Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

chương 23: chúc mừng thất tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đi khỏi tầm mắt của Lộ Duyệt Hân, bước chân Lộ Nam Minh chậm lại, cũng cố gắng tránh khỏi bàn tay đang ôm chặt lấy mình của Bạch Văn.

Bạch Văn lại giả vờ như chưa từng thấy động tác này của Lộ Nam Minh, sống chết lôi kéo hắn đi.

Lộ Nam Minh rất muốn vung tay giãy ra, nhưng lại thấy vóc người Bạch Văn nho nhỏ, đã thế còn đang gắng sức kéo mình đi nên người hơi chúc về phía trước, rõ ràng mệt đến sắp không thở nổi, nhưng Bạch Văn lại hồn nhiên không phát hiện ra, cứ chăm chăm kéo hắn đi, giống như phía trước chỉ có một con đường thôi.

Lộ Nam Minh thấy có người đi tới, dù vô tình hay cố tình đều tò mò liếc qua một cái, trong lòng hắn rất không thoải mái. Nhưng nếu cố ý hất tay Bạch Văn ra, thì lại có vẻ quá phũ, hơn nữa nhìn từ lực Bạch Văn níu lấy tay hắn, cậu ta không thay đổi nhiều tư thế lắm, cho nên khả năng hắn thoát được Bạch Văn là vô cùng nhỏ, sau khi Lộ Nam Minh suy nghĩ cẩn thận, hắn đành cố gắng chịu đựng để Bạch Văn kéo đi.

Hai người dùng tư thế quỷ dị này, cùng ra khỏi cổng trường.

“Khụ khụ!” Lộ Nam Minh cảm thấy cũng đến lúc phải tách ra rồi, cố gắng ho hai tiếng để Bạch Văn chú ý.

Bạch Văn vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Khụ khụ khụ…” Rốt cục Lộ Nam Minh phát hiện Bạch Văn cố ý không đếm xỉa đến mình, hắn liền đứng im tại chỗ, mặc kệ Bạch Văn mím môi sống chết kéo hắn đi.

Bạch Văn kéo Lộ Nam Minh mấy lần, xác định chủ nhân của cánh tay không đồng ý, không thể đi lên trước được nữa, Bạch Văn mới từ từ đứng thẳng lên, quay người nhìn Lộ Nam Minh, trong mắt rõ ràng là tức giận.

Lộ Nam Minh mím chặt môi, rũ mắt nhìn cái tay đang túm chặt lấy mình, nói: “Đàn em, tay của cậu…” Lộ Nam Minh nâng mắt lên nhìn Bạch Văn, toàn bộ ý muốn nói đều hiện hết trên mặt.

Đàn em, cách gọi thân thiết mà lại xa lạ. Tay Bạch Văn ngược lại càng nắm chặt hơn, nói như đúng rồi: “Dựa vào chuyện em cứu anh từ trong nước sôi lửa bỏng ra, anh mời em ăn cơm đi!”

“…” Lộ Nam Minh rũ mắt nói: “Được, tôi mời, nhưng tôi muốn tự mình đi.”

Bạch Văn thoải mái buông tay hắn ra, còn tặng kèm một nụ cười rạng rỡ đến ánh mặt trời cũng phải thẹn, tiếp đó kiễng chân, giống như anh em tốt ôm bả vai Lộ Nam Minh, tay còn lại giơ thành nắm đấm, lớn tiếng tuyên bố: “Chúng ta đi thôi!”

“…”

Bạch Văn thấp hơn Lộ Nam Minh khoảng mười phân, cậu lại ôm bả vai hắn, nhìn thế nào cũng thấy cậu đang dựa vào người hắn để đi, tư thế kia vô cùng kì cục.

Lộ Nam Minh thấy bộ dạng hào hứng của Bạch Văn, trầm giọng nói: “Cậu vẫn là túm cánh tay của tôi đi!”

“Được!” Động tác của cậu còn nhanh hơn lời nói, vừa nói xong, cậu đã nắm chặt tay Lộ Nam Minh rồi.

Chân mày Lộ Nam Minh khẽ cau lại.

“Muối của cửa hàng này rất nhiều, cống hiến rất lớn cho sự nghiệp chế biến đồ ăn.”

“Giấy dán cửa của nhà này hình như là hoa hồ điệp.”

Bạch Văn vừa đi vừa bình luận mặt tiền của các cửa hàng xung quanh.

Từ đầu đến cuối, Lộ Nam Minh không nghe vào tai bao nhiêu từ hơn nữa cũng không đánh giá nửa câu, cho nên, nửa giờ sau, bọn họ vẫn đi loanh quanh trên đường.

