước không? 】
Nhưng giọng nói thần bí kia không trả lời cậu.
Hứa Chanh trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng, Sở Nhất Mãn chiến thắng hết thảy.
"Có."
【Thành công ký kết khế ước. 】
【 Chào mừng người chơi Hứa Chanh đến với Vòng đu quay, trở thành người chơi Vòng đu quay thứ 】
【 Chúc cậu chơi vui vẻ, sớm ngày hoàn thành nguyện vọng. 】
Sau khi ký khế ước, Hứa Chanh cảm giác thế giới trong mắt rất khác.
Đầu tiên, trước mắt cậu xuất hiện một cái giao diện như trong game. Trên đó có một ít thông tin cá nhân cơ bản của cậu.
Hứa Chanh không nhìn kỹ những thứ đó, ánh mắt cậu tập trung trên thanh giá trị nguyện vọng.
Cậu muốn thực hiện nguyện vọng thì cần có giá trị nguyện vọng.
Siết chặt nắm tay, mặt Hứa Chanh trầm như nước.
Cậu nghĩ, có phải Sở Nhất Mãn cũng từng ký khế ước với trò chơi này hay không. Vậy thì, lúc đó Sở Nhất Mãn muốn thực hiện nguyện vọng gì?
Hứa Chanh không ngốc, trái lại, cậu rất thông minh.
Lúc ấy, Sở Nhất Mãn ở ngay trước mặt cậu, nhưng lại vô duyên vô cớ tắt thở chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Pháp y đưa ra kết luận là do bệnh tim đột phát.
Sở Nhất Mãn làm gì có bệnh tim? Là người sống cùng đối phương suốt một khoảng thời gian dài như vậy, sao cậu có thể không biết Sở Nhất Mãn bị bệnh tim? Lòng cậu lúc ấy tràn đầy tuyệt vọng, cậu nghĩ Sở Nhất Mãn lừa mình. Nhưng hiện tại ngẫm lại, có lẽ là vì cái vòng đu quay này.
【 Chú ý. Người chơi Hứa Chanh sắp tiến vào phó bản thứ nhất, xin chuẩn bị sẵn sàng. 】
Đột nhiên, khung trò chơi nhảy ra một hàng chữ, sau đó trước mắt Hứa Chanh tối sầm, mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện cậu đang ở trong một căn phòng nhỏ dơ bẩn. Ngoài cậu, còn có vài người khác.
Hứa Chanh là người đầu tiên tỉnh lại.
【 Phó bản: Phòng kín 】
【 Nhiệm vụ: Thoát ra khỏi phòng trong vòng năm giờ. 】
【 Nhắc nhở thân thiện: Có người đang sống nhưng thật ra đã chết. 】
"Cái đm, là thiệt hả?!"
Đột nhiên, có một giọng nói tràn ngập kinh ngạc vang lên, Hứa Chanh quay đầu nhìn, liền thấy vài người đang nằm, có một người trông như trẻ vị thành niên đang ngồi dậy.
Cậu ta mặc quần rách gối, áo thun ngắn, chân mang dép lào.
Giọng cậu ta rất lớn, hai người khác cũng mơ màng bị đánh thức, thời điểm nhìn thấy cảnh vật xung quanh, họ đột nhiên bật dậy.
"Cái quỷ gì vậy? Đây là đâu?!"
Một người đàn ông trông có vẻ là tinh anh xã hội, mặc âu phục nghiêm chỉnh, chải đầu ba bảy.
Người còn lại khác là một cô gái, trông nhẹ nhàng yếu ớt, cũng mới vừa tỉnh lại, vì sợ hãi và không rõ tình huống, nên cũng rưng rưng sắp khóc.
Tổng cộng 4 người.
Hứa Chanh thu hồi tầm mắt, bắt đầu đánh giá căn phòng nhỏ nhìn qua cực kỳ giản đơn này.
"Cái đm... Tôi còn tưởng là công viên giải trí giỡn chơi thôi chứ." Người trẻ tuổi gãi đầu, trong mắt không lộ ra sợ hãi, mà là kích động và kích thích.
"Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Tôi chỉ thuận miệng nói ra nguyện vọng thôi, tôi không có thật sự nói muốn tham gia mà. Sao lại kéo tôi tới đây? Tôi muốn về, tôi muốn quay về!" Cô gái có chút mất kiểm soát, tính cách cô vốn mềm yếu, lúc này lại vì vừa mới nhận ra tình huống nên không khỏi hoảng loạn.
Hứa Chanh chỉ cảm thấy ồn ào.
Cậu hẳn là người tỉnh táo nhất ở đây.
Khi những người khác còn đang cảm thấy mới lạ, cậu đã bắt đầu tìm manh mối.
Vì trò chơi yêu cầu bọn họ trốn thoát trong năm tiếng đồng hồ, thời gian không dài, phòng cũng khá nhỏ, nên manh mối hẳn là sẽ không quá khó tìm.
Bóng đèn vừa cũ vừa tối, nhưng cũng phần nào chiếu sáng được cả phòng.
Một cái tủ, một cái bàn, một chiếc giường, một cánh cửa.
Mặt tường cũ kỹ ẩm mốc, một tấm áp phích năm mới, hết rồi.
Hứa Chanh đi đến trước tủ ngồi xổm xuống, mở cửa tủ.
Bên trong ngoại trừ vài bộ quần áo cũng không có gì khác.
Hình như là đồ của nữ, đã giặt rất nhiều lần, cũng sắp bạc trắng cả rồi.
Hứa Chanh không lục lọi gì, dù sao thì cũng là quần áo của con gái mà.
Sau đó, cậu lại đi đến mép giường kiểm tra.
Giường có vẻ lộn xộn, giống như chủ nhân nơi này vừa mới rời đi không lâu. Không có manh mối nào.
Trên bàn có một cái đèn bàn, một ít sách, cũng chẳng thêm được gì.
Hứa Chanh mở sách ra xem thử, đều là mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu. Ngăn kéo bị khóa, cậu liếc trái phải, nhưng không có công cụ tiện tay nào.
Nhíu nhíu mày, lúc chuẩn bị đi kiểm tra nơi khác, cậu nhóc vẫn luôn hưng phấn từ đầu đến giờ bước đến bên cạnh Hứa Chanh.
"Anh muốn mở khóa hả? Cái này tôi rành lắm, để tôi mở cho." Dứt lời cũng không đợi Hứa Chanh phản ứng, cậu ta móc một sợi thép mỏng từ trong túi ra, sau đó ngồi xổm xuống, mân mê vài cái liền mở được.
Hứa Chanh: "..."
Cậu nhóc xoa mũi, có chút xấu hổ nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, hiểu được thì hiểu."
Nói xong thì đứng sang một bên, hình như cũng không tính giao lưu nhiều. Chắc là sợ nhìn thấy Hứa Chanh lộ ra ánh mắt giống như những người khác.
Hứa Chanh ngừng vài giây, mở ngăn kéo.
Bên trong không có gì, chỉ có một quyển ghi chú có hơi cháy xém.
Nghiêm Lị Ly.
Đây hẳn là chủ nhân của quyển sổ.
_______________
Phần giải thích của editor: tên của thụ là Hứa Chanh (许橙), những người thân thiết hay gọi ẻm là Chanh Chanh (橙橙), nhưng mà "chanh" có nghĩa là "cây cam, trái cam, màu cam", nên ò... "Cam Cam" là dzậy đó hennnn.