Hai người đấu võ mồm một hồi, khó khăn lắm mới chịu đặt dấu chấm dứt, Tiếu Khâm Khâm đột nhiên như chợt nhớ ra gì đó la lên một tiếng "A, phải rồi, mật khẩu của tài khoản ông là... ư ư..."
Nói vẫn chưa nói xong, liền bị Tiếu Trác Hy đứng bên cạnh đưa tay bịt miệng cô nhỏ lại, có hơi hơi chột dạ liếc nhìn Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ đương nhiên biết mật khẩu tài khoản trong miệng Tiếu Khâm Khâm là chỉ tài khoản của người nào, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Tiếu Trác Hy "Sao vậy? Tiếu Hy ca có chuyện gì không thể để anh biết sao?"
Tiếu Trác Hy lắc đầu ngay tức khắc, nhưng tay vẫn là như cũ nhất quyết không chịu buông Tiếu Khâm Khâm ra, mặc kệ cô nhỏ giẫy dụa kháng nghị.
Vưu Khinh Vũ cười thầm trong lòng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là một bộ hết sức u oán, ra vẻ thức thời tránh xa ra một chút "Không sao cả, hai người muốn nói gì cứ nói đi, anh ra ngoài trước chờ vậy."
"Uy, tui không có..." Tiếu Trác Hy đang chột dạ, nghe vậy liền thấp giọng hô lên một câu, Tiếu Khâm Khâm lúc này cũng thành công hất tay cậu xuống.
"Tiếu Trác Hy, ông muốn tui nghẹt thở chết hả!" Tiếu Khâm Khâm trợn mắt "Tài khoản... ư ... ư"
Quả nhiên, hai chữ này vừa ra khỏi miệng, lại bị anh hai nhà mình đưa tay bị lại.
Tiếu Trác Hy ở bên tai cô nàng nhỏ giọng nói "Nói nhỏ chút được không thục nữ?"
Hành vi của bản thân như vậy thực sự hơi kỳ quái quá mức, không biết Vưu Khinh Vũ cảm thấy thế nào nữa...
Tài khoản Tiêu Tiêu Vũ Hề bị em gái chơi thay, chuyện này Vưu Khinh Vũ cũng biết được..
Đương nhiên, chỉ bằng câu nói không đầu không đuôi kia của Tiếu Khâm Khâm, phỏng chừng Vưu Khinh Vũ cũng không đoán ra được, mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề.
Nhưng mà, cho dù không thể nghĩ ra được chuyện Tiêu Tiêu Vũ Hề là mình, hành động mới nãy của mình cũng hơi quá mức thần kinh đi... Trước mặt anh ta mà biểu hiện cứ như thằng ngốc vậy...
Nghĩ đến đây, Tiếu Trác Hy không khỏi cảm thấy có chút ủ rũ, lực đạo trên tay cũng hơi hơi buông lỏng, Tiếu Khâm Khâm lại thuận lợi trốn ra khỏi ma trảo của cậu, thanh âm của cô nhỏ cũng bất giác ép tới mức thấp nhất "Có chuyện gì vậy?"
Hà Văn Niên cũng một bộ hết sức tò mò xáp lại gần "Không phải chỉ là cái tài khoản game thôi sao? Không thể nói trước mặt anh ta?"
Tiếu Trác Hy ấp úng "Cũng không phải... Lúc nãy mày định nói cái gì?"
"Uy, ông đừng tưởng cứ như vậy là có lệ cho qua chuyện nha, đẩy kính cái khỉ a, đủ rồi cha!" Tiếu Khâm Khâm không khách khí trực tiếp giật mắt kính của cậu xuống "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nãy giờ thấy không khí giữa hai người rất là kỳ lạ nha."
Tiếu Trác Hy cận thị hơn độ, bị tháo kính mắt nên nhất thời trước mắt là một mảnh mơ hồ, liền đưa tay giật kính lại đeo vào "Cái gì mà kỳ lạ với chả kỳ lạ, nhỏ quỷ như mày biết gì chứ, lúc nãy rốt cuộc muốn nói gì?"
Tiếu Khâm Khâm tức giận nhăn mặt nhăn mũi "Ông mới nhỏ quỷ a! Nói, mật mã tài khoản sửa lại cho ông rồi, đừng có đột nhiên gọi cho tui rồi nói cái gì mà bỏ không chơi nữa! Hù chết người ta!"
