Công Tử Phong Lưu nhắc nhở quá muộn, cho dù bọn họ có thu tay lại kịp lúc, cố gắng hết sức cứu vãn tình hình thì cuối cùng vẫn là cả đoàn dắt nhau đi chầu ông vải.
Thi thể năm người nằm chồng chéo lên nhau trong phó bản, im lặng nhìn trời.
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: (╰_╯) Sau này không bao giờ tổ đội với mấy người nữa!
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Lần đầu tiên gặp tổ đội toàn người level cao, trang bị cực phẩm đi chiến trường mà cả đoàn gặm bùn!
…
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Khụ khụ ~ Tàn Thuốc, bình tĩnh!
[Đội ngũ][Tớ Thích Crayon Shinchan]: /(tot)/~~ Quả nhiên không nên chọc vào người đang thất tình mà!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]:╮(╯▽╰)╭ Được chết toàn thây! Được chết trong vinh quang! Là đàn ông…. Mấy người thật sự vô dụng quá đi.
[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ý của Tiểu Nhu cậu là, cậu không phải đàn ông sao?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Vặn eo ~ đắc chí ~ Ý ở đây ấy à! Tui là một cô gái yếu đuối ~(@^_^@)~
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Hộc máu
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Quệt nước mắt thương xót cho Phong Lưu! Cưng đã tìm được một cái bia đỡ đạn kinh dị quá đó!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: uống trà Một lời khó nói hết…
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shinchan]: Sờ cằm ~ cảm thấy Phong Lưu bị uy hiếp cưỡng bức rồi.
[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sặc ~ Bị kết luận của Shinchan dọa cho ngây người luôn, nhưng cảm giác rất khủng bố này là xảy ra chuyện gì thế?
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Kết luận sâu sắc!
[Đội ngũ][Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~
[Đội ngũ][Công Tử Phong Lưu]: Mấy người….
[Đội ngũ][Tớ Thích Crayon Shinchan]: run rẩy ~ Tiểu Nhu, thấy gương mặt ngượng ngùng của cưng đột nhiên toàn thân tui tê dại ~
[Đội ngũ][Tớ Thích Crayon Shinchan]: Haizz, nghĩ lại cũng thấy kì lạ lắm nhé. Trước đây vẫn thấy nụ cười của chị dâu thật dọa người, bởi vì chị dâu cười một cái, chắc chắn cơ thể chúng ta sẽ xuất hiện nguy cơ, hiện giờ đột nhiên cảm thấy chị dâu cười thiệt đáng yêu.
[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Shinchan, cưng lại dám trèo tường trước mặt anh hả! Cưng lại, lại vừa thấy gương mặt của Tiểu Nhu thì toàn thân tê dại…
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: sờ cằm lại còn cơ thể sẽ xuất hiện nguy cơ ? Shinchan, cưng không sợ đại thần sẽ ám sát cưng à?
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shinchan]: Tiếu Tiếu, tê dại này không phải tê dại kia, cưng có thể trong sáng chút được không! Còn nữa, khi nào thì cưng đổi tính thế, khi nào thì đủ trình để nói chuyện trèo tường với anh chứ?
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shinchan]: vặn eo ~ bây giờ đại thần không có ở đây, chẳng liên quan nhé!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bọn họ onl rồi.
…
Cùng lúc đó, thi thể của mấy người này hết thời gian chờ, bị ép ra khỏi chiến trường, đến điểm hồi sinh.
Sống lại xong, mấy người này liền bị gọi về bang phái.
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: E hèm? Cười rất dọa người sao?
[Bang][Từng Qua Thương Hải]: Mặc niệm ba giây cho Shinchan!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Mặc niệm ba giây cho Shinchan! +
…
[Bang][Tớ Thích Crayon Shinchan]: Mấy người là loại vô lương tâm!! Chị dâu, em sai rồi /(tot)/~~
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: Biết sai là bé ngoan!
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: ^_^ Ngoan ngoãn đến Kính Hồ nhận cái chết đi!
