Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

chương 25: vợ yêu, đúng là biết thương người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói lời kia xong, Vưu Khinh Vũ cũng cảm giác kinh ngạc. Tuy rằng số người đến nhà anh không tính là ít, nhưng đối với một người quen trên mạng chỉ mới gặp mặt duy nhất một lần mà đưa ra lời mời, quả thực trước giờ chưa từng có.

Bất quá, anh kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của ai kia vì nghe mà nhất thời trở nên tức giận thì, rất nhanh, kinh ngạc tan thành mây khói.

"Sang đây nhìn chồng xoá, vậy là được chứ gì?" Vưu Khinh Vũ tiếp tục dụ dỗ.

Tiếu Trác Hy nhíu cái mũi, nhìn ai đó "Nếu như ngươi lưu lại một bản, tui qua đó không phải vô ích sao!?"

Lần này vậy mà khiến Vưu Khinh Vũ có chút nghẹn họng nói không nên lời... được rồi, anh thừa nhận, mới nãy trong đầu anh đúng là có ý niệm này.

Vưu Khinh Vũ trầm ngâm hồi lâu, mới mở miệng "Được rồi, chồng cam đoan không lưu lại bản nào nữa, được chưa?"

Tiếu Trác Hy không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt đầy hèn mọn nhìn ai đó.

Cam đoan? Xì....

Vưu Khinh Vũ sờ sờ chóp mũi, cũng tự hiểu lấy, cam đoan của bản thân giờ phút này giống như đã không còn chút nào đáng tin... Cuối cùng chỉ có thể một bộ mặt dày mày dạn mà vô lại đến cùng "Thế hết biện pháp rồi, vợ đã kiểu gì cũng không tin tưởng chồng... Chồng đây chỉ còn cách tiếp tục lưu lại thôi. Bất quá, vợ cứ yên tâm, chồng cam đoan sẽ không cho bất cứ người nào xem.

Trên mặt Tiếu Trác Hy lại dày thêm một tầng lệ khí "Không được! Xoá mau!"

Vưu Khinh Vũ bĩu bĩu môi "Chồng bảo chồng xoá vợ không tin, bảo vợ sang đây xem vợ lại sợ chồng lưu riêng bản khác, bây giờ kiểu gì cũng đã lỡ chụp rồi, vợ bảo đi, còn biện pháp nào nữa?"

Tiếu Trác Hy bị người nào đó làm cho tức đến nổi trợn tròn cả mắt, phồng hai má giống như ếch nhỏ nhìn ai đó.

Vưu Khinh Vũ nhìn cậu, cười cười trấn an "Vậy đi, nếu như vợ sang đây thì, chồng bảo đảm với vợ không lưu lại tấm nào hết, được không? Thật sự không tin thì vợ cứ mang máy sang đây chụp chồng, chụp bao nhiêu cũng được, rồi mang về, như vậy được rồi chứ?

Nói xong, Vưu Khinh Vũ lại nhìn về phía webcam mở to hai mắt "Ảnh nude cũng được luôn!"

Nháy mắt, Tiếu Trác Hy đỏ bừng mặt "Biến thái, ai thèm chụp ảnh nude của nhà ngươi chứ!"

Vưu Khinh Vũ khẽ cười, chăm chú nhìn cậu, Tiếu Trác Hy tuy là mang cặp kính đen khá to, nhưng làn da trắng nõn điểm thêm nhạt nhạt ửng đỏ vẫn là nguyên vẹn lọt vào mắt Vưu Khinh Vũ không sót chút nào.

Thực giống như mấy nhỏ con gái... Trong đầu Vưu Khinh Vũ bất giác hiện lên ý niệm như thế, bất quá, tiếp theo liền biến mất, anh khẽ cười thành tiếng.

Con gái mà dễ dàng đỏ mặt như vậy, phỏng chừng bây giờ cũng chả còn mấy đi...

Tuy rằng người bên kia, rõ ràng là tức giận nhiều hơn là xấu hổ.

"Vợ không muốn chụp chồng sao? Dáng chồng đẹp lắm a!" Vưu Khinh nhoài người về phía trước khom khom xuống, cố ý lôi lôi cái cổ áo T-shirt ra.

Vốn cái áo T-shirt anh đang mặc đã là cổ trái tim rộng thùng thình, lại thêm bị anh nắm kéo kéo, quả thực lộ ra cơ ngực có thể nhìn thấy mồn một.

Mặt Tiếu Trác Hy lại càng đỏ hơn, dứt khoát lao lên dùng tay che lại cửa sổ video trên màn hình máy tính, la to "Cút! Vóc dáng nhà ngươi xấu hay đẹp liên quan gì đến lão tử! Biến thái!!!"