Tiếu Trác Hy khinh bỉ liếc nhìn cô nhỏ "Tốt bụng tới vậy sao? Hay là mày dở chứng chuyển qua thích cái khác rồi:"
"Đúng đó, rồi sao? Mỗi ngày cứ Hắc Long a rồi phó bản, thực sự là nhàm chán chết đi được, bổn tiểu thư đây đành phát từ bi trả lại cho ngươi đó có được không!" Tiếu Khâm Khâm bị vạch trần, không những không xấu hổ còn ra vẻ đắc ý dào dạt "Vậy, bây giờ ông chơi hai acc cùng lúc đi, ở trước mặt tên Cá Mực Nướng kia theo đuổi Vợ yêu, phụt... nhất định có thể báo thù rửa hận!"
Tiếu Trác Hy sửng sốt, hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này.
Một thân phận khác của cậu...là kẻ thù không đội trời chung của Cá Mực Nướng.
Nếu như bị anh biết, không biết anh ấy có còn giống như tối hôm qua, ôm cậu, ôn nhu nói với cậu là anh thích cậu hay không...
"Bị ngu luôn rồi hả? Có thể báo thù tại sao lại bày ra vẻ mặt như cha chết mẹ chết như vậy?" Tiếu Khâm Khâm đưa tay chọt chọt mặt cậu.
Tiếu Trác Hy đẩy tay cô nhỏ ra "Cút đi, cái gì như cha chết mẹ chết, mày biết câu đó ý nghĩa là gì không mà đi nói lung tung như vậy!"
Tiếu Khâm Khâm thè lưỡi, che miệng lại "Nói quen miệng thôi mừ... Vậy ông rốt cu ộc u sầu cái gì a? Chẳng lẽ vẫn muốn đi con đường làm Vợ yêu sao?"
"Vợ cái đầu mày chứ yêu! Mau mau đi về đi, trong đầu tối ngày không biết suy nghĩ cái khỉ gì nữa, mau mau kiếm thằng nào đó chịu lấy mày đi, bớt đi tai họa cho loài người!" Tiếu Trác Hy oán giận.
Tiếu Khâm Khâm đập cậu một cái "Ông mới tai họa của loài người thì có, ông mới đi kiếm người lấy đi thì có!"
Hà Văn Niên đứng bên cạnh, vẻ mặt bó tay nhìn hai anh em này rủa nhau, xen miệng "Được rồi đừng cãi nhau nữa, mạnh đứa nào đứa nấy đi tìm người gả cho là được rồi chứ gì?"
Một câu vừa ra, hai anh em long phượng thai cuối cùng tắt hỏa đối phương, ngay lập tức quay phắt đầu sang đối với Hà Văn Niên rống "Đi chết đi! Ông mới là đi tìm người gả cho ấy!"
Bạnn hỏ Hà Văn Niên bị cả hai rống vào mặt, đáng thương hề hề rụt lùi người lại "Tao... tao chỉ là muốn nói, các ngươi không lẽ cứ để anh ta chờ ở bên kia hoài sao?"
Tiếu Trác Hy ngoái đầu nhìn theo phương hướng Hà Văn Niên chỉ, liền thấy Vưu Khinh Vũ đang đứng dưới một gốc cây cách đó không xa dõi theo bọn họ, quà vặt lúc nãy ở trên bàn cũng đã bị cả đám tiêu diệt sạch sẽ, cho nên hiện tại trong tay Vưu Khinh Vũ chỉ còn lại cái cặp đựng laptop, Tiếu Trác Hy nhìn sang, liền vừa vặn đụng phải tầm mắt của anh, Vưu Khinh Vũ còn ra vẻ vô tội mà bĩu bĩu môi.
Tiếu Trác Hy lại không nhịn được đỏ mặt một chút, lớn già đầu như vậy mà còn làm động tác trẻ con như thế, không sợ người ta chê cười...
"Vậy, vậy chúng ta đi qua đi." bị người nào đó nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tiếu Trác Hy nhịn không được, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Tuy rằng cuộc sống dạo gần đây bị người nào đó làm cho rối loạn lung tung cả lên, nhưng những lúc được nhìn thấy mặt người nào đó thì... trong lòng vẫn có cảm giác vui sướng khó hiểu.
Tiếu Trác Hy thực sự cảm thấy, bản thân ở cạnh tên cá chết kia lâu quá rồi, lây nhiễm biến thái của tên kia luôn mất rồi.
Vất vả lắm mới đuổi được hai ông bà nội đi, Tiếu Trác Hy cảm giác như vừa mới đi đánh trận về, cả người mệt mỏi thấy sợ.