[Bang][Nhị Thủ Yên]: Chị dâu có đại thần chống lưng trở nên thiệt ngang ngược T^T
[Bang][Tớ Thích Crayon Shinchan]: Hức hức…
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Chị dâu, mật thám có công, phần thưởng đâu ta?O(n_n)O~
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm ~ Bang chiến có được không?
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Với ai đây ta?
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: Cưng nói thử xem?
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Cám ơn chị dâu giúp đỡ~
Chỉ có lúc bang chiến, Lộ Hồng Trần mới onl đúng giờ, mỗi lần đều không sai lệch chút nào, vì thế dạo này bang chiến đã trở thành một trong những chờ đợi của Bạch Văn.
[Bang][Nhị Thủ Yên]: Chậc chậc, phó bang chủ Phong Lưu, chị dâu mới là anh cả của bang đúng không?
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: khụ khụ, bây giờ trong quán bận rộn quá, out trước cái đã!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shinchan]: Tên rùa đen rụt đầu nhà mi cút đi!
[Bang][Cà Phê Mất Khống Chế]: Một câu hai nghĩa thiệt sắc bén~~ há há
Nhao nhao theo chân bọn họ một lúc, Bạch Văn nhìn thời gian rồi thoát game.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người nối đuôi nhau ùa từ trong phòng học ra.
Lộ Nam Minh chầm chậm cất các thứ đi, chờ cất xong, phần lớn mọi người đã đi ra cửa phòng rồi, lúc này hắn mới chậm rãi đứng lên, đi sau cùng.
Vừa tới cửa phòng học, chẳng hề bất ngờ khi thấy Bạch Văn lắc lư trong đám người ở phía trước, Bạch Văn vừa thấy hắn liền cúi đầu chạy như điên.
“…”
Lộ Nam Minh điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi ánh mắt, lại chậm rì rì đi về phía trước, giống như Bạch Văn chưa từng xuất hiện.
Từ sự kiện ở cầu thang lần trước, Bạch Văn vẫn luôn như thế, không ngừng xuất hiện trước mặt hắn, lại không ngừng trốn chạy.
Lộ Nam Minh không hiểu Bạch Văn đang chơi trò gì, tất nhiên, hắn vẫn không biết trong đầu cậu có cái gì, hắn quen rất nhiều gay, phần lớn những người đó đều cố gắng kín đáo nhất có thể, số ít mới phô trương mà thôi, nhưng cũng chỉ ở trong giới hạn có thể chấp nhận được, mà không tùy tiện nói bô bô tính hướng của mình ra ngoài.
Đối với họ mà nói, bóng tối là môi trường an toàn nhất.
Bạch Văn là người đồng tính đầu tiên hắn thấy khác biệt, bởi vì thích hắn, theo đuổi cũng cực kì trực tiếp, chỉ cần là người hơi nhạy cảm một chút thôi là có thể nhìn ra, ít nhất lần đầu tiên trong phòng ăn, Lộ Nam Minh đã mơ hồ nhận ra tình cảm của cậu, chỉ là Bạch Văn biểu hiện quá đương nhiên, hắn vẫn không dám khẳng định là thật, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn bằng con mắt khác mọi người.
Sau khi xác nhận tình cảm của Bạch Văn xong, đột nhiên Lộ Nam Minh từ chối thẳng, nhưng vì nguyên nhân khâm phục và thương tiếc sự thẳng thắn trắng trợn của Bạch Văn, hắn cứ thế mà dung túng cho cậu rất nhiều, nhưng cái này có thể đại biểu cho cái gì chứ.
Giống như việc hắn là bi, cũng quen với rất nhiều đồng tính, nhưng những cái này không có nghĩa hắn sẽ đi trên con đường này, nói đúng hơn là, Lộ Nam Minh chưa từng có ý định sẽ đi trên con đường này.
Cho nên, sau khi nói rõ cho Bạch Văn xong, gặp lại cậu hắn cảm thấy rất phiền.