Bạch Văn làm như không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn của Lộ Nam Minh, cười cười nói: “A Minh Minh, anh chắc chắn sẽ không mời em ăn trong mấy cửa hàng dung tục này nhỉ?”

Lộ Nam Minh không vui nhìn Bạch Văn, “A Minh Minh?” Đây là lần thứ hai Bạch Văn gọi hắn như thế, nhưng lần trước cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi rõ chuyện này.

Bạch Văn dính sát lại gần hắn, hỏi: “Sao? Dễ nghe lắm phải không?”

Bởi vì khoảng cách giữa hai người, Lộ Nam Minh có thể nhìn thấy rõ ràng sự chờ mong trong mắt Bạch Văn, cộng thêm gương mặt vô cùng đáng yêu kia nữa, Lộ Nam Minh mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

Lộ Nam Minh nói: “Tôi cũng không có người cha nhỏ như cậu.”

“Hở?” Bạch Văn không hiểu gì nhìn hắn.

Lộ Nam Minh thành thật nói: “Đây không phải cách cha hay gọi con trai của mình sao?”

“…” Lý do từ chối thật sự rất quanh co, trong lòng Bạch Văn yên lặng suy nghĩ, trên mặt lại cười càng tươi hơn, thở dài: “Quả nhiên xưng hô thân thiết thật tốt! Em lại thích hơn rồi, anh cũng thích thế đúng không?”

Lộ Nam Minh đề nghị, “Là đàn em, gọi thẳng tên như vậy không lễ phép chút nào.”

“A Minh Minh học trưởng.” Bạch Văn gọi vô cùng thuận miệng.

Lộ Nam Minh nhíu mày, không vui nói: “Gọi tên!” Giọng điệu gần như ra lệnh.

Bạch Văn dùng một lát mới cười nói: “Lộ Lộ? Nam Nam? Minh Minh? Hay là gọi Lộ Nhi…” Bạch Văn lập tức liệt kê hơn mười cách xưng hô, Lộ Nam Minh càng nghe càng câm nín.

“Lộ Nam Minh!” Lộ Nam Minh đánh gãy lời cậu nói.

Bạch Văn mếu máo, “Gọi thẳng tên như thế chẳng thân thiết gì cả.”

“Chúng ta cũng chẳng có quan hệ thân thiết.”

Bạch Văn túm tay Lộ Nam Minh lắc lắc, “Nhưng mà, chúng ta đã cùng chung hoạn nạn.”

Lộ Nam Minh nhìn trời, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình quyết định sai mất rồi, Duyệt Hân dù tùy hứng thế nào, dù khó chơi thế nào cũng là em họ mình, mà Bạch Văn chẳng là gì cả, rốt cục hắn đã tự tìm phiền phức gì cho mình đây? Tự nhiên lại bị gán cho cái quan hệ cùng chung hoạn nạn, thật sự không thể chịu nổi.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Bạch Văn cười cười nói: “Không nhiều lắm không nhiều lắm.”

Lộ Nam Minh không muốn luẩn quẩn ở cách xưng hô nữa, bởi vì hắn phát hiện Bạch Văn rất thích thảo luận với hắn về chuyện này, cho nên hắn vội kéo chủ đề trở về, “Lần trước cậu vào cửa tiệm cũng dung tục thế này, nhưng vẫn ăn rất ngon lành đó thôi!”

Bạch Văn phản ứng vô cùng nhanh, kiên quyết nói: “Kia không giống.”

“Ồ?” Lộ Nam Minh liếc cậu một cái.

Bạch Văn lại nói: “Chỗ đường vành đai có một quán lẩu, mùi vị không tệ.” Đôi mắt nhìn về phía Lộ Nam Minh, rõ ràng vô cùng chờ mong.

Lộ Nam Minh ngoài cười mà trong không cười, “Đàn em, từ đây đến đường vành đai cần phải chuyển hai lần xe, hôm nay học trưởng còn có việc. Nếu cậu thật sự không thích những lời này vậy chúng ta…” Nếu có thể, hắn rất muốn thu lại lời mời Bạch Văn ăn cơm.

Bạch Văn cười to, “Nếu học trưởng đã có việc, vậy chúng ta chỉ đi ăn một lát thôi, mấy ngày nữa lại đi ăn lẩu.” Sau đó, không đợi Lộ Nam Minh từ chối, lôi kéo hắn đi thẳng vào quán cơm ngay cạnh đó.

Bạch Văn cầm thực đơn lên gọi món, Lộ Nam Minh trầm mặc nhìn động tác của cậu.

