Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cưỡi ngựa xem hoa cả một học kì, tới gần cuối năm, Bạch Văn mới bắt đầu ôm sách giả vờ giả vịt học hành.
Trong sân trường, số người giống Bạch Văn nhiều không tả xiết, ngay cả Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông đã lâu không thấy cũng ngoan ngoãn dính mông ở trường, chỉ có Khang Phi và Hạ Vũ là vẫn như cũ, mỗi ngày đều ngâm mình trong trò chơi.
Ngụy Vũ Thông cười nói: “Khang lão đại, cậu chuyển hết số năng lượng đi tán gái vào trò chơi rồi hả?”
Khang Phi sờ cằm, ra vẻ thâm trầm nói, “Cái này không tệ, đỡ bị mấy người nói tôi là sâu bọ có hại cho xã hội.”
Chu Tiếu Đông xì một tiếng, bật cười, “Xời, cậu còn biết mình là sâu bọ hả?”
“ ” Khang Phi tiện tay túm một đồ ở gần đó, ném tới, “Mấy người lại còn dám nói!”
Chu Tiếu Đông tránh được vật thể lạ bay tới, cười rũ rượi trên vai Ngụy Vũ Thông: “Cậu nói xem rốt cục cậu đã giết hại bao nhiêu bông hoa rồi?”
Khang Phi bất lực nói: “Chuyện anh tình em nguyện, tại sao mấy người nói ra, lại giống như tôi phạm tội cưỡng gian vậy chứ?” Rõ ràng có nhiều cô gái, còn thoáng hơn cả hắn nữa đó. Song sáp đầu, P cái gì sướng hơn, gã còn không rõ nữa đây này.
Song sáp đầu chắc kiểu song long nhập động như bên đam mỹ thì phải
Bạch Văn ôm cổ Hạ Vũ, lo lắng kêu lên: “Vũ Vũ, cậu phải cách xa anh ta một chút, anh ta là tội phạm cưỡng gian đó.”
Khang Phi thực sự rất buồn bực, bước lên mấy bước, kéo tay Bạch Văn ra, chính mình đi lên, ôm cổ Hạ Vũ nói: “Tạm thời để anh dạy Vũ Vũ, quan hệ của bọn này rất tốt.”
Ngụy Vũ Thông kết luận: “Mấy đứa như đang diễn tình tay ba ấy.”
“…” Mấy người đồng thời buồn bực.
Bởi vì Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông quay về, năm người trong phòng mỗi ngày lại cãi nhau chí chóe, rồi cười ha ha, cuộc sống trải qua cực kì thoải mái.
Khó gặp được lúc nào ký túc xá lặng ngắt như tờ như lúc này, Khang Phi có chút không quen, hình như vào phòng sai cửa rồi, gã đứng ở cửa ra vào hỏi Hạ Vũ đang chúi đầu đọc truyện trên mạng: “Bọn họ đâu rồi?”
Hạ Vũ trả lời: “Anh họ với anh rể họ đi xem phim, Bạch Văn đi học rồi.”
Khang Phi đi vào trong nhà, đóng cửa lại, thuận tay kéo cái khăn quàng cổ xuống quăng lên giường, nói: “Cuộc sống thế nàythật tuyệt, sao em không lên phòng tự học với Bạch Văn vậy?”
Hạ Vũ đắm chìm trong biển truyện trên mạng, nói: “Không muốn động đậy.”
Khang Phi vứt áo khoác xuống bên cạnh, nói: “Không muốn động đậy? Em lại đang đọc gì thế?” Bởi vì bóng ma Holmes lần trước, bình thường Khang Phi sẽ không quan tâm Hạ Vũ đang đọc truyện gì, sợ lại bị Hạ Vũ lôi kéo nói mãi không dừng.
Hôm nay thuận miệng thì hỏi, hỏi xong gã liền hối hận.
Hạ Vũ mở to mắt nhìn Khang Phi, sau đó im thin thít.
Khang Phi bị vẻ mặt của Hạ Vũ gợi trí tò mò ghê gớm, còn chưa kịp cởi hết quần áo đã nhào qua, ôm bả vai Hạ Vũ nói: “Có gì phải ngượng chứ, để anh đây nhìn cái nào…” Khang Phi thấy những chữ trên màn hình rồi, nghẹn họng.