Tiếu Khâm Khâm là đi nhờ xe Vưu Khinh Vũ về, trước khi hai người họ rời đi, Tiếu Trác Hy còn lén lút dặn đi dặn lại Vưu Khinh Vũ, ngàn vạn lần không được đề cập tới chuyện game với Tiếu Khâm Khâm.
Tuy rằng vào lúc này mà dặn dò như vậy, có lẽ sẽ khiến Vưu Khinh Vũ càng hoài nghi hơn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc để anh biết thân phận của cậu.
Nhưng mà cũng may, Vưu Khinh Vũ lại không hề tỏ ra hiếu kỳ cho lắm, thậm chí còn nhân lúc Hà Văn Niên cùng Tiếu Khâm Khâm quay sang chỗ khác, lựa một góc khuất khuất mắt, cúi đầu hôn trộm cậu một cái, mới hí hởn mà tung tăng chạy lên xe lái đi, lưu lại bạn học Vợ yêu đỏ bừng cả người.
Mang theo laptop trở lại ký túc xá, Tiếu Trác Hy lập tức vào game.
Theo thói quen liền gõ tài khoản của Vợ yêu vào, sau đố đột nhiên lại nhớ đến, acc của mình đã được trả trở lại rồi mà...
Thu nhỏ cửa sổ tài khoản Vợ yêu lại, Tiếu Trác Hy lại bấm vào biểu tượng Mông Huyễn Tru Tiên mở ra một cửa sổ khác, nhập vào tài khoản mật mã mà quá khứ không biết đã đăng ký bao nhiêu lần vào, rất nhanh, một thân bạch y Thanh Vân quen thuộc đứng dưới đại thụ lá rụng phiêu phiêu xuất hiện trên màn ảnh.
Bởi vì cậu không điều chỉnh tắt đi thanh âm, lúc đăng nhập vào, câu nói cửa miệng của nhân vật Thanh Vân vang lên "Ta chỉ vì một người rút kiếm."
Cũng không biết là người nào lồng tiếng cho nhân vật này, nhưng không hiểu sao lần này Tiếu Trác Hy nghe thấy, bỗng nhiên lại cảm giác âm sắc có chút giống Vưu Khinh Vũ, trong lòng lại một trận giật mình.
Vào game rồi, mới phát hiện Tiêu Tiêu Vũ Hề đang đứng ở điểm truyền tống ngay tại nhà mình.
Lâu lắm rồi không quay về nhà, Tiếu Trác Hy liền điều khiển nhân vật đến cạnh Vũ Cư Truyền tống nhân, truyền tống đến tiểu khu của mình, theo thói quen thoăn thoắt chạy tới cửa nhà mình, đi vào, tiếp theo bị sét đánh đến trong ngoài tơi bời.
Lúc trước khổ tâm bao nhiêu vất vả bao nhiêu mới có thể biến toàn bộ bày trí trong nhày theo lối cổ hương cổ sắc, thậm chí lúc mua giường còn cố tình đi dạo thị trường vài ngày mới mua được cái ưng ý.
Hiện tại hay rồi, toàn bộ một tầng, những bày trí trước đây của cậu chẳng còn sót lại cái gì, cơ hồ là được bày đầy những món mô phỏng hoạt họa hùng miêu, chiêu tài miêu... Cạnh cửa sổ còn treo lủng lẳng một cái hồ điệp kết màu phấn to đùng, giá sách cũng đổi thành kiểu phấn sắc vừa nhìn đã thấy đau cả mắt.
Bước lên lầu hai nhìn xem, lại sầu thêm, quả nhiên đoán không sai, cả TV cũng đã bị vác vào. Trong phòng còn bày ra một cái thảm hình trái tim to bự đặt giữa nhà, rồi sofa, chậu cây kiểng.... quả thật là mức liều mạng có chả hơn chứ chả kém so với tân phòng của Nam Cung Liệt
Tiếu Trác Hy cảm thấy khóe miệng run rẩy, nhìn lại hầu bao trống rỗng, lại cảm giác đau lòng vô cùng- có được mấy ngày đâu, năm trăm tệ cậu mới sung, con nhỏ kia đã xài sạch sẽ không còn chừa một xu...
Tin tức leng keng truyền đến, Tiếu Trác Hy theo phản xạ dùng chuột mở ra, người gửi là một đứa trong bang, tên là Khiêu vũ trong cô đơn.
" em gái bang chủ, có đi trảo quỷ không?"
"Trảo ngươi muội! Ngay cả em gái tao cũng dám đùa giỡn? ( ‵ ′) 凸 "
Tiếu Trác Hy không chút khách khí trả lời lại.