Bạch Văn chọn món xong, đưa thực đơn lại cho phục vụ, lúc này mới chớp mắt với Lộ Nam Minh, rồi xoa mặt nói: “A Minh Minh, anh thấy em hôm nay em có đẹp trai hơn không?”

“Cậu đã từng đẹp trai sao?” Lộ Nam Minh nhíu mày hỏi lại.

Bạch Văn gật đầu: “Chính xác là không đẹp trai, em vẫn là loại đáng yêu mà.”

“Đáng yêu dùng cho con trai, không phải lời khen gì đâu.” Mệt Bạch Văn còn đắc ý như vậy, Lộ Nam Minh không hiểu nổi nhìn cậu.

Bạch văn nhún vai chẳng chút để ý, nháy mắt hỏi lại: “Vậy anh thấy em đáng yêu không?”

Lộ Nam Minh khựng lại, khẽ cười nói: “Cậu đây là cho tôi cơ hội, thẳng thắn chê bai cậu sao?”

“Quả nhiên anh cũng cho là em đáng yêu nhỉ?” Bạch Văn bẻ câu lấy chữ, nói tiếp: “Điều này rõ ràng nói em rất đặc biệt, đặc biệt chính là ưu điểm rồi.”

Lộ Nam Minh bĩu môi không còn gì để nói, một người tự kỉ đến trình độ này, chắc chắn không còn thuốc chữa, cho nên, hắn rất sáng suốt không cần thừa lời với con người này.

“Nhưng anh rất đẹp trai.” Bạch Văn cười tủm tỉm nói, giống như đang an ủi Lộ Nam Minh, ngẫm một lúc lại bổ sung: “Đẹp trai để hình dung đàn ông ấy, là lời khen.”

Lộ Nam Minh im lặng nhìn cậu, “Cậu muốn tôi cảm ơn lời khen của cậu sao?”

“Không cần khách sáo.” Bạch Văn nói xong, lại không ngượng chút nào khoát tay, “Thật ra ấy, anh không cần khách sáo vậy đâu.”

Lộ Nam Minh khẽ cười, “Chuyện cười này rất… đáng cười.”

Hai má Bạch Văn ửng đỏ, “Anh cười càng đẹp trai hơn.”

Lộ Nam Minh tiếp tục cười, “Đẹp trai là lời ca ngợi, nhưng từ trong miệng một người đồng tính, nội dung bên trong sẽ có chút phức tạp. Như vậy, đàn em, nghĩa trong từ đẹp trai của cậu là gì đây?” Giọng hắn ấm áp, mặt tươi cười, nếu bỏ qua ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Văn kia, thì đây quả là một học trưởng dịu dàng đang trêu chọc đàn em của mình.

Mặt Bạch Văn càng đỏ hơn, nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ nói: “Chính là rất đẹp trai đó!”

Lộ Nam Minh nhìn gương mặt hồng hồng của Bạch văn, đôi mắt híp lại, nụ cười càng tươi hơn, nói: “Vậy thật sự cảm ơn lời khen của cậu.”

Bạch Văn nói: “Đừng khách sáo.”

“Ha ha, đồ ăn tới rồi kìa.”

Mặc dù chọn bừa một quán ăn, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Bạch Văn đẩy đĩa cá xào chua ngọt đến trước mặt Lộ Nam Minh, mở to mắt chờ mong nhìn hắn, “Ăn đi!”

Lộ Nam Minh nhìn đĩa cá trước mặt, cầm đũa lên, tốt bụng khen Bạch Văn một câu, “Trí nhớ cũng không tệ.” Sáu món ăn trên bàn, năm món là cá.

Bạch Văn một bên ngấu nghiến ăn rau muống cùng một bát cơm trắng, một bên cười cười nói chuyện phiếm với Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh ăn cá ăn rất chuyên tâm, nhiều khi không muốn mở miệng, cuối cùng đều bị Bạch Văn khích cho phải nói chuyện, càng khiến hắn tò mò chính là, Bạch Văn không sợ thức ăn trong miệng sẽ bắn ra ngoài hay sao?

Sự thật chứng minh, kĩ thuật của Bạch Văn rất cao.

Mặc kệ trong miệng cậu ăn bao nhiêu thức ăn, cậu vẫn có thể mở miệng nói chuyện, không chỉ phát âm rõ ràng, mà còn đảm bảo đồ trong miệng không văng lung tung.

Lộ Nam Minh âm thầm bội phục công lực của cậu.