Khang Phi không nghĩ tới Hạ Vũ không chỉ đọc đam mỹ, lại còn đọc H văn, gã sửng sốt không nhẹ, vô cùng ngạc nhiên hỏi Hạ Vũ: “Em là à?” Đừng trách gã ngạc nhiên như thế, mặc dù trong kí túc xá có ba đồng tính, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ Hạ Vũ cũng là một trong số đó.
Nếu Hạ Vũ phải, vậy bọn họ ôm nhau ngủ thời gian lâu như thế thì… Ặc.
Hạ Vũ quay đầu mờ mịt nhìn gã.
Khang Phi liếm liếm đôi môi khô cong, “Chính là thích… ừ… đấy.”
Hạ Vũ tiếp tục không hiểu gì cả.
Khang Phi không nhịn được chọc hông cậu một cái, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Hạ Vũ uốn eo, nhíu mặt nói: “Đau.”
“Đau?” Khang Phi lại chọt một cái nữa, Hạ Vũ lắc mông trốn gã, Khang Phi không nhịn được tiếp tục giở trò xấu chọc léc cậu.
Hạ Vũ vừa cười vừa trốn, “Ngứa…. Ngứa…. Ha ha…”
Khang Phi kiên nhẫn đuổi theo.
Hạ Vũ trốn chui trốn lủi, cuối cùng cười ngã vào ngực Khang Phi.
Khang Phi ôm cơ thể vô cùng quen thuộc, thấy gương mặt tươi rói như hoa của Hạ Vũ, trái tim rạo rực vô cùng.
Hạ Vũ hồn nhiên chẳng nhận ra thay đổi của người sau lưng mình, vươn ngón trỏ lên lau nước nơi khóe mắt, oán giận nói: “Anh xấu quá! Đã nói với anh rất ngứa rồi mà!”
Khang Phi chăm chú nhìn Hạ Vũ, ngay cả lông tơ trên mặt cậu cũng không bỏ qua, không yên lòng nói: “Ồ.” Tay ôm Hạ Vũ không tự chủ nắm thật chặt.
Bạch Văn vừa vặn đi vào ngay lúc này, nhìn thấy tư thế ý ý của hai người liền hét lên, khiến Khang Phi và Hạ Vũ giật nảy mình.
Khang Phi buông Hạ Vũ ra, trừng mắt nhìn Bạch Văn, nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, em hét cái gì mà hét hả?”
Bạch Văn uể oải chầm chậm đến bên cạnh Hạ Vũ nói: “Mệt quá, Vũ Vũ, mau xoa bóp cho tớ đi.”
Hạ Vũ ngoan ngoãn đứng lên đi đến cạnh Bạch Văn, đứng ở phía sau giúp cậu đấm lưng.
Bạch Văn thoải mái rên hừ hừ, lại oán hận thầy giáo vô lý, độc tài với Khang Phi.
Khang Phi ngồi bên cạnh cũng rầu rĩ lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào hai câu, con mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang hoạt động của Hạ Vũ.
Không chơi trò chơi nữa, thú tiêu khiển của Bạch Văn chỉ còn lại mỗi cái là lượn lờ diễn đàn, nhưng vì Lộ Nam Minh đã biết được thân phận của cậu rồi, cậu không dám dùng nick chính của mình đi làm loạn nữa.
Khoác cờ nhôn lượn lờ trên diễn đàn cả buổi, thật sự chán chẳng buồn chết, Lộ Nam Minh lại không lên QQ, BẠch Văn onl một chút, cảm thấy chẳng có hứng liền out ra, cuộn tròn trong chăn gửi tin nhắn.
Lộ Nam Minh vừa xem xong một bộ phim Hollywood, đang chán không có việc gì làm thì nhận được tin nhắn đến từ số lạ.
Số lạ: Anh yêu ~, giờ em đang nằm trên người anh nè ~(@^_^@)~ ~(@^_^@)~ ~(@^_^@)~
Lộ Nam Minh nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa được gửi đến, trong đầu chỉ thấy gương mặt cười đắc ý của Bạch Văn xoay mòng mòng, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Thuận tay lưu dãy số lại, nghĩ tới ánh mắt chờ mong tin nhắn trả lời của Bạch Văn, Lộ Nam Minh vẫn gửi cho cậu một tin.