Biến thái danh hiệu với Vưu Khinh Vũ mà nói, có lẽ tạm thời không gỡ bỏ được.

Nhướng nhướng mày, Vưu Khinh Vũ tạm thời buông tay đang kéo cổ áo "Được rồi, không chụp thì không chụp vậy... Chồng đây mà chụp mảng đời thực nói thực rất đẹp trai a nha, bốn mươi lăm độ nhìn trời lấp lánh ưu thương, hiểu hông hả?"

Người nào đó gần ba mươi tuổi vậy mà còn học cái kiểu của mấy tên nhóc choai choai bày ra cái biểu tình siêu cấp ô nhiễm thị giác, lại còn lựa đúng lúc Tiếu Trác Hy đang tâm tình cực kỳ xấu hổ cực độ giận dữ, quả thực có thể trực tiếp dùng hai chữ "bó tay" để hình dung.

Còn hiểu hông hả, nhà ngươi cho nhà ngươi vẫn còn ở cái lứa tuổi thanh thiếu niên mười bảy mười tám a?

Tiếu Trác Hy không chút khách khí vứt cho người nào đó cái xem thường rõ to "Ngươi có thấy mình xàm quá không hả!"

Vưu Khinh Vũ khoa trương thở dài "Hết biến thái lại nói chồng xàm, nói vậy trong cảm nhận của vợ xem ra địa vị của chồng có chút tiến bộ rồi ha?"

Tiếu Trác Hy tiếp tục hắc tuyến "Đã bảo không cho gọi như vậy!"

Vưu Khinh Vũ lại cười đến chỉ muốn đập vào mặt "Được rồi... kỳ thật, chồng đây là đang nhìn vào bức ảnh kia mà nói chuyện."

Hai người vẫn là dùng mic để chatvoice với nhau, cho nên mấy hình mà mới nãy Vưu Khinh Vũ chia sẻ vẫn còn nằm một đống ở ngay khung tán gẫu, lúc này Vưu Khinh Vũ nhắc đến, Tiếu Trác Hy mới phát giác, lại bắt đầu cảm thấy vô cùng chói mắt. Cậu liền vội vàng nhấn bừa một đống biểu tình để đẩy mấy cái hình lên trên cho khuất đi.

Tiếu Trác Hy trừng mắt nhìn ai đó, ánh mắt lại bắt đầu hung dữ "Ngươi xóa toàn bộ cho lão tử mau, một tấm cũng không được chừa! Lưu trữ tán gẫu cũng phải xóa toàn bộ cho lão tử!!"

Vưu Khinh Vũ gật gù liên tục "Được được, vợ sang đây, chồng ném máy cho vợ mặc sức xóa, muốn xóa cái gì xóa cái đó, cài lại hệ thống cũng OK."

Tiếu Trác Hy nghiến răng kèn kẹt "Là nhà ngươi nói đó!"

Vưu Khinh Vũ tiếp tục gật gù "Là chồng nói, là chồng nói!"

"Nếu nhà ngươi mà lưu lại bản nào khác, lão tử sẽ thiến ngươi!" Những lời này trước giờ Tiếu Trác Hy vẫn dùng để uy hiếp Tiền Mặc, lần này trực tiếp dọn sang ai đó, nhưng lại uy hiếp đến tự nhiên, giống như chả có gì không đúng.

Vưu Khinh Vũ hơi hơi cúi mặt, cả cơ thể khẽ run run, nhưng vẫn tiếp tục gật đầu "Được được, tiếu DD cũng giao cho vợ."

"..." được rồi, Tiếu Trác Hy thừa nhận, cái tên đối diện này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thay đổi được bản tính đáng khinh.

Sáng sớm hôm sau, Tiếu Trác Hy còn chưa tỉnh ngủ thì đầu giường chuông điện thoại đã reo hò ngất trời ầm ĩ, Tiếu Trác Hy mơ mơ màng màng ngồi dậy, cầm điện thoại, ấn phím nhận nghe rồi đưa lên tai nghe, hai mắt nhắm nghiền "Uy? Mới sáng sớm đã tìm lão tử làm cái gì?"

Bình thường kẻ không biết điều đi quấy nhiễu mộng đẹp của cậu lúc sáng sớm như vậy, chỉ có cái tên bánh mì chết tiệt kia.

Người ở đầu dây bên kia khẽ cười thành tiếng, con sâu ngủ trong Tiếu Trác Hy nháy mắt bỏ trốn mất dạng, người bên kia điện thoại, hình như là... tên Cá Mực chết tiệt kia...