Một bữa cơm này, đề tài không hề ngừng nghỉ, nhưng phần lớn là nói nhảm. Đi ra khỏi quán ăn, rốt cục hắn và Bạch Văn đã nói những gì, Lộ Nam Minh cũng không nhớ rõ nữa.

Bạch Văn ợ một cái, xoa hai tay nói: “Nghe nói đường Chí Đan kia có một cái rạp chiếu phim rất được, A Minh Minh, anh đã làm người tốt thì làm đến cùng đi, mời em xem phim được không?”

Lộ Nam Minh nhàn nhạt nhìn cậu, “Lý do?” so với cái này, hắn càng tò mò da mặt Bạch Văn rốt cục dày đến độ nào, đã từng gặp mấy đứa bám dai như đỉa, nhưng chưa từng gặp người nào khó chơi đến vậy.

Bạch Văn tội nghiệp nói: “Gần đây em rất nghèo, làm một học trưởng quan tâm đàn em của mình…”

Lộ Nam Minh nói: “Cậu mới năm nhất, đàn anh đàn chị của cậu rất nhiều.”

“Nhưng, em chỉ muốn đi xem với anh thôi.” Bạch Văn buột miệng nói.

Lộ Nam Minh khựng lại, khẽ cười, “Lý do?”

Bạch Văn trả lời: “Vì em thích anh!”

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Văn nói thích hắn, nhưng lần này không giống trước kia, nếu trước đó hắn chỉ hoài nghi, thì hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được định nghĩa chữ thích này. Lộ Nam Minh sờ lông mày, “Thích?”

Bạch Văn gật đầu thật mạnh, chân thành mà kiên định nhìn hắn.

Lộ Nam Minh nhìn người xung quanh, thở dài, bất đắc dĩ nhìn Bạch Văn, “Tôi rất phục dũng khí của cậu, nhưng, tôi rất xin lỗi.” Biểu hiện của Bạch Văn thật sự rất to gan, Lộ Nam Minh vẫn luôn không xác định, mãi đến hôm nay hắn mới chắc chắn.

Một người đúng lúc đuổi cô gái bên cạnh hắn, một người nhớ rõ hắn thích ăn gì cũng vì hắn mà chỉ ăn rau…

Bạch Văn sững sờ nhìn Lộ Nam Minh, trong mắt ầng ậc nước, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Anh ghét em hả?”

Môi Lộ Nam Minh mấp máy, cuối cùng không nói gì nhìn Bạch Văn.

Bạch Văn từ từ cúi đầu.

Lộ Nam Minh vươn tay ra xoa đầu cậu, đau lòng từ tận đáy lòng. Đối xử thế nào với người theo đuổi mình, Lộ Nam Minh biết rất rõ, nhưng Bạch Văn có chút đắc biệt, đặc biệt đến nỗi hắn không thể hoàn toàn phũ phàng được.

Không thiếu đàn ông theo đuổi hắn, thậm chí còn có nhiều người khoa trương hơn, muốn với hắn, hoặc chỉ giữ quan hệ tình nhân thôi, nhưng thái độ cùng trả giá của những người này không nhiều, không giống Bạch Văn, liều lĩnh đến thế, lớn mật đến vậy…

Bạch Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, “Em thất tình rồi, anh mời em đi xem phim được không?”

Lộ Nam Minh ngu người mấy giây, nhìn hốc mắt Bạch Văn vẫn còn đỏ, không nhịn được khẽ gật đầu đồng ý, “Được.”

Bạch Văn xoa mắt, cười tươi rói.

Cùng nhà hàng, cùng ví trí, là người cũ, nhưng tâm trạng không giống nữa.

Lần trước Chu Tiếu Đông ngồi ở chỗ này, lo lắng phải chịu trách nhiệm như thế nào, mở miệng nói thế nào, mà lần này lại lo lắng từ chối thế nào, giải thích thế nào. Dưới ánh đèn dìu dịu mà mờ ám, trong phòng ăn vang lên giai điệu mềm mại, du dương của bài hát tiếng anh, Chu Tiếu Đông không nhịn được thương cảm, dù sao cũng cảm thấy đây chẳng khác gì một tuồng kịch.

Chu Tiếu Đông không phải cố ý trốn tránh Ngụy Vũ Thông, càng không muốn anh đau khổ, mặc dù Ngụy Vũ Thông thật sự cảm thấy khó chịu.

Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông ở cùng một chỗ, có chút giống trò trẻ con, cậu cũng chưa từng nghĩ qua bản thân có thật sự thích người này hay không, cậu chỉ muốn chịu trách nhiệm. Cậu khi đó, chẳng qua chỉ cảm thấy Ngụy Vũ Thông không tệ, ở chung với anh cả đời, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, thậm chí còn có chút chờ mong.