Lộ Nam Minh cũng chẳng giấu giếm tâm trạng bực bội của mình, nhưng chuyện phát triển đến ngày hôm nay rất khác so với tưởng tượng ban đầu của hắn, rõ ràng là Bạch Văn đi theo hắn, chất vấn hắn, cuối cùng lại biến thành hắn tự kỷ nghĩ ai cũng yêu mình.
Dĩ nhiên, cho đến bây giờ, Lộ Nam Minh vẫn không hề nghi ngờ phán đoán của mình. Bởi vì ngày đó Bạch Văn đi theo phía sau hắn, nhắn người giúp đỡ hắn, rồi những lời nói dối của người được cậu nhờ, thật sự rất dễ đoán.
Huống chi ngày đó Bạch Văn tới tìm hắn rất nhanh, lại còn xảy ra chuyện cầu thang nữa.
Lộ Nam Minh không nghi ngờ nước mắt của Bạch Văn, cái biểu cảm hốt hoảng lo sợ đó không phải có thể diễn là diễn được, cho dù có là diễn viên, muốn xuất thần đến trình độ như thế… trừ phi người đó bị Tịch Lạc Ninh nhập vào người.
Đại thần được gọi là thần vì kỹ thuật của bọn họ đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Tất nhiên kỹ thuật của Bạch Văn chưa đạt đến cảnh giới thần, nhiều lắm cũng chỉ là tiểu thiên vương mà thôi.
Chính bởi vì nước mắt và lo sợ của Bạch Văn, Lộ Nam Minh mới như thế với cậu.
Nhưng sau mấy lần tiếp xúc với Bạch Văn, cậu thay đổi thói quen lớn mật thường ngày của mình, khiến Lộ Nam Minh có chút nghi ngờ khó hiểu, cũng có chút lo lắng cho cậu.
Lộ Nam Minh vì thế mà đã từng xoắn xuýt, đã từng quan tâm, dần dần biến thành chẳng sao cả, dù sao Bạch Văn ngoài chuyện giữ khoảng cách với hắn ra thì chẳng có vấn đề gì.
Kể từ đó, Bạch Văn không quấy rầy cuộc sống của hắn nữa, cũng vì thế mà hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Lộ Nam Minh từ nghi ngờ lúc ban đầu đến chán ghét, lại từ ghét cay ghét đắng đến chẳng quan tâm nữa. Quá trình phức tạp trong lòng Lộ Nam Minh tất nhiên Bạch Văn sẽ không biết, hôm nay cậu bị Khang Phi tóm được đuôi, giờ đang bị gã tra khảo.
Khang Phi thỉnh thoảng sẽ lên lớp, thiệt khéo là gã có thấy Bạch Văn đứng trước cửa phòng Lộ Nam Minh mấy lần, hôm nay bị gã bắt được, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua.
Khang Phi hiển nhiên đã đánh giá thấp năng lực giữ bí mật của Bạch Văn, cậu vẫn coi việc im lặng không nói là niềm tự hào vô cùng của mình.
Cưỡng ép vô dụng, Khang Phi quyết định dụ dỗ.
Khang Phi ôm ngực, nói bóng nói gió: “Em nói cho anh lý do em trốn cậu ấy, anh sẽ nói cho em biết gần đây cậu ấy đang bận rộn làm gì.” Gã chắc chắn Bạch Văn sẽ mắc bẫy.
Bạch Văn nghi ngờ độ chân thật trong lời của Khang Phi, cố ý tảng lờ gã, không hề bị mắc câu.
Khang Phi liếc mắt lườm cậu một cái rồi xoay người rời đi, quyết định không thèm để ý đến cậu nữa.
Vừa thấy phản ứng của Khang Phi, Bạch Văn đã biết gã thật sự chuẩn bị nói, cậu chưa từng nghi ngờ sự hiểu biết của Khang Phi đối với Lộ Nam Minh, từ sự ăn ý trong lời nói hằng ngày giữa hai người là có thể nhìn ra quan hệ của họ rất tốt.