Tiếu Trác Hy lúc này mới nhớ, đêm qua quyết định sang nhà tên kia rồi, tên kia liền cho cậu số điện thoại, rồi cậu cũng cho hắn số điện thoại của cậu, bảo là hôm nay sẽ liên lạc với cậu.

Mới nãy vẫn còn mơ mơ màng màng, nên chẳng nhớ tới chuyện này.

"Vợ nha, vợ đúng là lười chết đi, bây giờ đã mười giờ rồi, vẫn còn ngủ?" thanh âm Vưu Khinh Vũ thông qua điện thoại có chút khác so với thanh âm qua chatvoice trên mạng, gọi hai chữ vợ yêu thật khẽ, thật nhẹ, làm cho trái tim bé nhỏ của Tiếu Trác Hy không nhịn được mà run run lên.

"Ngươi có thể đừng có ghê tởm như vậy hay không? Lão tử là đàn ông!" nếu như trong trò chơi gọi như vậy, không nghe thấy tiếng, cũng không nhìn thấy người, gọi một tiếng vợ yêu cũng không có gì đáng nói, nhưng bây giờ chân diện mục cũng đã thấy, vậy mà còn gọi một tên con trai ngời ngời như cậu là vợ yêu, cậu không nổi da gà cũng uổng a.

Thanh âm của Vưu Khinh Vũ cũng có chút lười nhác, có lẽ cũng vừa mới thức dậy "Con trai thì làm sao đâu? Cũng là vợ của chồng..."

"Đừng có nói xàm nữa! Lão tử muốn rời giường! Không có việc gì thì cúp máy!" Tiếu Trác Hy lười dông dài cùng tên quỷ kia, hai ba câu đã muốn cúp điện thoại.

"Oi oi, từ từ! Vưu Khinh Vũ vội vàng gọi lại "Cái kia... địa chỉ của chồng vợ chưa biết đúng không? Có muốn chồng đi đón vợ không?"

Tiếu Trác Hy cầm di động bước xuống giường, xỏ dép lê lếch xếch kéo màn nhìn ra ngoài đường.

Tuy rằng đã gần hết nghỉ hè, nhưng bên ngoài, ông mặt trời vẫn cứ hừng hừng mà chiếu, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy nóng bức đến chả muốn bước chân ra đường.

"Vậy đến đón đi, để tui nhắn địa chỉ qua cho." trời nóng như vậy, không cho tên kia đến đón mình, kia mới gọi là ngu.

Chung quy cũng là tài xế miễn phí, tiền xe cũng không cần.

"Ân, được rồi... vậy bà xã mau mau đi rửa mặt đi, không cần chờ chồng đến đón mà vác bộ dạng mơ màng chưa tỉnh ngủ ra đón chồng nha, như thế là muốn hấp dẫn chồng đó a..." ngữ khí của bạn Cá Mực nhà chúng ta lại bắt đầu không đứng đắn.

Tiếu Trác Hy nhăn chặt lại lông mày, gầm lên với ai kia qua điện thoại "Mẹ nó, đi chết cho rồi đi! Biến thái!"

Gào xong, liền không chút khách khí, dứt khoát cúp điện thoại.

Biến thái! Biến thái! Biến thái! Mình tại sao lại điên khùng như vậy mà đồng ý đi sang nhà hắn chứ??

Tiếu Trác Hy chợt phát hiện, bản thân hình như vừa bị tên kia dắt mũi...

Nhưng mà nếu như không đi... nghĩ đến mấy tấm ảnh chụp cậu ngủ đến chảy nước miếng kia... da đầu Tiếu Trác Hy lại một trận run rẩy.

Ảnh chụp mất mặt như vậy, nếu không mau chóng hủy thi diệt tích, nửa đời sau của cậu không an toàn.

Thế là, cứ việc trong lòng cực kỳ không tình nguyện, Tiếu Trác Hy vẫn phải đầu hàng, thành thành thật thật lôi điện thoại bấm bấm địa chỉ nhà mình xong, gửi qua cho con cá mực chết nào đó.

Nhìn trên màn hình điện thoại báo đã gửi tin nhắn thành công cho con cá mực kia, Tiếu Trác Hy lại nhịn không được mà gãi gãi đầu.

Tại sao tự dưng cậu lại có ảo giác giống như sớm muộn gì mình cũng sẽ hối hận vậy?

Đi vào phòng tắm, vội vàng đánh răng rửa mặt chải đầu xong xuôi, nghĩ nghĩ, tên kia chắc không đến mau như vậy đâu, Tiếu Trác Hy bèn mở máy tính lên.

Hai ngày nay, những chuyện ba xàm ba láp xảy ra thiệt nhiều, thành ra nhân vật của cậu vẫn cứ đứng ở cấp bốn mươi mấy, miễn cưỡng cũng chỉ có thể mang theo bảo bảo Đệ tử Trường Sinh Đường kia.