Hôm nay nghĩ đến, lí do này thật rất vô lý, nhưng việc đã đến nước này rồi.

Chu Tiếu Đông không từng suy nghĩ cẩn thận chịu trách nhiệm là như thế nào, cậu cảm thấy chịu trách nhiệm chính là ở cùng Ngụy Vũ Thông cả một đời, mãi đến khi Bạch Văn đưa những quyển sách kia cho cậu đọc, cậu mới nhận ra, thì ra những người đàn ông khi ở cạnh nhau, sẽ muốn làm một ít chuyện… như thế.

Lập tức Chu Tiếu Đông cảm thấy luống cuống, không phải chỉ vì cách thức bọn họ ở chung với nhau, mà còn vì tình yêu nữa.

Cậu yêu Ngụy Vũ Thông sao?

Ngụy Vũ Thông đã từng nói thích cậu, vậy cậu có thích anh không?

Bởi vì không xác định, Chu Tiếu Đông mới không dám đối mặt với Ngụy Vũ Thông, cảm thấy như đang nợ điều gì đó.

Về sau cậu xác định, mình thích Ngụy Vũ Thông, bởi vì khi Ngụy Vũ Thông ôm cậu, cậu cảm thấy hạnh phúc, khi Ngụy Vũ Thông dịu dàng nhìn cậu, tim cậu sẽ đập rộn ràng… Hơn nữa, nếu đã không thích, thì sẽ không nghĩ tới chuyện sẽ chịu trách nhiệm với anh.

Đối với chuyện tình cảm, cậu chỉ hơi chậm chạp chút thôi.

Chu Tiếu Đông tự bào chữa cho mình như thế.

Sau khi Chu Tiếu Đông nghĩ thông suốt, vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì nhớ tới … Cậu và Ngụy Vũ Thông phải làm cái kia cái kia nữa sao? Chu Tiếu Đông nghĩ đến miêu tả trong sách, ư ư a a cầu xin không nói, còn muốn chảy máu quất roi các kiểu nữa.

Chu Tiếu Đông không thể không thừa nhận, cậu sợ.

Tối hôm đó, cậu nằm mơ thấy Ngụy Vũ Thông vừa trần truồng bổ nhào vào cậu, vừa cầm roi quất cậu, cậu còn thoải mái rên rỉ ra tiếng…

Bởi vì sợ hãi, Chu Tiếu Đông không dám đối mặt trực tiếp với Ngụy Vũ Thông, bởi vì xấu hổ, cảm thấy việc mở đùi ra làm chuyện này chuyện nọ với Ngụy Vũ Thông, rất xấu hổ – mặc dù cậu đã sớm nhìn thấy mọi thứ của Ngụy Vũ Thông, mà anh cũng nhìn thấy phần lớn cơ thể của cậu.

“Không hợp khẩu vị sao?” Ngụy Vũ Thông lo lắng hỏi, cắt đứt xoắn xuýt của Chu Tiếu Đông.

Chu Tiếu Đông vội vàng lắc đầu.

Ngụy Vũ Thông ừ một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.

Thế nhưng, Chu Tiếu Đông lại hồi hộp nhìn lén Ngụy Vũ Thông một cái, lòng bàn tay vì lo lắng mà đổ mồ hôi, Ngụy Vũ Thông tức giận sao? Cậu nên giải thích thế nào đây? Ngụy Vũ Thông sẽ muốn làm chứ? Nếu Ngụy Vũ Thông muốn làm, cậu phải làm sao đây?

Một đống vấn đề xoay mòng mòng trong đầu Chu Tiếu Đông, khiến cậu choáng váng, thế nên lại càng hồi hộp hơn.

Chu Tiếu Đông nhai thịt bò mà như nhai sáp nến, cậu vẫn luôn nhìn lén vẻ mặt của Ngụy Vũ Thông, bởi vì anh nói có chuyện cần thảo luận, nhưng mãi đến giờ, anh cũng không nói nửa câu với cậu về chuyện đó.

“Uống ít thôi.” Ngụy Vũ Thông đột nhiên bắt lấy tay cậu.

Trong lòng Chu Tiếu Đông căng thẳng, đang muốn nói chuyện, thì phát hiện Ngụy Vũ Thông đã lấy ly rượu trong tay cậu đi rồi.

Ngụy Vũ Thông đặt chén rượu sang bên cạnh, cau mày nói: “Rượu vang ngấm lâu nhưng lại mạnh, không nên uống quá nhanh.”