Khiêu vũ trong cô đơn nháy mắt 囧
"Bang chủ? Cư nhiên lại là bản nhân a? Em gái đâu, tui muốn em gái a
"....kêu mẹ mày đi đẻ đi, đòi tao có ích lợi gì!"
Tiếu Trác Hy vứt cho cái xem thường.
[Bang phái] Khiêu vũ trong cô đơn : bang chủ đã trở lại!!!! Em gái bị lão bức đi rồi!!!!! Huynh đệ đâu, ngược lão !!!!!!
[Bang phái] Tiêu Tiêu Vũ Hề : ...kháo, có cần như vậy không a!
[Bang phái] Là phong nhiễm núi xa : Tiêu Tiêu? Thật là Tiêu Tiêu?
[Bang phái] Chai chai lọ lọ : Tiêu Tiêu ông cút đê! Tụi là chỉ cần em gái thôi có hiểu không!!!!
[Bang phái] Thực vật bò sát : + khó khăn lắm mới có một cái sinh vật khác phái tới a! Mặc dù là yêu nhân tụi này cũng quen rồi, chẳng lẽ ngay cả yêu nhân cũng vứt bỏ chúng ta ra đi luôn hay sao a
[Bang phái] Tiêu Tiêu Vũ Hề : ( ‵ ′) 凸 ! một đám lang sói đáng khinh!
Tiếu Trác Hy mặc kệ bọn họ, nhấp chuột vào quản gia, sau đó dời chuột vào dòng lựa chọn truyền tống trở lại kinh thành, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là chọn rời khỏi, bước ra khỏi cửa nhà mình.
Bước vài bước sang bên cạnh, đến gần nhà của ai đó hàng xóm cạnh mình.
Vị trí phòng chủ viết ba cái chữ to : Cá Mực Nướng.
Loại thới điểm như vậy, hẳn là không ai sẽ đến gõ cửa nhà tên này đi...
Tiếu Trác Hy lựa chọn đi vào, rất nhanh đã được truyền tống đến giữa nhà.
Bên trong vẫn là trụi lủi, chỉ đặt duy nhất hai cái giường mà lần trước Vưu Khinh Vũ đến bỏ vào.
Tiếu Trác Hy nhìn thấy, trong lòng lại nhịn không được có chút rung động.
Phòng ở trống hươ trống hoác như vậy quả thực không có gì hay ho đứng xem mãi, cho nên Tiếu Trác Hy chạy tới chạy lui một lúc, liền bước ra ngoài nơi trồng trọt.
Vừa mới ra, liền thấy một cái tên thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, là bọt cô nương.
Tiếu Trác Hy theo thói quen liền gõ câu chào hỏi ngay kênh phụ cận
[Phụ cận] Tiêu Tiêu Vũ Hề : bọt? Làm gì ở chỗ này vậy?
Phát ra rồi, nhìn đến tên, Tiếu Trác Hy mới giật mình nghĩ, bản thân là đang dùng acc Tiêu Tiêu Vũ Hề...
[Phụ cận] o bọt bọt o : Tiêu Tiêu? Tui đang trộm đồ ăn? Còn bạn sao lại đến đây?
[Phụ cận] Tiêu Tiêu Vũ Hề : ... à, hôm nay thời tiết không tệ, tui đi dạo lung tung ấy mà.
[Phụ cận] o bọt bọt o : ...thiệt nhàn hạ thoải mái a.
[Phụ cận] Tiêu Tiêu Vũ Hề : cảm ơn quá khen
Trong bang phái, đám quỷ kia vẫn còn vì vấn đề cậu trở lại là cãi vã um sùm không thôi, tiếp theo một cái loa nhá lên suýt chút nữa khiến cậu đui luôn con mắt.
[Loa] Thực vật bò sát : hoan nghênh [Tiêu Tiêu Vũ Hề] bản tôn quay lại game! tuy rằng càng thích em gái bang chủ hơn, nhưng là huynh đệ cũng rất là tưởng niệm bạn hiền cho nên, trở về thì trở về đi!
[Loa] Thực vật bò sát : bất quá, có thể suy xét ở phân thượng nhiệt tình của anh em như vậy, lưu lại phương thức liên lạc em gái có được hay không?
[Phụ cận] o bọt bọt o : ...
[Phụ cận] o bọt bọt o : Tiêu Tiêu Vũ Hề bản tôn?
Tiếu Trác Hy run run khóe miệng, đột nhiên có cảm giác, lẽ ra cậu không nên sớm như vậy mà khai cho bọn trong bang biết mình đã trở lại.