Từ trước đến giờ chơi game, Tiếu Trác Hy không đến mức xưng là luyện cấp cuồng nhân, nhưng tuyệt đối không lạc hậu bao nhiêu với người khác. Vậy mà bây giờ, tốc độ luyện cấp, khiến cậu hậm hực không thôi.

Hoa đào cùng bọt bọt, bây giờ hình như cũng đã hơn năm mươi cấp.

Tới tận bây giờ chưa từng học qua kỹ năng cuộc sống, nên nhân lúc rảnh rỗi, Tiếu Trác Hy liền lôi nhân vật của mình chạy lại bên cạnh đại sư sản xuất Phương Công.

Một vị đại sư sản xuất ngon lành như vậy, không hiểu vì cái gì lại giả trang giống như u linh, trong ngực còn ôm khư khư một con rối hệt như cái xác chết... Tiếu Trác Hy bấm vào Phương Công, vẫn còn chưa kịp bắt đầu công cuộc nghiên cứu xem nên học kỹ năng gì, đã nhận được tin nhắn tán gẫu.

Mở ra, cư nhiên lại là bọt bọt "Hôm qua mấy ông không onl, thiệt buồn chán chết luôn a theo tui đi luyện BB được không?"

" thực ra tối qua có onl... nhưng mà lúc đó hình như không thấy bà onl, lát nữa tui phải ra ngoài, không thể đi luyện với bà được." Tiếu Trác Hy trả lời lại cô nhỏ, xong lại tiếp tục nghiên cứu kỹ năng.

"Đi ra ngoài? Hẹn hò sao?" năng lực bát quái của bọt bọt cô nương cũng thực lợi hại.

Hẹn hò?

Tiếu Trác Hy nhíu mày, trong lòng lại nhịn không được mà run rẩy mấy cái, hôm qua cái tên biến thái kia hình như cũng từng nói như vậy...

Đủ rồi a nha! Cái này cần gì phải nghĩ ngợi nhiều chứ!! Không lẽ ở chung với tên biến thái kia lâu quá rồi, cậu cũng bị biến dị theo?

Tiếu Trác Hy lắc lắc đầu, nhìn lại thì thấy bọt bọt gửi thêm "Bộ thiệt là đi hẹn hò a?"

"Không có, thực sự có việc." hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng... nghĩ đến đống ảnh chụp kia, Tiếu Trác Hy liền thấy cả người vô lực.

"Được rồi, vậy ông hẹn hò vui vẻ nha, tui tiếp tục đánh một mình " bọt bọt vẫn kiên trì quan niệm của mình như cũ.

Tiếu Trác Hy run rẩy khóe miệng, nhưng bây giờ nếu l ại tiếp tục giải thích, lại càng thêm kỳ quái chứ chả ích gì...

"Vậy chào trước, chiều về đánh với bà..."

Tiếu Trác Hy gõ xong xuôi, chưa kịp nhấn gửi đi thì, di động lại reo lên.

Nhanh chóng chụp lấy ấn vào kiện nhận nghe "Chờ chút, tui lập tức xuống."

Lúc cậu nhắn tin gửi địa chỉ đi, chỉ là nhắn số nhà của mình, tên cá mực kia đương nhiên không có khả năng thần thông quảng đại đến mức tìm tới tận cửa.

"Vợ a, vợ đang chơi game sao?" Tiếu Trác Hy mỗi khi chơi game thường có thói quen mở âm thanh, cho nên hiện tại âm nhạc nơi kinh thành vẫn còn đang vang lên.

Tiếu Trác Hy mau chóng tắt trò chơi đi, tắt luôn máy tính "Tại hơi chán, cho nên lên nhìn một chút, tui lập tức xuống ngay."

"Vợ à, không mời chồng lên uống trà luôn sao?" giọng nói của bạn Cá đầy ai oán.

Tiếu Trác Hy vứt cho cái xem thường "Ngại quá, nhà tui không có ai uống trà hết, cho nên không có sẵn để mời, đứng yên đó chờ đi!"

Nói xong, cũng không đợi người nào đó trả lời lại, liền dứt khoát bấm nút tắt cuộc gọi. Máy tính đã tắt xong, Tiếu Trác Hy ấn nút tắt nguồn điện, liền vội vàng ra cửa.

Chân vừa dợm bước ra khỏi cửa thì, dừng một chút, cuối cùng vẫn là quay trở lại, mở tủ lạnh, cầm chai trà xanh, xong xuôi, mới chạy xuống lầu.

Truyện Chữ Hay