Chu Tiếu Đông theo bản năng chép chép miệng, nếm được vị chan chát, cậu mới giật mình nhận ra, lúc mới rồi cậu lo lắng, hình như đã uống cái gì đó? Chẳng lẽ toàn bộ đều là rượu sao?

Chu Tiếu Đông quay đầu liếc chai rượu vang, một chai rượu đã sắp thấy đáy, sắc mặt cậu lập tức trở nên rất khó coi.

Ngụy Vũ Thông giải thích: “Không phải không cho cậu uống, mà là uống chậm thôi, uống nhanh quá không tốt cho sức khỏe.”

Chu Tiếu Đông mặt như đưa đám nhìn anh, “Sao cậu để tui uống cái này chứ?” Không biết có phải có chuyện suy nghĩ trong lòng hay không, cậu cảm thấy đầu mình bắt đầu chuếnh choáng.

Ngụy Vũ Thông xiên một miếng thịt bò cắt nhỏ đặt ở bên miệng cậu, hứa hẹn: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Ngụy Vũ Thông vừa nửa ôm Chu Tiếu Đông đi ra khỏi nhà hàng, vừa thở dài nói: “Bảo cậu uống ít thôi, cũng uống chậm thôi rồi mà.”

Chu Tiếu Đông xụi lơ tựa vào trong ngực Ngụy Vũ Thông, oan ức lên án: “Cậu nói muộn quá!”

“Lần sau tôi sẽ nhắc cậu sớm hơn.” Ngụy Vũ Thông dịu dàng hứa.

Chu Tiếu Đông dùng đầu cọ cọ Ngụy Vũ Thông, lại dùng tay sờ sờ trước ngực anh, sờ soạng hồi lâu, mới cách một cái áo sờ được chỗ nổi lên, cậu xấu xa nhéo một cái, “Xoa tiểu meo meo của cậu này!”

Ngụy Vũ Thông: “…” Nhìn vẻ mặt hưng phấn đến đỏ hồng của Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông bất đắc dĩ nghĩ, thật sự nên nhắc nhở cậu ấy sớm một chút, đã đánh giá sai năng lực của cậu ấy rồi.

Chu Tiếu Đông tiếp tục xoa lại nắn tiểu meo meo của Ngụy Vũ Thông, lại còn ngửa đầu lên hỏi: “Cục cưng, thoải mái không?”

Ngụy Vũ Thông trầm mặc nhìn cậu.

Chu Tiếu Đông không vừa lòng chọt chọt, chọt, chọt, lẩm bẩm nói: “Tại sao cậu không kêu gì! Tại sao cậu không nhào lên hả?”

Ngụy Vũ Thông muốn ngửa mặt lên trời thở dài: “Cậu say.”

“Tui không say, tui mới không say.”

Ngụy Vũ Thông thở dài, “Rồi rồi rồi, tôi biết cậu không say, cậu đừng xoa nữa, haizz, cậu có thể đi thẳng không? Hay dựa hẳn vào tôi đi không…”

“Tui cứ xoa lại xoa, tui còn muốn cắn…” Chu Tiếu Đông nói, sau đó bắt đầu cúi đầu hành động.

Ngụy Vũ Thông thấy vài ánh mắt khác thường ở xung quanh, bất đắc dĩ ôm ngang Chu Tiếu Đông lên, đánh yêu hai cái vào mông cậu, dọa nạt: “Ngoan ngoãn cho tôi, không ngoan sẽ đánh mông cậu.”

Chu Tiếu Đông chu mỏ, nước mắt đảo quanh, “Cậu quả nhiên muốn bắt nạt cái mông của tui mà.”

“…” Ngụy Vũ Thông câm nín, nghi ngờ hỏi: “Cậu trốn tôi, là sợ tôi bắt nạt mông cậu?”

“Ai trốn cậu chứ, ai thèm sợ cậu! Bắt nạt thì bắt nạt, mông tôi làm bằng kim cương, không sợ bị bắt nạt…”

Chu Tiếu Đông nói có chút lộn xộn, nhưng Ngụy Vũ Thông vẫn nghe hiểu lo lắng của cậu. Mặc dù đoán được, nhưng nghe Chu Tiếu Đông thừa nhận, tâm trạng Ngụy Vũ Thông vẫn có chút phức tạp.

Vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

Ngụy Vũ Thông ôm Chu Tiếu Đông đi tới dưới bóng cây, thấy chung quanh không có ai, cúi đầu in lên môi cậu một nụ hôn ướt.

Chu Tiếu Đông mở to hai mắt nhìn anh.