Bạch Văn vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tin nhắn vừa tới, cậu liền thấy ngay tiêu đề, tin nhắn đến từ “Chồng yêu”, Bạch Văn còn chưa đọc nội dung, đã vui vẻ lăn lộn mấy vòng trên chiếc giường nhỏ, tay còn ôm gấu bông mà Lộ Nam Minh tặng cậu.
Chu Tiếu Đông thấy động tác của Bạch Văn, vừa lo lắng vừa bực mình nói: “Em muốn tự sát thì tìm cách chết nào gọn nhẹ chút.”
Bạch Văn căn bản chẳng thèm để ý đến anh họ mình, lại trùm kín chăn đọc tin nhắn.
Chồng yêu: Nếu rảnh quá, có thể đến sân thể dục chạy vài vòng.
Ngu ngốc: A Minh Minh anh tốt quá đi, còn quan tâm cơ thể em nữa.
Chồng yêu: Cậu đừng hiểu lầm.
Ngu ngốc: Hừ hừ, tất nhiên em sẽ không hiểu lầm ý tốt của anh rồi.
Chồng yêu: -_-||| Tôi cảm thấy cậu đã hiểu lầm rồi.
Ngu ngốc: /(tot)/~~ A Minh Minh em muốn gặp anh.
Ngu ngốc: /(tot)/~~ /(tot)/~~ Hôm nay cũng chẳng gặp được anh.
Chồng yêu: Nghỉ ngơi sớm đi.
Ngu ngốc: Em đến sân thể dục chạy bộ, anh có tới gặp em không?
Chồng yêu: Cậu có thể đừng điên thế được không? Hôm nay trời dưới độ đó biết không hả!
Ngu ngốc: /(tot)/~~ Nhưng mà, thật sự rất muốn gặp anh mà!
Chồng yêu: Sờ đầu, ngoan ngoãn ngủ đi.
Ngu ngốc: Em muốn hôn chúc ngủ ngon.
Ngu ngốc: Em muốn hôn chúc ngủ ngon.
Ngu ngốc: Em muốn hôn chúc ngủ ngon.
Ngu ngốc: Em muốn hôn chúc ngủ ngon.
Ngu ngốc: Anh mà còn không để ý đến em, em sẽ đến dưới tầng phòng anh hát tình ca đó!!!!
Chồng yêu: Ngoan ngoãn ngủ đi, chúc ngủ ngon.
Gửi tin nhắn này xong, Lộ Nam Minh tắt điện thoại luôn.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Lộ Nam Minh ngây người, lăn lộn trong giới kịch truyền thanh mấy năm, trong đó thiếu gì mấy cô bé khóc lóc giả vờ moe, hắn vẫn trầm mặc ít lời, nhưng thật ra cũng có vài người bạn thân thiết.
Đến lúc tuyên truyền cũng có thể giả đáng yêu, giả mờ ám.
Nói cho cùng, một nụ hôn chúc ngủ ngon, chỉ đơn giản là một biểu cảm của gương mặt mà thôi.
Nhưng Bạch Văn lại muốn nhiều lần như thế, hắn vẫn quyết tâm không cho, sợ Bạch Văn hiểu lầm, cũng sợ sẽ cho Bạch Văn quá nhiều hy vọng.
Rõ ràng muốn phân rõ ranh giới, nhưng lại biến thành mập mờ khó hiểu.
Từ trước đến nay, Bạch Văn vẫn luôn hưởng thụ sự đối đãi đặc biệt này, Lộ Nam Minh lại cảm thấy có chút bối rối.
Lộ Nam Minh ngủ không ngon, Bạch Văn lại rất vui vẻ.
Mặc dù cuối cùng Lộ Nam Minh không để ý đến cậu, nhưng hắn vẫn nhắn tin qua lại với cậu nè, chỉ cần một hành động này thôi, cũng làm cậu ngủ vểnh râu đến tận sáng ngày mai rồi. Thật ra thì, cậu đã sớm có số điện thoại của Lộ Nam Minh, nhưng vẫn luôn không dám tùy tiện đụng đến điểm giới hạn của hắn, nếu không phải sợ nghỉ đông rồi sẽ không thể liên lạc với hắn nữa, cậu cũng chẳng dám thử đến bước này, bởi vì nếu gọi điện thoại nhiều quá, sẽ rất dễ bị ghét.
END