Bạch Văn chạy chậm theo, đem mọi chuyện nói cho Khang Phi.
Khang Phi xoa mặt, cố gắng lắm mới giữ được miệng khẽ nhếch, nghi ngờ đánh giá Bạch Văn: “Cho nên, em đang chơi trò thả con săn sắt, bắt con cá rô với cậu ấy?”
Bạch Văn mở to mắt, giống như đang im lặng hỏi: Thì sao?
Khang Phi kéo khóe miệng đang nhếch lên của mình xuống, gã cảm thấy Bạch Văn thật sự không biết tính toán chút nào, muốn chơi trò thả con săn sắt bắt con cá rô với Lộ Nam Minh? Sợ rằng lúc này Lộ Nam Minh đang cảm thấy may mắn vì không bị cậu bám đuôi nữa ấy chứ? Nhưng nhớ lại ánh mắt Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn, Khang Phi lại nhướng mày, lại càng nghi ngờ nhìn Bạch Văn, cảm thấy cũng chưa chắc Bạch Văn không thành công, nhưng cậu nhóc có chỗ nào hấp dẫn Lộ Nam Minh chứ?
Từ nhỏ tính Lộ Nam Minh đã lãnh đạm rồi, không có hứng thú với rất nhiều thứ, khi còn bé thích nhất chính là âm nhạc, đàn dương cầm, vi ô lông… Chỉ cần có liên quan đến âm nhạc, hắn đều từng học qua, nhưng sau khi học cấp hai, hắn lại chẳng thích nữa.
Có lẽ vì thích nhạc, Lộ Nam Minh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với những người xung quanh, đại khái cũng vì mọi người nghĩ hắn rất ngạo mạn nữa, có rất ít người thân thiết với hắn.
Mấy năm gần đây, bạn bè của Lộ Nam Minh cũng nhiều hơn, tính cách của hắn cũng sáng sủa hơn chút, nhưng khi hắn nhìn người khác, vẫn mang theo chút ít lạnh lùng. Đặc biệt là khi đối mặt với người có ý với mình, sự lạnh lùng này lại càng rõ ràng hơn, thậm chí có thể ngưng kết thành đá. Ánh mắt Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn không có sự lạnh lùng này, nhưng cũng chẳng có những cảm xúc sâu sắc khác.
“Ai!” Khang Phi nghĩ đến xuất thần, trên mặt chợt có cái gì lành lạnh khiến hắn giật cả mình, bèn lớn tiếng hỏi. Thấy rõ đầu sỏ gây chuyện là Hạ Vũ xong, Khang Phi càng buồn bực hơn, gạt nước lạnh trên mặt đi, nói: “ Giữa đông lạnh, em làm gì thế?”
Hạ Vũ vô tội chớp mắt, “Em gọi anh lâu như thế, anh lại chẳng để ý em.”
Bạch Văn còn lành lạnh bổ sung, “Ai bảo anh cả nửa buổi không động đậy.”
Khang Phi buồn bực, “Vậy cậu ấy cũng không cần dùng đá của trà sữa chứ, em đứng bên cạnh, thấy cậu ấy đến, cũng không nhắc anh một câu.”
Bạch Văn trả lời: “Anh còn chưa thực hiện lời hứa của mình đó, việc gì em phải nhắc anh?” Hơn nữa, em cũng không bảo cậu ấy lấy đá đụng anh.”
Khang Phi trợn mắt, đã lười chẳng muốn so đo với Bạch Văn nữa.
Trở về kí túc xá, Bạch Văn nhận được mấy cái bản mp Khang Phi gửi cho, trên đó viết gì mà CV, kế hoạch, biên kịch… trong đó có một cái tên khiến Bạch Văn cực kì để ý.
——CV: Rau Rừng Không Có Màu Đỏ.
Nếu nhớ không nhầm, cậu có nghe Hoa Nguyệt Dạ nói qua, Rau Rừng Không Có Màu Đỏ là một nick name của Lộ Hồng Trần.