Ngụy Vũ Thông rời môi cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, tâm trạng Ngụy Vũ Thông thoải mái khẽ cong khóe miệng, “Làm sao? Muốn hôn đáp lại hả?”

Chu Tiếu Đông từ từ đong đưa phía dưới, sau đó nói: “Côn Trùng, cùng tui làm đi!”

Ngụy Vũ Thông cả nửa ngày sau mới hỏi: “Làm cái gì?”

“Làm cái mông.” Chu Tiếu Đông vừa nói vừa lấy tay vỗ mông mình.

Ngụy Vũ Thông im lặng một lúc lâu, “Cậu là đang tỉnh táo chứ?” Vừa rồi rõ ràng đã bắt đầu nói linh tinh, nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu Chu Tiếu Đông lúc này, hẳn là đã tỉnh táo mấy phần rồi.

Chu Tiếu Đông rướn cổ lên, “Ừm, tui muốn làm, muốn roi da, muốn…”

Ngụy Vũ Thông ôm cậu bắt đầu bước đi, nói: “Cậu say” nhưng hướng mà anh đi, thật khéo có một khách sạn kinh doanh.

Chu Tiếu Đông bắt đầu uốn éo mông, “Tui không say tui không say tui không say, tui muốn muốn muốn…”

Giọng Ngụy Vũ Thông trở nên có chút trầm thấp, “Nếu cậu im lặng, tôi sẽ cho cậu.”

Chu Tiếu Đông tiếp tục: “Tui muốn muốn muốn…”

Bạch Văn vẫy tay chào tạm biệt Lộ Nam Minh, ôm con gấu teddy to bự ngâm nga bài hát lên lầu.

Trở lại kí túc xá, ở đây chỉ có Khang Phi và Hạ Vũ, đầu hai người dựa sát vào nhau, cả hai đang đọc sách.

Nghe tiếng bước chân, Hạ Vũ ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, Khang Phi lại chỉ hơi dịch mông một chút, khoảng cách với Hạ Vũ có hơi dãn ra chút, nhìn thấy gấu Teddy trong tay Bạch Văn, cười huýt sáo, “Rất đẹp, định tặng ai thế?”

Bạch Văn nghe vậy cười rộ lên một cái, miệng ngoác tận mang tai, “Anh lầm rồi, không phải tặng ai, mà là người khác tặng em.” Chồng mình thật sự quá khách sáo rồi, đã mời ăn cơm, mời xem phim, mua bắp rang bơ, lại còn tặng cậu gấu teddy nữa.

Khi bọn họ rời khỏi rạp chiếu phim, nhìn thấy bên ngoài có người đang bán búp bê, Bạch Văn giả vờ đáng thương mở miệng nói thích một đống thứ, nhưng Lộ Nam Minh đều tự động bỏ qua.

“Tặng em?” Khang Phi có chút kinh ngạc, cuối cùng nhìn hình dáng gấu teddy, nói: “Cũng đúng, đúng lúc có thể ôm cho ấm, tựa như có thêm một người nữa ngủ cùng.”

Bạch Văn ngây ngô cười.

Khang Phi: “…”

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ các đồng chí, tui thất tình rồi á!

Bạch Văn lên game, vừa vào đội liền gào lên với mọi người.

[Đội ngũ] [Phong Lưu Công Tử]: Không phải cậu vẫn thất tình sao?

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Không nói cái này, tui tò mò là Nhu Nhu cậu thất tình rồi, tại sao lại dùng icon này?

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Cười gượng hả?

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúc mừng cưng!

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Không hổ là chị dâu! (^o^)/~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cũng chỉ có thanh mai là hiểu tui thôi.

[Đội ngũ] [Phong Lưu Công Tử]: -_-||| Bọn tui cũng nên nói theo, chúc mừng thất tình sao?

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Chúc mừng thất tình!

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Mấy người lăn sang một bên đi ~ mấy người độc ác quá đó, thất tình lại còn chúc mừng tui nữa! (╰_╯)

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: -_-|||

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: /(tot)/~~ Nhu Nhu, cậu là sợ bị đại thần đuổi giết, hay là sợ chị dâu hạ lệnh truy sát thế? Rõ ràng đều là chúc mừng, vì sao lại khác biệt lớn như thế hả!

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^_^

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Mặc dù tui thất tình, nhưng tui lại thấy tia hi vọng yêu thương le lói rồi! Há há

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: gõ mõ không hiểu!

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Không hiểu +

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không hiểu +

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Haizz, chị Cà Phê thanh mai, em nghĩ chị biết chứ.

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đầu óc không đạt đến trình độ thấu hiểu trái tim của mỗi một người được.

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến vậy!

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Từ sau khi có cái ô lớn đại thần, chị dâu thật sự càng ngày càng vênh váo đó!

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Vênh váo +

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^_^ Ngứa da?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: (╰_╯) Mấy người rốt cục có muốn nghe tui kể chuyện không hả?

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Tui chờ đến độ hoa cũng đã rụng cả rồi /(tot)/~~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Vẫn là Thương Hải huynh tốt nhất ~

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Rốt cục cậu có nói hay không?

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Chị dâu V~

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^_^ Đừng tưởng rằng như vậy, đây sẽ quên lời vừa rồi nhé.

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: /(tot)/~~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ai ngắt lời nữa chính là heo! ╭(╯^╰)╮

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Mặc dù bị từ chối rồi, nhưng anh ấy không ghét đồng tính, hơn nữa còn rất dịu dàng với tui.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nhẹ nhàng xoa đầu tui, mời tui đi xem phim, mời tui ăn bỏng ngô, mua vui cho tui, còn tặng tui một con gấu teddy thiệt bự nữa ~~(@^_^@)~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Thiệt hạnh phúc làm sao~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tim đập thiệt nhanh~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Này! Nói chuyện cái coi!

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bóc lệnh cấm nói ban nãy xuống!

[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Nói rồi chúc mừng rồi.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ╭(╯^╰)╮Mấy người không hiểu tâm tình đang trào dâng của tui đâu, tui còn nắm tay anh ấy, làn da kia, cảm xúc kia… hí hí…

[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: -_-||| Nhu Nhu, sao cậu giống sắc lang thế? Làm thụ, phải có tự giác của thụ!

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: uống trà ~ Em gái Shin, chẳng lẽ em quên sự tồn tại của đãng thụ rồi sao?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~

Bạch Văn đang tám chuyện vô cùng vui vẻ, thì Khang Phi gọi cậu: “Bạch Văn, Tiếu Đông đâu?”

Bạch Văn xoay người nhìn gã, xoa cằm nói: “Chắc đi hẹn hò rồi.” Cơ hội tốt như vậy, anh rể họ sao có thể bỏ được? Dù sao kiên nhẫn của anh ấy cũng sắp đến giới hạn rồi.

“Hẹn hò?” Khang Phi kinh ngạc hỏi lại, không nghĩ tới mới đi có một thời gian ngắn không về, mọi thứ đều đã thay đổi hết rồi, “Cô em ấy là ai thế?”

Bạch Văn nhìn gã chằm chằm, “Muốn đào góc tường hả?”

Khang Phi sững sờ, vội vàng giải thích: “Nghĩ đi đâu thế? Anh chỉ không nghĩ tới cậu ta sẽ yêu đương thôi.”

“Hê hê, nếu anh biết đối tượng của anh ấy, chắc chắn anh sẽ chết đứng luôn.” Bạch Văn cười xấu xa, ánh mắt nhìn về phía Khang Phi trở nên sắc bén hơn, vừa rồi rất vui vẻ, lại không để ý tư thế ngồi của gã và Hạ Vũ.

Khang Phi càng tò mò hơn, “Là ai?”

Bạch Văn nhìn gã, gằn từng chữ nói: “Ngụy Vũ Thông.”

Khang Phi nháy mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái, vỗ đầu một cái, dò hỏi Bạch Văn, “Giỡn hả?”

Bạch Văn lắc đầu.

Khang Phi sững sờ vài giây, đột nhiên cười lớn, “Xem ra vô tình anh lại trở thành bà mối rồi, há há, phải bắt hai người kia mời cơm một bữa mới được.”

“Anh làm bà mối?” Bạch Văn vặn lại.

Khang Phi trả lời: “Anh đây để hai người họ có không gian riêng tư còn gì.”

Bạch Văn gật đầu đồng ý.

“Bọn họ hẹn hò ở đâu?”

Bạch Văn nhún vai, “Không biết”. Với chuyện tình cảm của hai người này, cậu không có hứng thú, dù sao cũng chẳng có tên thất đức nào, lại tình nguyện chạy đi xem người khác yêu đương cả.

Khang Phi lớn mật suy đoán, “Có lẽ đè nhau trên đường, sau đó thuận tiện đi vào khách sạn rồi?… Hí hí.” Khang Phi cười vui sướng trước suy đoán của mình, hiểu nhiên không coi đó là thật.

Nhưng bọn họ không biết, lúc này Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông thật sự đi vào khách sạn.

END

Truyện Chữ Hay